Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 76: Động đất



Bất quá nghĩ đến kim châu là dùng cái gì để đổi lấy, tức khắc Cố Ngọc không có hứng thú đi lấy, tất nhiên cũng không muốn mấy người Dương Nhất Minh bọn họ lấy được.

“Đáng giận, đem kim châu giao ra đây cho tôi!” Cố Ngọc trầm mặc khiến Dương Nhất Minh nghĩ nhầm rằng cô đã lấy kim châu vào tay. Không quan tâm đánh tới, đồng thời cương châm sắc nhọn từ khe hở các ngón tay bắn ra, rất nhanh châm sắp đâm vào người Cố Ngọc.

Đột nhiên, mặt đất núi rừng rung chuyển, nguyên bản sơn động kiên cố như bàn thạch lại rơi xuống tầng tầng tro bụi, còn có hòn đá theo đó cũng rơi xuống.

Cố Ngọc bị Trịnh Gia lôi kéo trốn tránh một bên, Dương Nhất Minh tức khắc mất thăng bằng ngã xuống trên mặt đất.

“Làm sao vậy, có phải động đất hay không?” Lương Đống cẩn thận dẫn dắt thủ hạ tránh ở một bên, do dự có nên chạy khỏi chỗ này hay không, bọn họ chờ ở chỗ này chính là vì kim châu.

Còn có thứ kia…… Không biết tình huống hiện tại của nó như thế nào rồi, vì sao không thấy xuất hiện.

Kỳ thật Lương Đống đã nghĩ đến một kết quả khó tin nhất, thú biến dị cùng con người vốn là thế bất lưỡng lập*(Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại), nếu không phải bọn họ đạt thành một cái cân bằng kỳ quái, thì hiện tại cũng sẽ không có tình cảnh trước mắt như vậy.

Nhưng nếu mấy người Cố Ngọc đã đem con cóc đó giết chết thì sao?

Có thể hay không thể đây?

Nó chính là gia hỏa sắp đạt tới tứ giai, mấy người Cố Ngọc bất quá chỉ mới nhị giai, có loại khả năng này sao?

Lương Đống suy nghĩ một chút liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía, có lẽ bọn họ đều xem nhẹ thực lực hai người trẻ tuổi này?

Ngô Hữu Dân nhắm mắt lại cảm thụ một chút sau đó đột nhiên trợn mắt, nhịn không được kinh hô thất thanh, “Không xong, thú biến dị sau núi bạo động!”

Nếu nói lúc trước con cóc kia là vương ở nơi này, nó lại cùng nhân loại đạt thành hiệp nghị, thì nó sẽ áp chế những con thú biến dị này khiến chúng nó không dám xằng bậy, hiện tại con cóc đã không còn, những con thú biến dị này không cảm giác được hơi thở của nó tất nhiên sẽ rối loạn.

Lại nói thi thể thú biến dị cao giai khi chết đi đối với những thú biến dị khác mà nói chính là vật đại bổ. Rất nhanh nơi này sẽ trở thành chiến trường tranh đoạt của chúng nó, ngay cả toàn bộ nhân loại trong căn cứ đều có thể sẽ gặp phải tai ương.

“Cái gì?!” Cố Ngọc sắc mặt trắng nhợt, cô từng nghe nói qua thú biến dị bạo động, kia cơ hồ là tai họa ngập trời, người trong thành nhất định sẽ bị tàn sát.

“Đi!” Không có do dự, Cố Ngọc lôi kéo Trịnh Gia chạy, Ngô Hữu Dân cũng không dám trì hoãn, gắt gao đuổi theo phía sau, tuy rằng hắn có thương tích trong người, nhưng so với chuyện phải đối mặt với tập thể thú biến dị bạo động, hắn vẫn nên sớm chạy mới là tốt nhất.

“Khoan đã, các người……” Lương Đống muốn ngăn cản, nhưng lại thêm một trận rung chuyển mặt đất, thân thể hắn lắc lư vài cái miễn cưỡng mới có thể đứng vững, thần sắc trong mắt lại dao động không ngừng.

Cái gì mà thú biến dị sau núi, không phải đều bị giết sạch sẽ rồi sao?

Nếu thật như lời gã kia vừa nói, tập thể thú biến dị bạo động, vậy có phải chúng sẽ lao ra từ sau núi vào trong căn cứ đấu đá lung tung không?

Nếu kết quả này đúng như hắn nghĩ, vậy toàn bộ căn cứ liền hoàn toàn bị huỷ hoại.

Thà rằng tin rằng có, còn hơn là không!

“Đi, trở về nói cho Mạnh lão biết ngay!” Lương Đống cắn chặt răng, xoay người hướng ra cửa sơn động chạy đi.

Dương Nhất Minh lại không muốn rời đi, cái gì mà thú biến dị chứ, cái gì mà bạo động chứ, trước mắt trong đầu hắn chỉ có kim châu.

Người trong nhóm Cố Ngọc kia nhất định là nói chuyện giật gân, tựa như đem bọn họ lừa đi sau đó bản thân họ lại đi lấy kim châu chứ gì?

Hắn sẽ không bị mắc lừa!

Dương Nhất Minh quá khát vọng có được kim châu, chỉ cần có được một viên, hắn tin tưởng chính mình có thể nhảy vọt đạt tới tam giai, đến lúc đó hắn nhất định so với Triệu Hồng còn mạnh hơn, cơ hội ở ngay trước mắt, hắn luyến tiếc từ bỏ!

“Dương ca, động đất quá lợi hại, sơn động này sợ là sẽ sụp a……” Thủ hạ Dương Nhất Minh nơm nớp lo sợ, vừa rồi sau một trận kịch liệt rung chuyển núi đất kia, súng của bọn họ đều quăng mất, ngay cả đèn pin cũng đều ném sang một bên, hiện tại là nên trốn tránh đi hay là nhặt đồ đây, trong lòng bọn họ không biết nên làm thế nào.

Còn còn thú biến dị bạo động là chuyện gì xảy ra, trong lòng bọn họ vì sao lại dâng lên một trận kinh hoàng như vậy?

“Mau tìm kim châu, các người ít nói nhảm đi!” Dương Nhất Minh hung tợn trừng mắt liếc nhìn hai thủ hạ một cái, Lương Đống chạy đi là do hắn ta hèn nhát không có can đảm, quyền lực phú quý đều là cầu trong nguy hiểm, chờ hắn lấy được kim châu, chờ đến lúc hắn xưng bá toàn bộ căn cứ, hắn muốn cho những người từng xem thường hắn biết mùi vị hối hận là gì!

Ti ti!!

Có thanh âm trong bóng đêm vang lên, còn có thanh âm hỗn loạn chà xát trên mặt đất.

Dương Nhất Minh cảm thấy phía sau có một trận tanh phong đánh úp, hắn theo bản năng xoay người nhìn lại, không nhìn còn tốt, vừa nhìn hắn thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần.

Đây là cái quái vật khổng lồ gì vậy?

Thân thể dựng đứng cao ước chừng 2-3 mét, gương mặt hình tam giác to bằng chậu rửa mặt, ánh mắt lạnh băng mà vô tình từ trên cao nhìn xuống chăm chú vào hắn, đầu lưỡi đỏ như máu thô dài trơn trượt không ngừng phun ra nuốt vào.

“Má ơi, mãng xà biến dị!” Phía sau Dương Nhất Minh có người kêu lên một tiếng sợ hãi, ném xuống đèn pin co chân chạy thục mạng ra bên ngoài động.

Dương Nhất Minh cũng muốn chạy, nếu có thể biến đổi mãng xà biến dị thành kẻ bất động hắn nhất định không nghi ngờ gì bỏ chạy ngay. Chỉ là hiện tại nếu hắn vừa động, mãng xà biến dị này nhất định sẽ phát động công kích.

“Quái vật, tao liều mạng với mày!” Dương Nhất Minh cắn chặt răng, đem dị năng điều động tới cực hạn, hắn cũng là dị năng giả vì sao không thể liều một lần, vạn nhất hắn thắng thì sao?

Việc đã đến nước này, hắn biết đã không còn cơ hội để chạy trốn.

Keng keng keng!!!

Kim châm cứng rắn tựa như không muốn sống tấn cống về phía mãng xà biến dị, nhưng đâm vào trên vảy mãng xà biến dị lại không có tạo thành bất luận thương tổn nào cả, ngược lại phát ra từng tiếng vang vang kim loại va chạm, tia lửa văng ra khắp nơi.

Vảy của mãng xà biến dị chính là áo giáp mạnh nhất của nó, một đôi đồng tử kim săc dựng thẳng, mồm to mở ra, đầu lưỡi chấn động, từng đợt tanh phong ập vào trên mặt Dương Nhất Minh, hắn biết chính mình xong rồi.

Ngay sau đó một trận đau nhức đánh úp lại, thế giới Dương Nhất Minh tức khắc chìm trong bóng tối, bởi vì hắn đã bị mãng xà biến dị nuốt hết vào trong bụng.

Một người khác không kịp chạy ra cũng trở thành thức ăn cho thú biến dị đến sau.

Trong động suối nước nóng tức khắc náo nhiệt cực kỳ.

Cố Ngọc cùng Trịnh Gia liều mạng chạy ra bên ngoài, lúc này bọn họ nơi nào còn phòng bị che đậy trước mấy trạm canh gác nữa, toàn bộ ngọn núi đều rung động đến lợi hại. Trừ bỏ động đất ở bên ngoài thì chính là những thú biến dị đang bạo động như lời Ngô Hữu Dân nói.

“Chậm đã, hai người chờ tôi!” Ngô Hữu Dân thật vất vả đuổi kịp hai người bọn họ, Cố Ngọc quay đầu vừa nhìn, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, cô đang nghĩ vì sao Ngô Hữu Dân bị thương như vậy còn có thể đuổi kịp bọn họ, nguyên lai dưới thân hắn còn đang cưỡi lên một con tê tê to như con báo.

Miệng dài nhòn nhọn, vảy sừng đầy người, con tê tê biến dị này vào trước mạt thế là loài động vật ăn côn trùng nho nhỏ, nhưng trước mắt có ăn người hay không thì rất khó nói.

Bất quá sau khi đất núi rung chuyển, con tê tê có thể dẫn đầu xuất hiện ở nơi này cũng không có gì kỳ quái, chúng nó vốn dĩ chính là một tay khoan đất rất giỏi.

“Cố Ngọc, các người đem tôi an toàn đưa về Thủ đô, tôi sẽ báo đáp cho các người!” Ngô Hữu Dân nhanh chóng nói, hắn có nhiệm vụ trong người, hắn biết mình không thể trì hoãn ở Song Sơn căn cứ nữa, hơn nữa dị năng hắn cũng không thể đồng thời câu thông cùng khống chế nhiều thú biến dị như vậy được, hắn hiện tại có thương tích trong người, có thể nói là nguy cơ tứ phía.

“Không muốn!” Cố Ngọc đầu cũng không quay lại nói thẳng thừng, thù lao dù phong phú cỡ nào cũng phải có mệnh đi hưởng mới được, hiện tại còn đang tìm đường chạy trốn, cô không muốn lại mang thêm một cái phiền toái liên lụy, hơn nữa cô cũng hoàn toàn không thiếu Ngô Hữu Dân cái gì, vừa rồi bọn họ thậm chí còn cứu hắn một mạng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện