Mạt Thế Trùng Sinh Hạ Anh

Chương 11: Nói Với Người Nhà Tận Thế Tới 3



   Biết mẹ và chị dâu sẽ không dễ mà mà tiêu hóa ngay được chuyện này, cho nên Hạ Anh bỏ qua hai người, hướng Hạ Du nhẹ giọng nói:

 “Anh hai, trong giấc mơ của em, sau đêm mưa rào đó, gen của con người sẽ hoàn toàn bị biến đổi, ngoại trừ một số người bị phát bệnh độc hóa thành xác sống, một số vẫn là người bình thường, thì sẽ có một số người khác cũng sẽ đột biến mà kích phát được năng lực phi thường, giống như nước mà em vừa biến ra ấy, cái đó được gọi là dị năng, và những người có dị năng sẽ được xưng là dị năng giả.

       Dị năng cũng được chia ra nhiều loại, trong đó chiếm nhiều nhất là các hệ trong ngũ hành. Gồm mộc – thuỷ – thổ – hoả – kim. Còn lại một số dị năng hiếm như hệ Băng, hệ Lôi điện, hệ không gian, hệ sóng âm, hệ niệm lực. Em kích phát được song hệ dị năng, là hệ thuỷ và dị năng không gian. Còn hệ tiên tri thì chỉ là suy đoán của em thôi, chứ chưa có chứng thực. Anh hai, anh cũng kích phát được song hệ dị năng, là hai loại dị năng có lực công kích mạnh nhất. Là hệ Lôi Điện và hệ Hỏa.”

         Hạ Anh nói xong liền đưa tay lấy ly nước uống hai ngụm.

        

        

Việc trùng sinh sống lại quá quỷ dị, ngoại trừ người trong cuộc, là người khác nhất định sẽ không tin, hoặc sẽ sợ hãi. Cho nên cô mới không đem việc mình trùng sinh nói ra. Đổi lại cho nó thành một giấc mơ. Dù sao, việc mơ thấy chuyện tương lai hoặc tiên tri cũng dễ làm người ta tin tưởng hơn là chuyện chết đi rồi hoàn hồn sống lại.

         Qua một hồi, người phản ứng đầu tiên vẫn là Hạ Du.

         Hạ Du hồi thần, trên mặt đã không còn vẻ kinh hãi nữa, mà là an tĩnh nghiêm túc. Anh vừa gõ gõ bàn theo nhịp, vừa cẩn thận trầm tư. Qua một hồi, mới ngẩng đầu đối với Hạ Anh nói:

         “Tiểu Hạ, ngoài chuyện đó, em còn nhìn thấy cái gì nữa hay không? Với lại, theo em nói, cơn mưa phùn kia có chứa virus lạ, sẽ làm gen con người biến đổi mới sinh ra dị năng. Nhưng… hiện tại làm sao em lại có dị năng trước cơn mưa đó rồi?”

Hạ Anh cười nhạt, đồng thời càng thêm tán thưởng anh trai của mình. Tuy bình thường anh luôn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần đến lúc quan trọng, anh liền trở thành một người đáng tin để người khác dựa vào. Có lẽ vì vậy mà đời trước mặt dù không có chuẩn bị gì, nhưng anh vẫn bảo vệ được mẹ và chị dâu cùng cháu trai an toàn trong tận thế.

         Lại nói, cô cũng không biết dùng lý do gì để giải đáp câu hỏi về dị năng của mình thức tỉnh sớm, ngay cả bản thân cô còn không biết lý do vì sao. Bởi nếu là trùng sinh, thì bất quá cũng chỉ là linh hồn trùng sinh, chứ thân xác này vẫn còn là một người thường, còn chưa trải qua ma luyện của tận thế. Nhưng mà cô lại có được dị năng. Điều này cũng là điều làm cô khó hiểu. Bất quá vì nó là chuyện tốt, nên cô cũng không lấy đó làm rối rắm. Hiện tại bị anh hai hỏi, cô chỉ đành phải đem mọi chuyện đổ thừa không biết chứ còn làm sao.

         “Anh hai, cái này em cũng không biết, có lẽ em là một loại đặc biệt gì đó đi. Dù sao em chỉ biết em mơ thấy như vậy, rồi có được dị năng. Với lại, trong giấc mơ kia mọi chuyện xảy đến cũng rất chân thật, cứ giống như bản thân em chân chính trải qua rồi vậy. Thật ra lúc mới thức dậy em còn cho rằng những gì trải qua trong giấc mơ không phải là mơ mà là do em đã trải qua thực sự, còn tưởng rằng là do chết đi rồi sống lại ấy!” Hạ Anh nửa thật nửa đùa nói. Vừa nói xong đã bị Hạ Du nghiêm giọng mắng:

“Nói bậy, không cho phép em nói mấy chuyện sống chết như thế này có biết không?”

Hạ Anh cười cười, xong liền tiếp tục nói những việc quan trọng.

         “Anh, tận thế tới, đầu tiên là nguồn nước bị ô nhiễm, kế tiếp điện thoại sẽ thường xuyên bị mất sóng. Cùng lúc đó thời tiết cũng sẽ chuyển lạnh, thường xuyên ở mức bốn năm độ. Mặt đất trở nên cứng rắn và khô cằn. Những loại cây có thân mềm đa phần đều không sống nổi.

         Em còn nhìn thấy, ở nước Việt Nam mình cứ cách hai ba tỉnh thì sẽ có một căn cứ dựng lên. Xung quanh căn cứ xây tường rất cao, còn lắp đặt lưới điện để ngăn tang thi xâm nhập. Ở tỉnh của mình cũng có một căn cứ, nó được xây ở gần chợ Ông Bầu. Nhưng một tháng sau tận thế căn cứ mới xây xong, và phải tới hai ba tháng sau căn cứ mới đi vào ổn định.”

        

         Nhìn mày của anh hai càng nhíu càng chặt, Hạ Anh cũng không lên tiếng nữa. Cô lựa chọn yên lặng để anh hai suy ngẫm và tiêu hoá hết những lời cô vừa nói.

        

Qua một hồi, anh mới ngẩng đầu lên, đối với cô hỏi.

         “Nói như vậy, hai tuần trước em điện về kêu anh gia cố lại cửa sắt nhà mình là vì như vậy? Em là muốn chúng ta sẽ ở tại nhà mình khi tận thế tới?”

         Hạ Anh gật đầu:

     

    “Đúng vậy, tận thế tới, con người sẽ bộc lộ bản chất xấu của họ. Nhờ người khác chi bằng tự nhờ vào mình. Ở tại nhà mình, an ổn trốn tránh. Chờ khoảng ba bốn tháng sau cho căn cứ ổn định rồi thì chúng ta mới tới đó định cư. Chứ tới sớm quá, chúng ta sẽ bị cuốn vào đấu tranh nội bộ của những người cấp cao, như vậy sẽ không tốt. Có khi còn hy sinh oan uổng nữa.

Em cũng phải nhắc thêm. Tận thế tới, ngoại trừ người mình thật sự tin tưởng, nếu không thì tuyệt không được đặt niềm tin vào người khác. Bởi… tang thi xác sống mặc dù đáng sợ, nhưng chúng chỉ tấn công trực diện, sẽ không giống như con người, mặt trước mặt sau khó mà phân biệt được lòng họ. Có thể một tiếng đồng hồ trước chúng ta giúp họ, nhưng một tiếng sau đã bị họ cướp của giết mình.”

         Hạ Du hơi kinh ngạc nhìn Hạ Anh, anh cảm thấy, người em gái ngây ngô yếu đuối này của mình giống như đã thay đổi rồi. Đổi lại ngày trước, em gái anh sẽ không nói ra những câu như vậy. Em gái của anh là một người hiền hòa, tuy thích nháo sự, nhưng vẫn là một người mà ngay cả con kiến cũng không nỡ giết. Hiện tại… Xem ra giấc mơ kia đã làm em gái anh thay đổi rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt. Nếu tận thế đến thật, em gái phải nên như bây giờ thì mới mong có thể an toàn sống trong cái thời đại hỗn loạn kia. Với lại… từ nãy tới giờ anh cũng đã cảm giác được, từ trên người em gái toát ra một thứ gì đó làm cho người đối diện vô thức mà muốn quy phục em ấy, nghe theo sự sắp đặt của em ấy. Cái loại cảm giác này trước kia là chưa từng có.

Sau khi ngẫm nghĩ xong, Hạ Du liền gật gật đầu:  “Anh hiểu được, chuyện này em yên tâm!”

         Nói xong mới quay đầu nhìn bà Mười cùng Ngọc Hiền. Hạ Anh cũng nghiêng đầu nhìn qua. Quả nhiên… mặt của mẹ và chị dâu vẫn còn tái nhợt, hoặc là nói là xanh mét cắt không một giọt máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện