Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 34: Hàn Thải Liên



Chị em Cố Ngọc bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất đến lầu 3, dẫm qua thảm lớn màu đỏ trải dài, đi đến gian phòng chỗ tên mập mạp vừa gọi, kết quả còn chưa có gõ cửa, cửa cũng đã mở ra từ bên trong.

Cố Ngọc lôi kéo Cố Cẩn nhanh chóng lắc mình đi vào.

Nghênh đón hai người chính là mập mạp tay cầm một mâm lớn đựng đầy quả nho cùng Thánh Nữ quả, kết hợp với gương mặt tươi cười như hoa cúc.

“Có chuyện gì, nói!” Cố Ngọc quét mắt nhìn mập mạp một cái, ánh mắt ở khắp nơi đánh giá một trận, phòng khách sạn không lớn lắm, trừ bỏ buồng vệ sinh bên ngoài, phòng ngủ cùng giường vừa nhìn liền biết hết.

“Khách sạn cho trái cây sao? Thật tốt.” Cố Cẩn không khách khí ôm mâm đựng trái cây ngồi trên sô pha gặm, Cố Ngọc nếu muốn đi lên một chuyến khẳng định là có việc, chị hắn không bao giờ bắn tên không mục đích.

Hơn nữa virus tang thi bùng nổ mới mấy ngày a, vậy mà ra tới một cái dị năng giả cấp 2 hệ thực vật, cũng đủ khiến người ta phải xem trọng nhìn nhiều thêm một cái.

“Ta gọi là Hàn Thải Liên, là lão sư huấn luyện kỹ thuật trong trường học……” Hàn mập mạp tự giới thiệu một phen, cũng hướng chị em Cố Ngọc nói ra dụng ý của hắn.

Sau khi virus tang thi bùng nổ hắn vẫn luôn ở khách sạn đợi không dám ra cửa, kết quả chính mình lại phát sốt tự ngâm nước lạnh để hạ nhiệt độ, lúc sốt cao đến mơ mơ màng màng, cho rằng mình sẽ chết.

Sau khi tỉnh lại hắn liền cảm thấy rất đói bụng, đem thức ăn cùng nước uống trong khách sạn đều ăn sạch, cũng không biết như thế nào liền có năng lực biến ra trái cây, đương nhiên cũng có khả năng do hắn ăn trái cây chỉ có Thánh Nữ quả cùng quả nho.

Hắn ở khách sạn sống một ngày bằng một năm, điện thoại cũng không gọi đi được, khách sạn còn thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết, khủng bố, Hàn Thải Liên quan sát thông qua động tĩnh đường phố đối diện tự nhiên cũng hiểu được đại khái, càng không dám đi ra ngoài.

Thật vất vả nhìn thấy Cố Ngọc cùng Cố Cẩn vào toà nhà thương mại đối diện cách đó không xa, hắn biết bên trong có quái vật, quái vật kia rất lợi hại, đủ để gọi là người đi vào đều sẽ không ra được.

Nhưng chị em Cố Ngọc là ngoại lệ.

“Ta nguyên bản cho rằng các ngươi cũng không ra được, nhưng không nghĩ tới lại gặp được các ngươi, cho nên cao hứng muốn hỏng.” Hàn Thải Liên xoa xoa tay vẻ mặt hưng phấn.

Cố Cẩn nén cười nuốt xuống một quả nho, “Ngươi gọi là Hàn Thải Liên?”

“Đúng vậy, là ba ta đặt cho, bởi vì thời điểm ta sinh ra ông ấy vừa vặn đang xem người ta diễn tuồng Thải Liên*(Hái sen)……” Hàn mập mạp hơi hơi mặt đỏ, mặc cho ai nghe được tên hắn đều cảm thấy khôi hài, hắn đã thành thói quen.

“Cho nên ngươi kêu chúng ta tới, chính là muốn đem chúng ta khen ngợi một phen, thuận tiện dâng lên trái cây bày tỏ khâm phục?” Cố Cẩn phun hạt quả nho cuối cùng xuống, vỗ vỗ tay đứng lên, có thể nói Hàn Thải Liên làm ra bàn trái cây này vô luận độ tươi ngon mới mẻ đều đạt hàng thượng phẩm, hắn đã rất lâu rồi không ăn trái cây, cho nên ăn một lần liền dừng không được.

Cố Ngọc dựa vào mặt bàn bên cửa phòng bếp, ánh mắt nhưng vẫn dừng trên vòi hoa sen trong phòng vệ sinh. Không sai, cô muốn tắm rửa, đặc biệt là tóc thực dính thực ngứa, có lẽ cô thật sự nên suy xét đem đầu tóc này cắt đi, như vậy mới mát mẻ thoải mái hơn nhiều, cũng sẽ không gặp phải tình huống lúc không có nước còn phải gội đầu tắm rửa.

“Cho nên, ta có thể đi theo nhóm các ngươi không?” Hàn Thải Liên đáng thương hề hề nhìn về phía Cố Cẩn, lại liếc mắt nhìn Cố Ngọc đứng ở cửa, theo lý thuyết quyền quyết định hẳn là ở trên người nam nhân có giá trị vũ lực giá trị cao, nhưng không hiểu lý do gì mà hắn đối với Cố Ngọc lại dâng lên kính sợ tận trong lòng, này có thể là một loại trực giác.

“Tuy rằng ở khách sạn vẫn có thể ăn trái cây sẽ không chết, nhưng mà ta không muốn mãi ở chỗ này a.” Hàn Thải Liên bày ra khuôn mặt khóc tang, hơn nữa bốn phía cũng không thể nghe được người nào hoạt động, hắn nghẹn muốn điên rồi, sợ có ngày nào đó nhìn thấy người biến dị bên ngoài hắn sẽ nhịn không được đi xuống cùng nó hàn huyên hai câu.

(ತ_ತ)

Tất nhiên kết quả cuối cùng là bị cắn đứt đầu.

“Cho ta lý do, vì sao phải mang theo ngươi?” Cố Ngọc đưa mắt ra hiệu Cố Cẩn, chính mình vào buồng vệ sinh khóa trái cửa, cô chung quy vẫn không ngăn cản được dụ hoặc.

“Di……” Hàn Thải Liên quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng Cố Ngọc, biết cô đi toilet cũng không để ý, lại tiếp tục cùng Cố Cẩn nói chuyện, “Các ngươi mang theo ta mỗi ngày đều có thể ăn được trái cây mới mẻ, cũng không biết trận virus tang thi này mang đến tai hoạ trong bao lâu, nhưng có ta ở bên cạnh các ngươi cũng không có chỗ nào không tốt……”

Hàn Thải Liên ở nơi đó tự tâng bốc mình có bao nhiêu chỗ tốt, đem một bộ kỹ năng ăn nói của một lão sư phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

“Chế tạo ra trái cây sao, ngươi nói tuy rằng không tồi, nhưng……”

“Ào ạt……”

Cố Cẩn ngây ngẩn cả người, Cố Ngọc không biết khi nào đã vào trong phòng vệ sinh, cho nên lúc này buồng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ạt có phải hắn gặp ảo giác không?

“Ào ạt……”

Lại cẩn thận nghe.

“Ào ạt……”

Cố Cẩn mặt đầy hắc tuyến, chị hắn rốt cuộc đang làm gì?

“Cô ấy…… ngươi…… chúng ta……” Hàn Thải Liên vẻ mặt mộng bức, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi, hai người này cũng không lợi hại gì, mà chỉ gặp phải vận cức chó?

“…… Ha hả, chị của ta thích sạch sẽ, ngươi không hiểu nữ nhân sao, mấy ngày không tắm rửa liền chịu không nổi.” Cố Cẩn cười gượng hai tiếng, cúi đầu tự ngửi mùi vị trên người mình, kia mùi vị quả thực muốn buồn nôn, nếu chị hắn tắm rửa sạch sẽ xong, hắn có phải cũng nên thuận tiện tắm rửa?

Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi hàn huyên vài câu, đem tình huống hai bên hiểu rõ một năm một mười, Cố Cẩn đối với dị năng của mình cũng không giấu giếm, bởi vì hắn nhìn ra được Cố Ngọc cũng không có địch ý gì đối với Hàn Thải Liên, còn yên tâm lớn mật đi tắm rửa, ít nhất chứng minh được người này vẫn có chỗ đáng khen.

Cửa buồng vệ sinh mở ra, thời gian trước sau cũng chỉ mất năm phút, Cố Ngọc vẻ mặt thoải mái sạch sẽ đi ra, tùy tay gạt tóc ngắn, mày liễu nâng lên, “Ngươi có thể đi cùng chúng ta!”

“Tỷ, tóc ngươi……” Cố Cẩn lại trừng thẳng mắt, Cố Ngọc đi vào tắm không nói, tóc cũng cắt rớt, tóc đuôi ngựa cột cao biến thành tóc ngắn đến mang tai. Tuy rằng cũng không tổn hại tới vẻ ngoài mỹ lệ của cô, thậm chí thoạt nhìn càng thêm nhanh nhẹn một ít, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác quái dị không nên lời.

Nữ nhân không phải đều thích cái đẹp sao, hơn nữa tóc Cố Ngọc để thật nhiều năm, vẫn luôn là tóc dài tới eo a!

“Đi thôi!” Cố Ngọc nhìn nhìn đồng hồ xoay người liền đi, tóc ngắn làm cô cảm thấy đầu đều nhẹ đi không ít.

“Cho nên…… Ta đã qua cửa?” Hàn Thải Liên vẻ mặt kinh hỉ, cũng không hề do dự đi theo Cố Ngọc chạy ra khỏi phòng.

Cố Cẩn vẻ mặt hối tiếc không kịp, nhưng lời nói đến miệng vẫn chưa xuất khẩu là: Tỷ, ta có thể tắm rửa một chút sao?

Cố Cẩn rơi lệ đầy mặt đuổi theo, lại không nghĩ rằng Hàn Thải Liên tuy mập mạp nhưng so với hắn chạy còn nhanh hơn, mỗi bước chân đều rất uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật, đuổi theo Cố Ngọc không tốn chút sức lực nào, cõi lòng Cố Cẩn tràn đầy oán niệm liếc mẳt nhìn bóng dáng mập mạp, đây là thực lực dị năng giả cấp 2 sao sao?

Thời điểm ở trên đường Cố Ngọc liền đem điện thoại chia cho Hàn Thải Liên cùng Cố Cẩn, mọi người đều đem số điện thoại từng người lưu vào di động, như vậy dù cho có ngoài ý muốn lạc đường còn có thể liên lạc lại được.

“Không nghĩ tới ta còn có loại này đãi ngộ, cảm ơn lão đại.” Hàn Thải Liên vẻ mặt cảm động, trực tiếp hướng Cố Ngọc quy phục, một đường đi này hắn đã nhìn ra địa vị lãnh đạo của Cố Ngọc.

“Không cần khách khí.” Cố Ngọc tâm tình tốt lắm, cong cong khóe môi, vì sao lại mang theo Hàn Thải Liên à? Có lẽ là bởi vì cô thích những thứ cây cỏ, tươi tốt hoặc là cô không có sức chống cự với những màu sắc thuần túy không nhễm tạp chất.

Trước có màu bạc của Trịnh Gia, lại có Cố Cẩn màu tím, tới bây giờ lại có Hàn Thải Liên màu xanh biếc, cô cảm thấy mình hình như có sở thích cổ quái, người khác thu thập vật phẩm, mà cô lại đi thu thập…… người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện