Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 55: Nghĩ cách cứu viện (2)





Thôn trưởng đã sợ tới mức mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, ôm đứa bé vẫn luôn xin tha, “Nữ hiệp tha mạng, các người cũng đã không có việc gì thì mau rời đi thôi, buông tha một thôn nhỏ yếu chúng ta a……”

“Thí*(Thí này nghĩa là đánh rắm đấy ) mới không có việc gì, bằng hữu tôi bị dây thường xuân kia bắt đi!” Cố Cẩn lông mày nhướng lên, nếu thời điểm bọn họ vừa tới đây, người trong thôn đến nhắc nhở bọn họ một câu, Hàn Thải Liên không đến nỗi bị dây thường xuân bắt đi không phải sao?

Những người này tâm cũng quá tối rồi, nguy hiểm không đến trên người bọn họ liền vụng trộm vui vẻ không chịu nói ra à?

“Bị bắt đi?” Thôn trưởng nâng lên gương mặt già nua đầy nếp nhăn nhìn về phía Cố Cẩn, rồi sau đó lắc đầu nói: “Nếu vậy sẽ không cứu trở lại được đâu, người bị quỷ đằng mang đi đều chưa từng sống sót trở về.”

“Nếu nơi này nguy hiểm như vậy, các ngươi vì sao không rời đi?” Phương Tử Di khó hiểu nhìn về phía thôn trưởng, ban đầu tuy rằng cô thực phẫn nộ, nhưng giờ phút này nhìn từng gương mặt thôn dân ở đây, không phải lão nhân chính là hài tử, cô không có biện pháp tiếp tục lạnh mặt cứng rắn.

“Có thể chạy đi đâu, nghe nói thế đạo bên ngoài đều rối loạn, người trẻ tuổi trong thôn cũng không trở về, chúng ta tốt hơn không nên nơi nơi đi loạn, ở nhà chờ đợi bọn họ trở về a.” Thôn trưởng cảm thán một tiếng, đám người một trận ảm đạm.

Người trẻ tuổi mới là sức lao động chủ yếu trong thôn, nhưng mấy năm nay trồng hoa màu không được tốt, mọi người sôi nổi ra ngoài làm công, cũng để lại lão nhân cùng hài tử. Nguyên bản sắp đến tết bọn họ sẽ nghênh đón được những hương thân này quay trở về, nhưng bọn họ đợi rồi lại đợi vẫn không thấy thân nhân trở về, ngay cả điện thoại đều không liên lạc được.

Thôn trưởng tìm một người nhanh nhẹn đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, nhưng tin tức mang về lại nói thế đạo thay đổi, người ăn người, còn có động vật cũng muốn ăn người.

Sợ tới mức thôn trưởng vội vàng gọi người đem chó trong thôn đều tập trung ở một chỗ đánh giết hết, thừa dịp sắp đến tết còn có thể ướp một ít thịt chó dự trữ.

Thôn này bọn họ vốn hẻo lánh, hiện giờ tạm thời còn tính an toàn không có việc gì, không ngờ lại xuất hiện ra một cái quỷ đằng dây thường xuân.

Sau đó người trong thôn cũng phát hiện, dây thường xuân vẫn luôn sinh sôi ở ngọn núi kia, chỉ cần bọn họ không tới gần nơi đó, thì sẽ không bị nó kéo đi ăn.

Vốn dĩ là nơi chốn sinh sống đời đời, chẳng lẽ bắt bọn họ chạy ra ngoài đi kiếm ăn, lại nói bên ngoài thế đạo đều rối loạn, nơi nào còn chỗ sống yên ổn?

“Thôn trưởng, tôi cần rượu, rất nhiều rượu, trong nhà các người có rượu đều cho chúng tôi, tôi sẽ để lại cho các người một ít đồ ăn làm báo đáp.” Cố Ngọc lúc này mới nói ra mục đích của cô, muốn cứu Hàn Thải Liên, mấy thứ này đều cần thiết.

Đương nhiên có xăng càng tốt, nhưng cô còn muốn giữ lại dùng cho xe Hãn Mã.

“Các người muốn làm gì?” Thôn trưởng cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, hình như có chút sợ hãi hắc kiếm xuất quỷ nhập thần của cô, một lát sau tựa hồ nghĩ tới cái gì trên mặt không khỏi kinh ngạc, “Các người còn muốn đi cứu người!”

“Đúng vậy, đó là đồng đội chúng tôi, vì sao lại không cứu?” Cố Cẩn lười biếng đáp một câu, kỳ thật hắn còn có chút tự trách, thời diểm nguy hiểm như vậy tiến đến hắn còn có thể hô hô ngủ say, bằng không có lẽ hắn kịp thời ra tay, Hàn Thải Liên cũng không đến mức bị dây thường xuân kéo đi.

Nhưng nghĩ lại đó là tam giai thực vật biến dị, có lẽ dù hắn ở đó cũng không thay đổi được gì.

Bất quá trước mắt bọn họ muốn đi đoạt thức ăn trong miệng cọp, muốn nói trong lòng không thấp thỏm tất nhiên là không có khả năng.

“Các người……” Nhìn từng gương mặt tuổi trẻ này, thôn trưởng tức khắc cứng họng.

Có lẽ hắn cũng từng nhiệt huyết như vậy, nhưng phần nhiệt huyết đó trải qua một đoạn thời gian nước chảy đá mòn dần mất đi hầu như không còn gì cả, đó là dũng cảm chỉ thuộc về người trẻ tuổi.

“Thôn trưởng?” Vô số ánh mắt thôn dân trông mong nhìn về phía thôn trưởng, bọn họ cũng không biết nên lấy dạng tâm thái*(*tâm tình - thái độ) gì đối mặt với đám người Cố Ngọc, ở đây có súng chính là lão đại, hơn nữa những người này ở nhà Ngưu Oa tử ngây người cả đêm còn có thể sống sót đi ra, có phải so với quái vật ăn người ngoài kia càng thêm khủng bố?

Người như vậy bọn không thể đắc tội nổi?

“…… Đem rượu lấy đến đây đi.” Thôn trưởng vẫy vẫy tay, nhụt chí rũ đầu xuống.

Đứa bé kia lại quật cường đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt hung hăng trừng mắt Cố Ngọc, “Nếu các người có thể đem người cứu ra, tôi liền phục chị!”

Thanh kiếm kia của Cố Ngọc chém sắt như chém bùn, ở trước mặt hắn liền đem hòn đá chém thành bã đậu, nhưng hài tử vẫn còn không phục a, ở trong lòng hắn một nữ nhân thì có thể có bao nhiêu lợi hại?

“Vậy nhóc liền mở to mắt ra nhìn cho kĩ.” Cố Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó xoay người rời đi.

……

Các thôn dân về tới nhà mình lấy ra rượu ủ cao lương, ước chừng 38 vò đặt ra trước mặt nhóm Cố Ngọc, tương ứng bọn họ cũng được Cố Ngọc trả lại bấy nhiêu lương thực, những đồ ăn đều là bánh quy, chocolate cùng kẹo, hài tử trong thôn đã lâu không được ăn qua mấy thứ này, đều vui muốn hỏng rồi.

Mỗi một nhà chia một chút, tức khắc đem này đó đồ ăn phân chia xong.

“Các người…… Cần phải cẩn thận a!” Nhìn nhóm Cố Ngọc lại lần nữa bước vào nhà lầu, thôn trưởng tựa hồ có chút không đành lòng.

Phương Tử Di vỗ vỗ súng lục ở bên hông, bộ dáng như có thần khí thể hiện như thật, “Yên tâm, chúng ta đều sẽ sống sót trở về!”

Không chỉ là đối với bọn họ bảo đảm, cũng là đối với chính mình hứa hẹn!

“Đi thôi!” Cố Ngọc phất phất tay, bước vào cổng lớn, đứng bên ngoài căn nhà ánh mắt nhìn xung quanh tìm tòi nghiên cứu, bốn người tựa như anh hùng không sợ chết cũng không ngại nguy hiểm, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn về phía căn nhà 2 tầng.

“Chúng ta phải đi vào sau núi, đến lúc đó Trịnh Gia phụ trách dùng sức gió đem rượu hắt ra ven đường, tận khả năng mà đổ lên tất cả cành lá trên dây đằng, sau đó các người đi theo tôi tiến sâu đến rễ chính của nó!” Ngày hôm qua cùng dây thường xuân chiến đấu qua, Cố Ngọc liền phát hiện một vấn đề, cô có thể nhìn thấy hướng đi năng lượng trong dây mây chỉ thẳng đến trung tâm.

Chỉ cần đi theo động mạch năng lượng kia, khẳng định có thể tìm thấy rễ chính dây thường xuân.

Hàn Thải Liên nhất định ở nơi đó!

“Được!” Ba người ánh mắt kiên định, đồng thời lên tiếng.

……

Dây thường xuân tựa hồ là thực vật hoạt động vào ban đêm, ban ngày nó đều lười nhác bám lên mặt đất trên núi, tựa hồ có thể không động liền tuyệt đối không động.

Nhưng bởi vì nhóm Cố Ngọc mạnh mẽ lẻn vào, làm dây thường xuân tạc mao, dây mây vũ động lên, từ xa nhìn lại tựa như cả ngọn núi đều giương nanh múa vuốt sống lại.

Bất quá có Lôi điện Cố Cẩn mở đường, dây thường xuân tựa hồ ăn qua mệt từ hắn, sau khi dây đằng bị điện đốt đều trở nên co rúm lại, tựa hồ không muốn cùng Cố Cẩn chính diện đối chiến, dây đằng thu lại, thế nhưng cứ như vậy để cho bọn họ đi qua.

Có lẽ dây thường xuân nhận thức nông cạn cho rằng, dù cho nhóm Cố Ngọc cơ hội, bọn họ cũng nhất định không có biện pháp tìm được rễ chính của nó, như vậy thì có đứt chút tiểu dây mây cũng không đáng kể gì?

“Tỷ, có phải bởi vì đều là thực vật hệ, cho nên cái dây thường xuân này mới nhất định bắt lấy Hàn Thải Liên?” Ở phía trước không ngừng cảnh giác, Cố Cẩn còn có thể phân ra chút tinh thần hỏi Cố Ngọc.

“Tất nhiên rồi.” Dị năng giả nhị giai thực vật hệ như Hàn Thải Liên đối với dây thường xuân tam giai thực vật biến dị mà nói là có không ít dụ hoặc, nếu là có thể cắn nuốt nhiều dị năng giả như vậy, nó sẽ lên tới tứ giai thậm chí ngũ giai cũng không phải là mơ tưởng.

“Hy vọng hiện tại Hàn mập mạp còn sống.” Phương Tử Di thở ra một hơi tới, nhớ tới thời điểm bị dây thường xuân vây ở trong phòng tâm cô đều run lên, không nghĩ tới hiện giờ còn dám tiến vào hang ổ nó, lá gan cô có phải hay không phát phì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện