Mạt Thế Xâm Nhập
Chương 95
“Vì sao chứ?” Phó Sử Ngọ không hiểu hỏi lại.
Ôn Triệu Minh thấy y không rõ gì, kiên nhẫn nói: “Chuyện này, anh nghe tôi. Vốn anh đã có bệnh tâm lý là sợ vòng qua cổ, tuy không tính là vấn đề tâm lý ảnh hưởng quá lớn gì. Nhưng bình thường nguyên nhân tạo thành ảnh hưởng, không là ký ức khắc sâu, chính là triệt để quên. Cố tình anh hiện đang ở vào trung gian, không có ấn tượng mà cứ mơ thấy tình huống lúc đó. Chết cái là tình cảnh trong mơ có xung đột với nhận thức của chính anh, nếu mặc kệ không quản, thực dễ xuất hiện vấn đề tâm lý càng nghiêm trọng.” Tỷ như sinh ra hoài nghi với nhận thức của bản thân chẳng hạn.
Phó Sử Ngọ chỉ hiểu bác sĩ tâm lý là khai thông tâm lý sau khi gặp bất hạnh hay tai nạn xe cộ gì đó, y nghiêng đầu hỏi: “Loại tình huống như tôi, bác sĩ tâm lý có thể làm thế nào?”
Sau khi tàn phế Ôn Triệu Minh cũng có tiếp xúc với bác sĩ tâm lý một đoạn thời gian, bác sĩ tâm lý đại khái sẽ xử lý thế nào, cũng biết một ít.
Anh nói: “Yên tâm, họ tuyệt không đáng sợ. Loại tình huống như anh, ông ta sẽ nói chuyện với anh, chậm rãi dẫn đường anh hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nếu anh thật sự không nhớ nổi, thì sẽ thôi miên anh.”
Phó Sử Ngọ nghe thế vẫn cảm thấy thực bất an. Nhưng tình cảnh mâu thuẫn trong mộng, y cũng thực để ý, mẹ trong ấn tượng của y là một người rất dịu dàng dễ thân, vì sao bạn y lại có phản ứng này?
Phó Sử Ngọ gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Nhưng đi đâu tìm bác sĩ tâm lý đây?”
Ôn Triệu Minh nói: “Tối tôi mang anh cùng đi, hiện tại Phái thành có một bác sĩ tâm lý rất chuyên nghiệp. Tuy anh ta chỉ là người thường, nhưng rất được dị năng giả cùng biến dị giả tín nhiệm. Dù sao trước kia đa số mọi người đều là bình thường, đối mặt alien với chuyện giết chóc vân vân, khó tránh khỏi tâm lý có áp lực. Phái thành đặc biệt mở một phòng khám ngay tại khu thương nghiệp cho anh ta, tiện để khám bệnh.”
Vốn kế hoạch buổi tối của Phó Sử Ngọ là tìm Hollande nói chuyện, giờ cũng không thể không thay đổi.
Đường Húc Hải biết y buổi tối muốn ra ngoài, lập tức tỏ vẻ muốn cùng đi.
Ôn Triệu Minh tuy cảm thấy đi ra ngoài khám tâm lý, có mình anh đi chung với Phó Sử Ngọ là đủ rồi. Nhưng Phó Sử Ngọ không ý kiến ( tương phản y còn thật vui!), Ôn Triệu Minh tự nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ nhiều thêm một tài xế mà thôi.
Ôn Triệu Minh chỉ đường, ba người lái xe sạc hướng về phố thương nghiệp.
Qua ngày tết, buổi tối trên đường khá vắng lặng, không có ai qua lại, cửa hàng bên đường cũng đóng cửa sớm nghỉ ngơi.
Vốn vào lúc này, bác sĩ tâm lý cũng đã tan tầm. Nhưng dạo này mặt mũi của Ôn Triệu Minh khá lớn ở Phái thành, bác sĩ liền đặc biệt ăn cơm chiều xong chờ bọn họ tới.
Không như suy nghĩ của Phó Sử Ngọ, bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hai bên mái đã ngã hoa râm, đeo kính mắt, mặc quần áo khéo léo vừa người, có vẻ rất phong độ. Khiến ánh mắt đầu tiên thôi đã khiến Phó Sử Ngọ rất có thiện cảm.
Bác sĩ tâm lý này họ Lục, ông không cao cao tại thượng như mấy bác sĩ trước kia Phó Sử Ngọ đến khám chút nào, cũng không coi y là người bệnh, mà chỉ coi y là một người vừa quen để nói chuyện với nhau thôi.
Rất nhanh, đề tài liền bất tri bất giác biến hóa theo bước đi của bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục thấy thời cơ thành thục, mỉm cười với Phó Sử Ngọ: “Anh Phó, chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.”
Phó Sử Ngọ quay đầu lại nhìn nhìn Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh: “Bọn họ không vào à?”
Ôn Triệu Minh nói: “Chúng tôi ở đây chờ anh được rồi.”
Đường Húc Hải lại không đồng ý với anh, hắn hận không thể biến thành bóng ma mà đi theo sau Phó Sử Ngọ, chỉ tiếc bởi vì sau khi xuất nhiệm vụ trở về bọn họ cũng sẽ làm các loại tâm lý khai thông, tự nhiên biết chuyện này tốt nhất vẫn là một đối một.
Đường Húc Hải nâng nâng tay hướng Phó Sử Ngọ: “Chúng tôi ngay ngoài cửa.”
Phó Sử Ngọ và bác sĩ Lục đi vào, bên trong không phải những món trang trí lạnh như băng, ngược lại có vẻ rất gia đình hóa. Giống y như một phòng sách, có giá sách, bàn công tác ghế dựa, ghế nằm sô pha, thậm chí còn có một cái giá trưng bày, trên đó đặt đủ thứ kỳ lạ. Có bằng kim loại, có đá, cũng có gỗ.
Phó Sử Ngọ lập tức bị hấp dẫn chú ý, y tò mò đi qua nhìn.
Bác sĩ Lục mỉm cười nhìn y, đi đến cạnh y, nhẹ giọng giới thiệu hàng triển lãm của ông cho y. Mấy thứ này đều là những dị năng giả tặng ông, đặt tại nơi này liền có tác dụng hấp dẫn lực chú ý của người bệnh, thuận tiện mở ra đề tài.
Nói với nhau chốc lát, hai người ngồi lên sa lông trò chuyện.
Lúc này Phó Sử Ngọ đã thực tin tưởng bác sĩ Lục, mà bác sĩ Lục cũng bắt đầu tiến vào chính đề, hỏi về tình cảnh trong mơ của y.
Phó Sử Ngọ hồi ức hai cảnh mơ, kỹ càng kể lại cho bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục nghe xong cũng bất động thanh sắc, không tùy tiện phát biểu ý kiến, ngược lại hỏi: “Như vậy về chuyện khi còn bé của anh, anh có thể nhớ rõ bao nhiêu?”
Phó Sử Ngọ sợ run một cái, nói: “Ừm… lúc nhỏ tôi theo cha mẹ cùng ở tại đơn vị công tác của bọn họ, đó là một đơn vị phải giữ bí mật. Nơi đó rất lớn, có rất nhiều trẻ con. Cha mẹ tôi tình cảm thực tốt, mẹ tôi rất thích trẻ con, lúc chúng tôi cùng chơi đùa thường xuyên tới đón tôi về nhà.”
Bác sĩ Lục lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cầm bút ghi lại vài thứ trên đó. Ông ngẩng đầu nhìn Phó Sử Ngọ đang tò mò nhìn ông, cười một tiếng: “Anh có ấn tượng cụ thể hơn không? Tỷ như cửa phòng nhà anh, bài trí trong nhà, tình cảnh mẹ anh hoạt động trong nhà. Ví dụ như quét dọn vệ sinh, nấu cơm, giặt quần áo…”
Phó Sử Ngọ đau khổ nhớ lại một chút, nói: “Tôi nghĩ không ra, nhưng nhà chúng tôi đều ăn ở căn tin. Mẹ tôi không làm cơm cũng không kỳ quái.”
Bác sĩ Lục gật gật đầu nói: “Không sao, đôi khi ký ức hồi nhỏ lúc trưởng thành sẽ không còn nhớ rõ. Kế tiếp tôi sẽ thôi miên cho anh.”
Trước khi đến đã nghe có khả năng phải thôi miên, Phó Sử Ngọ cũng không phản đối, trực tiếp nằm xuống ghế sa lông dài.
Bác sĩ Lục nhẹ giọng nói chuyện, chậm rãi Phó Sử Ngọ liền nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái thôi miên.
Bác sĩ Lục nói: “Anh đang ở trong một căn phòng có rất nhiều đồ chơi, cùng ba đứa bé chơi trò bác sĩ bệnh nhân.” Theo tiếng nói của bác sĩ Lục, trên mặt Phó Sử Ngọ hiện ra nụ cười, bác sĩ Lục nhìn vẻ mặt của y, nói tiếp: “Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra. Anh thấy một người phụ nữ tóc quăn mặc áo blouse trắng, anh rất mừng, anh chạy qua bên bà ấy, anh gọi bà.”
Môi Phó Sử Ngọ giật giật, hô lên: “… Mẹ.”
Bác sĩ Lục dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Lúc này anh quay đầu lại, ba bạn nhỏ phía sau, vẻ mặt thế nào?”
Phó Sử Ngọ không chút do dự nói: “Bọn họ đều thật mừng, vây đến y như tôi vậy.”
Trong mắt Bác sĩ Lục hiện chút nghi hoặc, nói tiếp: “Sau đó mẹ anh làm gì tiếp?”
Đôi mắt đang nhắm của Phó Sử Ngọ chuyển loạn lung tung, giống như đang quan sát, nói: “Mẹ lần lượt bế chúng tôi, sau đó nói cho chúng tôi biết hôm nay bác đầu bếp làm cơm thịt trâu thật ngon cho chúng tôi ăn.”
Bác sĩ Lục cúi đầu viết vài chữ trên sổ, hỏi: “Người mẹ anh ôm đầu tiên là ai? Là đứa bé khác, hay là anh?”
Phó Sử Ngọ không cần nghĩ ngợi nói: “Là tôi.”
Hỏi xong bác sĩ Lục muốn biết rõ chi tiết, ông nhẹ giọng nói: “Hiện tại không có người lớn, chỉ có mấy đứa nhỏ đang chơi. Anh cùng một đứa trong đó đột nhiên khởi xung đột, bị cậu ta đè xuống đất siết lấy cổ áo.”
Mặt Phó Sử Ngọ dần dần lộ vẻ thống khổ, ngay lúc này bác sĩ Lục hỏi nhanh: “Đứa nhỏ cưỡi trên lưng anh là ai?”
Phó Sử Ngọ há miệng thở dốc, một cái tên thốt lên bên môi, lại nói không ra lời. Thái dương y thấm đẫm mồ hôi, y kháng cự lắc đầu.
Bác sĩ Lục thấy y mâu thuẫn như vậy, có chút bất ngờ: “Tốt, hiện tại nghe tiếng của tôi, khi tôi đếm tới ba, anh liền tỉnh lại. Một, nhị, ba…”
Ánh mắt Phó Sử Ngọ mờ mịt mở ra, y chớp mấy cái, ngồi dậy, cầm lấy mắt kính bên cạnh đeo lên.
“Bác sĩ?” Phó Sử Ngọ nghi hoặc nhìn bác sĩ Lục.
Vẻ hoang mang củaBác sĩ Lục chợt lóe rồi biến mất, sau đó khôi phục nụ cười, nói: “Anh Phó, về tình huống của anh tôi đã có phán đoán bước đầu. Muốn gọi bạn của anh vào không?”
Phó Sử Ngọ suy nghĩ một lát, Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh khẳng định đều quan tâm y, dù sao ra ngoài cũng bị hỏi, không bằng kêu bọn họ tiến vào bây giờ luôn đi.
Vì thế y gật gật đầu, bác sĩ Lục liền mở cửa gọi hai người nói chuyện phiếm ngồi bên ngoài tiến vào.
Đường Húc Hải bất ngờ: “Nhanh như vậy?” Còn chưa đến nửa giờ nữa!
Bác sĩ Lục nói: “Thời gian tuy không dài, nhưng cũng đã đủ đưa ra bước đầu phán đoán.”
Ba người ngồi trên ghế sa lông, bác sĩ Lục ngồi sau bàn công tác đối diện, cầm quyển sổ lên nói với bọn họ: “Căn cứ cuộc nói chuyện vừa rồi trước khi vào cửa và sau đó vài câu hỏi rồi thôi miên trong văn phòng. Theo tôi quan sát, tính cách anh Phó có chút nội hướng, cũng không giỏi biểu đạt và giao lưu. Chứng minh trong thời kì hình thành tính cách, Anh Phó bị vây ở thế yếu trong quần thể. Khả năng bị nhiều lần phủ định, cho nên khiến cho tính cách anh ở một mức độ nào đó cũng khá yếu đuối.”
Mày Đường Húc Hải hung hăng nhíu lại: “Có ý gì?”
Bác sĩ Lục nói: “Trong quá trình trưởng thành, trẻ con cũng có quan niệm đoàn thể, địa vị vi diệu làm cho tính cách và biểu hiện của chúng cũng bất đồng. Tình huống của anh Phó chính là vậy, tuy anh có bạn thân của mình, nhưng lại bị hoàn cảnh lớn hơn bài xích. Cũng chính là lúc nhỏ bị những đứa nhỏ khác khi dễ.”
Đường Húc Hải ôm cánh tay, sắc mặt nặng nề nhìn bác sĩ Lục nói: “Cái này chúng tôi biết, cậu ta không phải là vì khi còn bé bị học sinh tiểu học khi dễ mới dẫn đến có bóng ma tâm lý sao.”
Bác sĩ Lục lắc đầu nói: “Thời kì này phát sinh sớm hơn nữa. hơn nữa đa số những trường hợp này đều diễn ra trong hoàn cảnh tập thể, chẳng hạn như viện phúc lợi loại hình tập thể để trẻ lại sinh hoạt.”
Ba người đều lắp bắp kinh hãi. Phó Sử Ngọ càng không dám tin: “Làm sao có thể! lúc nhỏ tôi sống cùng cha mẹ của tôi mà!”
Bác sĩ Lục đưa tay bảo y lãnh tĩnh: “Nhưng anh không có chút ấn tượng nào lúc nhỏ về mẹ ở trong nhà, cũng không có chút ký ức sống chung với cha mẹ. Cho nên liền tính anh cùng cha mẹ ở lại đơn vị công tác của bọn họ, cũng có thể là sống cùng những đứa trẻ khác luôn.”
Mày Phó Sử Ngọ cau lại, cẩn thận hồi tưởng, chân tướng… có lẽ chính là như vậy. Lấy cái tính công tác cuồng ma của song thân, rất có thể đã ném y đến nhà trẻ!
“Thậm chí anh lúc nhỏ, cha mẹ cũng chỉ là một ký hiệu mà thôi, khi anh rời đi nơi đó học tiểu học. Ấn tượng về mới khắc sâu đầy đặn lên.” Bác sĩ Lục nói.
Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, không cam lòng nói: “Lúc nhỏ mẹ rất tốt với tôi, ý ông là nói bọn họ không chịu trách nhiệm đó hả?”
Bác sĩ Lục cười một tiếng, cũng không nói rõ: cha mẹ như vậy còn không tính là không chịu trách nhiệm hả?!
Phó Sử Ngọ đã lớn thế này, đôi khi cũng thực tịch mịch, cho nên y cũng không phải không oán cha mẹ không chịu trách nhiệm, ở đâu ra cái đạo lý bỏ con mình lại cho bảo mẫu chiếu cố. Hàng năm chỉ có thể viết thư liên hệ, sau đó có máy tính cá nhân mới đổi thành gởi mail. Cả webcame cũng ít đến đếm được trên một bàn tay.
Phó Sử Ngọ ủ rũ, nói: “Bọn họ thật sự rất bận, trong sở đều là vệ binh thủ vệ súng thật đạn thật, cả ngày vội đến quay vòng vòng, nhiệm vụ nghiên cứu rất nặng nề!”
Bác sĩ Lục nói tiếp: “Kế tiếp chúng ta nói đến vấn đề khác. Kỳ thật bản nhân anh Phó chỉ có ấn tượng đại khái đối với ký ức khi còn bé, mà không nhớ rõ chuyện gì cụ thể. Nói cách khác anh nhớ mẹ rất tốt với anh, nhưng cụ thể là gì, anh cũng không nói ra được.”
Ôn Triệu Minh kinh ngạc: “Tại sao lại vậy?”
Bác sĩ Lục lãnh tĩnh nói: “Rất có thể lúc anh rời đi nơi đó đã bị người ta ám chỉ tinh thần. Đó cũng là một loại thôi miên, nhưng kỹ thuật rất cao, một chút dấu vết tôi cũng tìm không ra. Hơn nữa tôi cảm thấy, tình tiết trong mộng của anh Phó rất có thể là ký ức khi còn bé của anh. Theo cấp bậc dị năng tăng lên, tinh thần lực của anh cũng càng ngày càng mạnh, ám chỉ lúc trước chậm rãi sẽ mất đi hiệu lực. Anh sẽ càng ngày càng nhớ lại nhiều ký ức trước kia.”
Phó Sử Ngọ triệt để nói không ra lời.
Bác sĩ Lục nói: “Hơn nữa tình cảnh trong mộng xuất hiện mâu thuẫn với thực tế, có khả năng lớn có liên quan đến sự kiện tạo thành chứng phobia của anh.”
“Nói cách khác, tôi mơ thấy cuối cùng người tới cứu tôi, thật là mẹ à?” Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
Bác sĩ Lục gật đầu nói: “Khả năng rất lớn. Khi ám chỉ tinh thần hoàn toàn biến mất, chướng ngại cản trở anh hồi tưởng lại liền tiêu tan hết.”
Phó Sử Ngọ thất hồn lạc phách rời khỏi phòng khám của bác sĩ Lục, phía sau Ôn Triệu Minh đang đàm luận một trận về đạo đức nghề nghiệp với bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục dở khóc dở cười cam đoan phẩm đức nghề nghiệp của ông là tiêu chuẩn cao, tuyệt đối sẽ không tiết lộ * của người bệnh. Ôn Triệu Minh thanh toán thù lao rồi vừa lòng rời khỏi phòng khám.
Bác sĩ Lục nhìn theo bọn họ rời đi, mớ tiền nhận được xác thực không ít.
Ông thở dài một tiếng, trở lại văn phòng hoàn chỉnh ghi chép ca bệnh, trong đó có các loại bệnh ông đã khám qua. Tương đối tường tận. Dựa theo lệ thường, tên của người bệnh là nặc danh, chỉ có ông mới biết đó là ai.
Phó Sử Ngọ là một ca bệnh rất hiếm thấy, nếu là trước kia, ông nhất định sẽ thuyết phục đối phương thử phá giải ám chỉ tinh thần, tăng nhanh tốc độ khôi phục ký ức của y.
Đối với quá khứ của Phó Sử Ngọ, ông bác sĩ vẫn luôn biểu hiện thực lãnh tĩnh này cũng cảm thấy tò mò.
Bác sĩ Lục ghi xong ca bệnh rồi sắp xếp lại, sau đó khóa phòng khám, đi bộ về nhà.
Bác sĩ Lục vừa đi vừa suy tư, kỳ thật có một việc ông thật sự khá hoang mang. Bản thân ông kỳ thật đã có tiêu chuẩn bậc thầy thôi miên, lại không cách nào phát giác chút dấu vết Phó Sử Ngọ đã bị người ta động qua tay chân, không thể không nói điều này khiến ông cảm thấy quá thất bại.
Mà lúc đó là hai mươi năm trước! Lúc đó quốc nội đã có loại cao thủ này rồi sao, ông lại chưa từng nghe nói qua.
Thật sự là nhân ngoại hữu nhân a.
Sau khi bác sĩ Lục về đến nhà, phòng khám vốn không có ai lặng lẽ ẩn nhập một người, người đó rón rén đi vào văn phòng. Mở tủ hồ sơ bệnh án ra, ngón tay phất qua một dãy bệnh án chỉnh tề, rồi dừng lại ở cái mới nhất.
Phó Sử Ngọ im lặng suốt quảng đường đi, Đường Húc Hải muốn nói lại thôi nhìn y, cũng không biết nên an ủi thế nào. Tình huống của Phó Sử Ngọ quá đặc biệt, làm người ta không có biện pháp nhẹ nhàng nói ra mấy câu là có thể an ủi được.
Đường Húc Hải yên lặng nhìn con đường phía trước, lúc trở lại hoa uyển Tây Sơn, hắn mới mở miệng: “Sử Ngọ, bất kể về sau cậu có thể nhớ lại hay không, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm được cha mẹ. Làm rõ ràng chuyện làm cậu hoang mang.” Sau đó hung hăng đập cái đứa chết tiệt nào dám can đảm khi dễ y lúc bé một trận. [Ha hả, dám không]
Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, tâm tình vẫn luôn tối tăm lập tức tốt lên, thậm chí y còn lộ ra một nụ cười: “Cám ơn anh.”
Hai người nhìn nhau, sau đó mỉm cười. Rất có cảm giác như ‘cái gì cũng không nói nữa chỉ có thế giới của hai người’.
Khiến Ôn Triệu Minh tính hướng so thước thẳng còn thẳng hơn ngồi ở phía sau cũng có cảm giác là lạ.
Hai người vô ý thức sến súa xong, Đường Húc Hải mới như tỉnh mộng: “Đúng rồi, tôi đều chỉnh hợp tốt đội viên. Lần này hai đội ngũ trước, cả đội trưởng đội phó một đội lấy mười người. Mà hai đội mới lập mỗi đội cũng lấy mười người. Trừ lấy tinh nhuệ ra, còn có thể để bọn họ mài giũa cho nhau.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng nói: “Lần này đi mang Chân Tử đi chung, Miêu Gia không cần dẫn theo.”
Đường Húc Hải nói: “Cũng tốt. Chân Tử ở nhà chắc cũng cảm thấy nghẹn chết.”
Chân Tử bây giờ là phụ trách quản lý hậu cần, ban đầu là vì vết thương trên người cô chưa khỏi, để cô tĩnh dưỡng cho khỏe. Sau đó đội ngũ thành hình, cho cô gia nhập đội nào cũng thành vấn đề, đội trưởng hai đội thiếu chút nữa đánh nhau chỉ để giành cô.
Ôn Triệu Minh thấy y không rõ gì, kiên nhẫn nói: “Chuyện này, anh nghe tôi. Vốn anh đã có bệnh tâm lý là sợ vòng qua cổ, tuy không tính là vấn đề tâm lý ảnh hưởng quá lớn gì. Nhưng bình thường nguyên nhân tạo thành ảnh hưởng, không là ký ức khắc sâu, chính là triệt để quên. Cố tình anh hiện đang ở vào trung gian, không có ấn tượng mà cứ mơ thấy tình huống lúc đó. Chết cái là tình cảnh trong mơ có xung đột với nhận thức của chính anh, nếu mặc kệ không quản, thực dễ xuất hiện vấn đề tâm lý càng nghiêm trọng.” Tỷ như sinh ra hoài nghi với nhận thức của bản thân chẳng hạn.
Phó Sử Ngọ chỉ hiểu bác sĩ tâm lý là khai thông tâm lý sau khi gặp bất hạnh hay tai nạn xe cộ gì đó, y nghiêng đầu hỏi: “Loại tình huống như tôi, bác sĩ tâm lý có thể làm thế nào?”
Sau khi tàn phế Ôn Triệu Minh cũng có tiếp xúc với bác sĩ tâm lý một đoạn thời gian, bác sĩ tâm lý đại khái sẽ xử lý thế nào, cũng biết một ít.
Anh nói: “Yên tâm, họ tuyệt không đáng sợ. Loại tình huống như anh, ông ta sẽ nói chuyện với anh, chậm rãi dẫn đường anh hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nếu anh thật sự không nhớ nổi, thì sẽ thôi miên anh.”
Phó Sử Ngọ nghe thế vẫn cảm thấy thực bất an. Nhưng tình cảnh mâu thuẫn trong mộng, y cũng thực để ý, mẹ trong ấn tượng của y là một người rất dịu dàng dễ thân, vì sao bạn y lại có phản ứng này?
Phó Sử Ngọ gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Nhưng đi đâu tìm bác sĩ tâm lý đây?”
Ôn Triệu Minh nói: “Tối tôi mang anh cùng đi, hiện tại Phái thành có một bác sĩ tâm lý rất chuyên nghiệp. Tuy anh ta chỉ là người thường, nhưng rất được dị năng giả cùng biến dị giả tín nhiệm. Dù sao trước kia đa số mọi người đều là bình thường, đối mặt alien với chuyện giết chóc vân vân, khó tránh khỏi tâm lý có áp lực. Phái thành đặc biệt mở một phòng khám ngay tại khu thương nghiệp cho anh ta, tiện để khám bệnh.”
Vốn kế hoạch buổi tối của Phó Sử Ngọ là tìm Hollande nói chuyện, giờ cũng không thể không thay đổi.
Đường Húc Hải biết y buổi tối muốn ra ngoài, lập tức tỏ vẻ muốn cùng đi.
Ôn Triệu Minh tuy cảm thấy đi ra ngoài khám tâm lý, có mình anh đi chung với Phó Sử Ngọ là đủ rồi. Nhưng Phó Sử Ngọ không ý kiến ( tương phản y còn thật vui!), Ôn Triệu Minh tự nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ nhiều thêm một tài xế mà thôi.
Ôn Triệu Minh chỉ đường, ba người lái xe sạc hướng về phố thương nghiệp.
Qua ngày tết, buổi tối trên đường khá vắng lặng, không có ai qua lại, cửa hàng bên đường cũng đóng cửa sớm nghỉ ngơi.
Vốn vào lúc này, bác sĩ tâm lý cũng đã tan tầm. Nhưng dạo này mặt mũi của Ôn Triệu Minh khá lớn ở Phái thành, bác sĩ liền đặc biệt ăn cơm chiều xong chờ bọn họ tới.
Không như suy nghĩ của Phó Sử Ngọ, bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hai bên mái đã ngã hoa râm, đeo kính mắt, mặc quần áo khéo léo vừa người, có vẻ rất phong độ. Khiến ánh mắt đầu tiên thôi đã khiến Phó Sử Ngọ rất có thiện cảm.
Bác sĩ tâm lý này họ Lục, ông không cao cao tại thượng như mấy bác sĩ trước kia Phó Sử Ngọ đến khám chút nào, cũng không coi y là người bệnh, mà chỉ coi y là một người vừa quen để nói chuyện với nhau thôi.
Rất nhanh, đề tài liền bất tri bất giác biến hóa theo bước đi của bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục thấy thời cơ thành thục, mỉm cười với Phó Sử Ngọ: “Anh Phó, chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.”
Phó Sử Ngọ quay đầu lại nhìn nhìn Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh: “Bọn họ không vào à?”
Ôn Triệu Minh nói: “Chúng tôi ở đây chờ anh được rồi.”
Đường Húc Hải lại không đồng ý với anh, hắn hận không thể biến thành bóng ma mà đi theo sau Phó Sử Ngọ, chỉ tiếc bởi vì sau khi xuất nhiệm vụ trở về bọn họ cũng sẽ làm các loại tâm lý khai thông, tự nhiên biết chuyện này tốt nhất vẫn là một đối một.
Đường Húc Hải nâng nâng tay hướng Phó Sử Ngọ: “Chúng tôi ngay ngoài cửa.”
Phó Sử Ngọ và bác sĩ Lục đi vào, bên trong không phải những món trang trí lạnh như băng, ngược lại có vẻ rất gia đình hóa. Giống y như một phòng sách, có giá sách, bàn công tác ghế dựa, ghế nằm sô pha, thậm chí còn có một cái giá trưng bày, trên đó đặt đủ thứ kỳ lạ. Có bằng kim loại, có đá, cũng có gỗ.
Phó Sử Ngọ lập tức bị hấp dẫn chú ý, y tò mò đi qua nhìn.
Bác sĩ Lục mỉm cười nhìn y, đi đến cạnh y, nhẹ giọng giới thiệu hàng triển lãm của ông cho y. Mấy thứ này đều là những dị năng giả tặng ông, đặt tại nơi này liền có tác dụng hấp dẫn lực chú ý của người bệnh, thuận tiện mở ra đề tài.
Nói với nhau chốc lát, hai người ngồi lên sa lông trò chuyện.
Lúc này Phó Sử Ngọ đã thực tin tưởng bác sĩ Lục, mà bác sĩ Lục cũng bắt đầu tiến vào chính đề, hỏi về tình cảnh trong mơ của y.
Phó Sử Ngọ hồi ức hai cảnh mơ, kỹ càng kể lại cho bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục nghe xong cũng bất động thanh sắc, không tùy tiện phát biểu ý kiến, ngược lại hỏi: “Như vậy về chuyện khi còn bé của anh, anh có thể nhớ rõ bao nhiêu?”
Phó Sử Ngọ sợ run một cái, nói: “Ừm… lúc nhỏ tôi theo cha mẹ cùng ở tại đơn vị công tác của bọn họ, đó là một đơn vị phải giữ bí mật. Nơi đó rất lớn, có rất nhiều trẻ con. Cha mẹ tôi tình cảm thực tốt, mẹ tôi rất thích trẻ con, lúc chúng tôi cùng chơi đùa thường xuyên tới đón tôi về nhà.”
Bác sĩ Lục lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cầm bút ghi lại vài thứ trên đó. Ông ngẩng đầu nhìn Phó Sử Ngọ đang tò mò nhìn ông, cười một tiếng: “Anh có ấn tượng cụ thể hơn không? Tỷ như cửa phòng nhà anh, bài trí trong nhà, tình cảnh mẹ anh hoạt động trong nhà. Ví dụ như quét dọn vệ sinh, nấu cơm, giặt quần áo…”
Phó Sử Ngọ đau khổ nhớ lại một chút, nói: “Tôi nghĩ không ra, nhưng nhà chúng tôi đều ăn ở căn tin. Mẹ tôi không làm cơm cũng không kỳ quái.”
Bác sĩ Lục gật gật đầu nói: “Không sao, đôi khi ký ức hồi nhỏ lúc trưởng thành sẽ không còn nhớ rõ. Kế tiếp tôi sẽ thôi miên cho anh.”
Trước khi đến đã nghe có khả năng phải thôi miên, Phó Sử Ngọ cũng không phản đối, trực tiếp nằm xuống ghế sa lông dài.
Bác sĩ Lục nhẹ giọng nói chuyện, chậm rãi Phó Sử Ngọ liền nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái thôi miên.
Bác sĩ Lục nói: “Anh đang ở trong một căn phòng có rất nhiều đồ chơi, cùng ba đứa bé chơi trò bác sĩ bệnh nhân.” Theo tiếng nói của bác sĩ Lục, trên mặt Phó Sử Ngọ hiện ra nụ cười, bác sĩ Lục nhìn vẻ mặt của y, nói tiếp: “Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra. Anh thấy một người phụ nữ tóc quăn mặc áo blouse trắng, anh rất mừng, anh chạy qua bên bà ấy, anh gọi bà.”
Môi Phó Sử Ngọ giật giật, hô lên: “… Mẹ.”
Bác sĩ Lục dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Lúc này anh quay đầu lại, ba bạn nhỏ phía sau, vẻ mặt thế nào?”
Phó Sử Ngọ không chút do dự nói: “Bọn họ đều thật mừng, vây đến y như tôi vậy.”
Trong mắt Bác sĩ Lục hiện chút nghi hoặc, nói tiếp: “Sau đó mẹ anh làm gì tiếp?”
Đôi mắt đang nhắm của Phó Sử Ngọ chuyển loạn lung tung, giống như đang quan sát, nói: “Mẹ lần lượt bế chúng tôi, sau đó nói cho chúng tôi biết hôm nay bác đầu bếp làm cơm thịt trâu thật ngon cho chúng tôi ăn.”
Bác sĩ Lục cúi đầu viết vài chữ trên sổ, hỏi: “Người mẹ anh ôm đầu tiên là ai? Là đứa bé khác, hay là anh?”
Phó Sử Ngọ không cần nghĩ ngợi nói: “Là tôi.”
Hỏi xong bác sĩ Lục muốn biết rõ chi tiết, ông nhẹ giọng nói: “Hiện tại không có người lớn, chỉ có mấy đứa nhỏ đang chơi. Anh cùng một đứa trong đó đột nhiên khởi xung đột, bị cậu ta đè xuống đất siết lấy cổ áo.”
Mặt Phó Sử Ngọ dần dần lộ vẻ thống khổ, ngay lúc này bác sĩ Lục hỏi nhanh: “Đứa nhỏ cưỡi trên lưng anh là ai?”
Phó Sử Ngọ há miệng thở dốc, một cái tên thốt lên bên môi, lại nói không ra lời. Thái dương y thấm đẫm mồ hôi, y kháng cự lắc đầu.
Bác sĩ Lục thấy y mâu thuẫn như vậy, có chút bất ngờ: “Tốt, hiện tại nghe tiếng của tôi, khi tôi đếm tới ba, anh liền tỉnh lại. Một, nhị, ba…”
Ánh mắt Phó Sử Ngọ mờ mịt mở ra, y chớp mấy cái, ngồi dậy, cầm lấy mắt kính bên cạnh đeo lên.
“Bác sĩ?” Phó Sử Ngọ nghi hoặc nhìn bác sĩ Lục.
Vẻ hoang mang củaBác sĩ Lục chợt lóe rồi biến mất, sau đó khôi phục nụ cười, nói: “Anh Phó, về tình huống của anh tôi đã có phán đoán bước đầu. Muốn gọi bạn của anh vào không?”
Phó Sử Ngọ suy nghĩ một lát, Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh khẳng định đều quan tâm y, dù sao ra ngoài cũng bị hỏi, không bằng kêu bọn họ tiến vào bây giờ luôn đi.
Vì thế y gật gật đầu, bác sĩ Lục liền mở cửa gọi hai người nói chuyện phiếm ngồi bên ngoài tiến vào.
Đường Húc Hải bất ngờ: “Nhanh như vậy?” Còn chưa đến nửa giờ nữa!
Bác sĩ Lục nói: “Thời gian tuy không dài, nhưng cũng đã đủ đưa ra bước đầu phán đoán.”
Ba người ngồi trên ghế sa lông, bác sĩ Lục ngồi sau bàn công tác đối diện, cầm quyển sổ lên nói với bọn họ: “Căn cứ cuộc nói chuyện vừa rồi trước khi vào cửa và sau đó vài câu hỏi rồi thôi miên trong văn phòng. Theo tôi quan sát, tính cách anh Phó có chút nội hướng, cũng không giỏi biểu đạt và giao lưu. Chứng minh trong thời kì hình thành tính cách, Anh Phó bị vây ở thế yếu trong quần thể. Khả năng bị nhiều lần phủ định, cho nên khiến cho tính cách anh ở một mức độ nào đó cũng khá yếu đuối.”
Mày Đường Húc Hải hung hăng nhíu lại: “Có ý gì?”
Bác sĩ Lục nói: “Trong quá trình trưởng thành, trẻ con cũng có quan niệm đoàn thể, địa vị vi diệu làm cho tính cách và biểu hiện của chúng cũng bất đồng. Tình huống của anh Phó chính là vậy, tuy anh có bạn thân của mình, nhưng lại bị hoàn cảnh lớn hơn bài xích. Cũng chính là lúc nhỏ bị những đứa nhỏ khác khi dễ.”
Đường Húc Hải ôm cánh tay, sắc mặt nặng nề nhìn bác sĩ Lục nói: “Cái này chúng tôi biết, cậu ta không phải là vì khi còn bé bị học sinh tiểu học khi dễ mới dẫn đến có bóng ma tâm lý sao.”
Bác sĩ Lục lắc đầu nói: “Thời kì này phát sinh sớm hơn nữa. hơn nữa đa số những trường hợp này đều diễn ra trong hoàn cảnh tập thể, chẳng hạn như viện phúc lợi loại hình tập thể để trẻ lại sinh hoạt.”
Ba người đều lắp bắp kinh hãi. Phó Sử Ngọ càng không dám tin: “Làm sao có thể! lúc nhỏ tôi sống cùng cha mẹ của tôi mà!”
Bác sĩ Lục đưa tay bảo y lãnh tĩnh: “Nhưng anh không có chút ấn tượng nào lúc nhỏ về mẹ ở trong nhà, cũng không có chút ký ức sống chung với cha mẹ. Cho nên liền tính anh cùng cha mẹ ở lại đơn vị công tác của bọn họ, cũng có thể là sống cùng những đứa trẻ khác luôn.”
Mày Phó Sử Ngọ cau lại, cẩn thận hồi tưởng, chân tướng… có lẽ chính là như vậy. Lấy cái tính công tác cuồng ma của song thân, rất có thể đã ném y đến nhà trẻ!
“Thậm chí anh lúc nhỏ, cha mẹ cũng chỉ là một ký hiệu mà thôi, khi anh rời đi nơi đó học tiểu học. Ấn tượng về mới khắc sâu đầy đặn lên.” Bác sĩ Lục nói.
Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, không cam lòng nói: “Lúc nhỏ mẹ rất tốt với tôi, ý ông là nói bọn họ không chịu trách nhiệm đó hả?”
Bác sĩ Lục cười một tiếng, cũng không nói rõ: cha mẹ như vậy còn không tính là không chịu trách nhiệm hả?!
Phó Sử Ngọ đã lớn thế này, đôi khi cũng thực tịch mịch, cho nên y cũng không phải không oán cha mẹ không chịu trách nhiệm, ở đâu ra cái đạo lý bỏ con mình lại cho bảo mẫu chiếu cố. Hàng năm chỉ có thể viết thư liên hệ, sau đó có máy tính cá nhân mới đổi thành gởi mail. Cả webcame cũng ít đến đếm được trên một bàn tay.
Phó Sử Ngọ ủ rũ, nói: “Bọn họ thật sự rất bận, trong sở đều là vệ binh thủ vệ súng thật đạn thật, cả ngày vội đến quay vòng vòng, nhiệm vụ nghiên cứu rất nặng nề!”
Bác sĩ Lục nói tiếp: “Kế tiếp chúng ta nói đến vấn đề khác. Kỳ thật bản nhân anh Phó chỉ có ấn tượng đại khái đối với ký ức khi còn bé, mà không nhớ rõ chuyện gì cụ thể. Nói cách khác anh nhớ mẹ rất tốt với anh, nhưng cụ thể là gì, anh cũng không nói ra được.”
Ôn Triệu Minh kinh ngạc: “Tại sao lại vậy?”
Bác sĩ Lục lãnh tĩnh nói: “Rất có thể lúc anh rời đi nơi đó đã bị người ta ám chỉ tinh thần. Đó cũng là một loại thôi miên, nhưng kỹ thuật rất cao, một chút dấu vết tôi cũng tìm không ra. Hơn nữa tôi cảm thấy, tình tiết trong mộng của anh Phó rất có thể là ký ức khi còn bé của anh. Theo cấp bậc dị năng tăng lên, tinh thần lực của anh cũng càng ngày càng mạnh, ám chỉ lúc trước chậm rãi sẽ mất đi hiệu lực. Anh sẽ càng ngày càng nhớ lại nhiều ký ức trước kia.”
Phó Sử Ngọ triệt để nói không ra lời.
Bác sĩ Lục nói: “Hơn nữa tình cảnh trong mộng xuất hiện mâu thuẫn với thực tế, có khả năng lớn có liên quan đến sự kiện tạo thành chứng phobia của anh.”
“Nói cách khác, tôi mơ thấy cuối cùng người tới cứu tôi, thật là mẹ à?” Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
Bác sĩ Lục gật đầu nói: “Khả năng rất lớn. Khi ám chỉ tinh thần hoàn toàn biến mất, chướng ngại cản trở anh hồi tưởng lại liền tiêu tan hết.”
Phó Sử Ngọ thất hồn lạc phách rời khỏi phòng khám của bác sĩ Lục, phía sau Ôn Triệu Minh đang đàm luận một trận về đạo đức nghề nghiệp với bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục dở khóc dở cười cam đoan phẩm đức nghề nghiệp của ông là tiêu chuẩn cao, tuyệt đối sẽ không tiết lộ * của người bệnh. Ôn Triệu Minh thanh toán thù lao rồi vừa lòng rời khỏi phòng khám.
Bác sĩ Lục nhìn theo bọn họ rời đi, mớ tiền nhận được xác thực không ít.
Ông thở dài một tiếng, trở lại văn phòng hoàn chỉnh ghi chép ca bệnh, trong đó có các loại bệnh ông đã khám qua. Tương đối tường tận. Dựa theo lệ thường, tên của người bệnh là nặc danh, chỉ có ông mới biết đó là ai.
Phó Sử Ngọ là một ca bệnh rất hiếm thấy, nếu là trước kia, ông nhất định sẽ thuyết phục đối phương thử phá giải ám chỉ tinh thần, tăng nhanh tốc độ khôi phục ký ức của y.
Đối với quá khứ của Phó Sử Ngọ, ông bác sĩ vẫn luôn biểu hiện thực lãnh tĩnh này cũng cảm thấy tò mò.
Bác sĩ Lục ghi xong ca bệnh rồi sắp xếp lại, sau đó khóa phòng khám, đi bộ về nhà.
Bác sĩ Lục vừa đi vừa suy tư, kỳ thật có một việc ông thật sự khá hoang mang. Bản thân ông kỳ thật đã có tiêu chuẩn bậc thầy thôi miên, lại không cách nào phát giác chút dấu vết Phó Sử Ngọ đã bị người ta động qua tay chân, không thể không nói điều này khiến ông cảm thấy quá thất bại.
Mà lúc đó là hai mươi năm trước! Lúc đó quốc nội đã có loại cao thủ này rồi sao, ông lại chưa từng nghe nói qua.
Thật sự là nhân ngoại hữu nhân a.
Sau khi bác sĩ Lục về đến nhà, phòng khám vốn không có ai lặng lẽ ẩn nhập một người, người đó rón rén đi vào văn phòng. Mở tủ hồ sơ bệnh án ra, ngón tay phất qua một dãy bệnh án chỉnh tề, rồi dừng lại ở cái mới nhất.
Phó Sử Ngọ im lặng suốt quảng đường đi, Đường Húc Hải muốn nói lại thôi nhìn y, cũng không biết nên an ủi thế nào. Tình huống của Phó Sử Ngọ quá đặc biệt, làm người ta không có biện pháp nhẹ nhàng nói ra mấy câu là có thể an ủi được.
Đường Húc Hải yên lặng nhìn con đường phía trước, lúc trở lại hoa uyển Tây Sơn, hắn mới mở miệng: “Sử Ngọ, bất kể về sau cậu có thể nhớ lại hay không, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm được cha mẹ. Làm rõ ràng chuyện làm cậu hoang mang.” Sau đó hung hăng đập cái đứa chết tiệt nào dám can đảm khi dễ y lúc bé một trận. [Ha hả, dám không]
Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, tâm tình vẫn luôn tối tăm lập tức tốt lên, thậm chí y còn lộ ra một nụ cười: “Cám ơn anh.”
Hai người nhìn nhau, sau đó mỉm cười. Rất có cảm giác như ‘cái gì cũng không nói nữa chỉ có thế giới của hai người’.
Khiến Ôn Triệu Minh tính hướng so thước thẳng còn thẳng hơn ngồi ở phía sau cũng có cảm giác là lạ.
Hai người vô ý thức sến súa xong, Đường Húc Hải mới như tỉnh mộng: “Đúng rồi, tôi đều chỉnh hợp tốt đội viên. Lần này hai đội ngũ trước, cả đội trưởng đội phó một đội lấy mười người. Mà hai đội mới lập mỗi đội cũng lấy mười người. Trừ lấy tinh nhuệ ra, còn có thể để bọn họ mài giũa cho nhau.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng nói: “Lần này đi mang Chân Tử đi chung, Miêu Gia không cần dẫn theo.”
Đường Húc Hải nói: “Cũng tốt. Chân Tử ở nhà chắc cũng cảm thấy nghẹn chết.”
Chân Tử bây giờ là phụ trách quản lý hậu cần, ban đầu là vì vết thương trên người cô chưa khỏi, để cô tĩnh dưỡng cho khỏe. Sau đó đội ngũ thành hình, cho cô gia nhập đội nào cũng thành vấn đề, đội trưởng hai đội thiếu chút nữa đánh nhau chỉ để giành cô.
Bình luận truyện