Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 2



Noel lại đến, hôm nay noel vừa vặn là cuối tuần, trường học nghỉ.

Buổi sáng Tần Linh liền nhận được điện thoại của Lục Phong hẹn cùng nhau dùng bữa tối. Tần Linh cười cười, thật ra quan hệ của cô và Lục Phong vẫn rất tốt. Tuổi của cô và anh cũng không còn nhỏ, không giống như tình yêu của những đứa nhóc choai choai nhỏ tuổi nữa. Nếu có thể đi đến bước cuối cùng với anh ấy, cô cũng cảm thấy đó là một kết quả thật tốt.

Ban đêm Thượng Hải đặc biệt xinh đẹp, đèn đuốc huy hoàng. Tần Linh đi vào nơi phía trên bảng đề "Sơn thủy mộng du" vốn là một nhà hàng trên lầu hai của khách sạn. Cảnh trí tao nhã, nhà hàng này được ngăn hoàn toàn với khu vực bên ngoài. Đây là nơi mà cô cùng Lục Phong cũng hay thường xuyên đến mỗi khi rãnh rỗi.

"Ngồi đi Tiểu Linh, uống một ít nước trước đi, anh đã chọn món rồi." Bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của sư huynh, Tần Linh cảm thấy thời gian lúc này thật hạnh phúc. Cô cười tươi nhìn anh.

Lúc này bồi bàn đã đem món ăn ăn. Tần Linh nhìn thấy, toàn những món ăn mà cô thích.

"Ăn chậm một chút." Nở nụ cười lau đi mồ hôi trên mặt cô, Lục Phong không có phát hiện hành động này của mình có biết bao sủng nịch, ánh mắt cưng chiều nhìn Tần Linh. Ánh mắt như vậy chưa hề tồn tại trên người con gái nào khác.

Hai người không hề hay biết, lúc này bên ngoài cửa sổ, có một chàng trai đang ngồi trong xe hơi, ánh mắt đầy u ám lạnh lẽo nhìn hình ảnh của hai người.

Tần Thụy nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc bạo động đang khuếch tán trong ngực, nhưng cuối cùng cậu vẫn không khống chế được, đập mạnh tạy vào cửa kính xe.

Tài xế nhìn thấy tình cảnh ấy, vội hoảng sợ la lên, lấy khăn tay lau cho cậu.

"Thiếu gia, ngài không sao chứ!"

Tần Thụy vẫn im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm trên lầu hai khách sạn.

...

Sáng sớm, Tần Linh bước ra cửa nhà đã nhìn thấy Lục Phong đứng đó từ bao giờ. Cô hơi ngạc nhiên, mỉm cười chạy tới chỗ anh. "Tại sao anh không gọi cho em?"

"Anh đoán có lẽ em sắp xuống nên không gọi." Anh mỉm cười cưng chiều vuốt tóc cô.

Cô mở cửa xe vào chỗ ngồi, Lục Phong với tay ra sau lấy túi giấy đưa cho cô. "Có bánh bao và sữa đậu nành ở tiệm Tân Ký mà em thích nhất."

"Cảm ơn anh." Tần Linh cười khẽ nhận lấy.

"Anh ăn chưa?" Cô quay sang hỏi.

"Anh ăn rồi, em ăn đi."

Tần Linh gật gật đầu, cúi đầu ăn bánh. Lục Phong nhìn thấy cô ăn giống như con sóc nhỏ thì khóe môi anh giương lên nụ cười vui vẻ.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng đậu ở trước cổng trường, Lục Phong rất lịch sự mở cửa xe cho Tần Linh.

"Em vào trước đây. Một lát gặp lại anh nhé!" Tần Linh mỉm cười nhìn anh. Thấy ánh mắt anh lưu luyến dừng trên gương mặt mình, cô hơi đỏ mặt, vội vàng hôn lên má anh một cái.

Lục Phong bỗng giật mình, ánh mắt anh hơi ngơ ngẩn trong chốc lát rồi cười vui vẻ xoa đầu cô.

Tần Linh vừa xoay người, liền trông thấy một gương mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt ấy như là ông chồng đi bắt gian vợ vậy. Cô lắc lắc đầu, xóa bỏ nhưng suy nghĩ kỳ quái đang hiện lên.

...

Rừng cây nhỏ im ắng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót véo von. Tần Thụy nằm trên nền cỏ xanh, thân thể cao to ưu nhã. Miệng cậu ngậm một cành cỏ, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang ngủ.

Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, rồi dừng lại bên cạnh chỗ hắn.

Tần Linh hơi nhíu mày, cô thở dài rồi kêu tên cậu: "Tần Thụy!"

Thiếu niên nghe thấy tiếng cô, chợt mở mắt: "Cô tìm tới đây làm gì?"

"Em quay về lớp đi, cứ trốn học mãi thế này không được đâu."

Tần Thụy chẳng nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn cô. Tần Linh vội vàng quay mặt đi, ánh mắt của cậu làm cô mất tự nhiên.

Tần Thụy im lặng một hồi mới lên tiếng: "Cô kết hôn rồi sao? Tôi nghe nói cô giáo Tần vẫn còn độc thân, có lẽ tôi nghe nhầm rồi. Mà cũng có thể... cô giáo có bạn trai cũng không chừng."

"Cái gì?" Tần Linh vô thức hỏi, lần đầu tiên cô nghe Tần Thụy nói nhiều đến vậy, sau đó cô liền hiểu được ý của cậu. Mày hơi nhăn lại, cô lạnh nhạt đáp: "Tần Thụy, đây là chuyện cá nhân của cô, không liên quan gì đến em."

Nghe thấy câu nói đó của cô, ánh mắt cậu bỗng trở nên sắc lạnh. Không liên quan gì đến cậu? Cậu nắm chặt tay, tiếng nói bỗng lạnh lùng: "Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."

Tần Linh nghe vậy khóe miệng giật giật, từ khi gặp cậu nhóc này tính kiên nhẫn của cô càng ngày càng được nâng cao. Cô thở dài lần thứ n, mở miệng khuyên nhủ lần nữa: "Tần Thụy, em là học sinh, tốt nhất vẫn đến lớp nghe giảng đi."

Tần Thụy bỗng nhiên đứng dậy, Tần Linh giật mình nhìn cậu, ánh mắt cậu nhìn cô tràn đầy u ám lạnh lẽo và tuyệt vọng. Đến khi cậu lạnh lùng đi ngang qua người cô mà Tần Linh ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

...

Hôm nay đã là 7 ngày Tần Thụy không chịu lên lớp.

Đối với cậu học sinh này, Tần Linh cảm thấy tràn đầy bất lực. Vừa nhận được tin cậu ấy lại không chịu lên lớp mà vào thẳng bể bơi của trường, Tần Linh liền lập tức đi tìm. Cậu căn bản không thèm nghe lời cô nói a. Cô cũng không muốn quản nữa, không muốn đối diện với cặp mắt lạnh nhạt kia. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không thể buông bỏ trách nhiệm của một giáo viên.

Vừa mở cửa bước vào bể bơi, đập vào mắt cô là hình ảnh một thiếu niên đang bơi lội dưới hồ nước.

Mái tóc cậu ướt sũng dán hai bên gò má, đôi lông mi dài che lại đôi mắt hẹp dài đạm mạc nhưng vẫn không giấu nổi nét lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ.

Tần Linh bỗng chần chừ, lo lắng. Bởi vì cô không biết làm thế nào để cậu nghe lời cô. Mấy lần cô định mở lại nhưng lại chẳng thể thốt ra thành câu.

Lúc này, Tần Thụy mở mắt. Cậu không động đậy, chỉ ngửa đầu nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của cậu khiến cô kinh hãi. Sau đó, Tần Thụy đứng lên, nhảy vào hồ, bơi ra xa.

Khoảng 5 phút sau cậu bơi trở về, lên bờ, trên người chỉ có một cái quần bơi. Thân hình cao lớn hoàn mỹ, đôi chân thon dài hữu lực. Cậu uống nước rồi lại "bùm" một tiếng, lao xuống hồ.

Dường như đã coi cô là không khí.

Tần Linh vẫn luôn nhìn câu nhưng cậu chỉ chớp mắt mà không nhìn cô. Tần Linh rất ít khi bị học sinh đối xử bằng thái độ này nên rất khó chịu. Tôn nghiêm của một giáo viên lại bị học sinh Tần Thụy này coi thường như thế.

"Tần Thụy, em dừng lại được không?" Rốt cuộc cô không nhịn được, mở miệng gọi cậu nhưng gọi đến lần thứ hai vẫn không thấy cậu có phản ứng gì.

"Tần Thụy!" Cô nâng cao âm lượng, "Lên đây một chút, cô muốn nói chuyện với em." Sắc mặt cô đã thay đổi.

Tần Thụy dừng lại cạnh chân cô, trầm mặc nhìn cô một lúc rồi vươn tay về phía cô. Tần Linh không suy nghĩ gì, đưa tay muốn kéo cậu lên. Nhưng Tần Thụy không có ý lên bờ mà muốn kéo cô ngã xuống.

"Bùm!" Cô rơi xuống nước, chìm dần xuống. Cô không biết bơi. Tần Thụy vươn tay ra, ngay lập tức cô ôm lấy cậu. Từ khi chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm người khác giới. Cô ướt sũng, tóc dính bết lại, hai tay ôm chặt cô cậu như dây mây.

Hai ngươi dán sát vào nhau.

"Tần Thụy, đưa cô lên đi." Cô thở gấp, đùi vô thức quấn lên hông thiếu niên.

Đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên từ từ có thay đổi.

Tần Linh cảm thấy có thứ gì đó cứng rắng đang chĩa vào hạ thân cô.

"A!" Cô kêu lên đầy sợ hãi, mặt đỏ ửng.

"Ôm tôi chặt vào." Tần Thụy ôm chặt cô bơi lên bờ. sóng nước dập dờn, Tần Linh như một bông hoa đang hé nụ. Tần Thụy ném cô lên bờ không chút thương hương tiếc ngọc nào.

"A!" Tần Linh bị ném đau, nằm trên mặt đất. Cái váy ướt đẫm lộ ra một góc khiến cho quần lót của cô bị nhìn thấy.

Cậu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên tia u ám. Dục vọng của cậu sớm đã sừng sững dựng lên. Cái quần bơi bó sát nó lại càng khiến nó vươn cao ngạo nghễ.

Tần Linh vội vã ngồi dậy. Cô cảm thấy thật mất mặt... Nhưng khi cô chưa kịp đứng dậy thì một bóng đen nhanh chóng bao trùm đè lên người cô.

Tần Linh hoảng hồn, nhanh chóng ngước nhìn lên. Cô nhìn thấy trong ánh mắt cậu xuất hiện một đóm lửa nhỏ, bên tai còn nghe được tiếng hít thở phập phồng.

"Tần..." cô chưa kịp dứt lời thì một cái lưỡi linh hoạt nhanh chóng chui vào miệng cô. Đầu Tần Linh bỗng nổ oành một tiếng. Tới lúc cô hết giật mình thì nhanh chóng đẩy cậu ra nhưng sức lực của cậu thiếu niên quá lớn, cô không thể nào xê dịch được dù chỉ một chút.

Tần Linh cảm thấy vô cùng tức giận, cô nhanh chóng cắn lên môi cậu. Lúc này, người thiếu niên mới dừng lại. Cậu hơi lui ra sau nhìn thẳng cô, đôi môi rướm máu nở nụ cười lạnh: "Thế nào, chỉ có bạn trai cô mới được hôn cô à?"

"Chát!" Tần Linh tát cho cậu một cái. Môi cô tức giận đến mức run run. Cô đẩy cậu ra, đứng lên xoay người bỏ đi.

Tần Thụy nhìn hình ảnh cô dần đi xa, ánh mắt hiện lên sự phiền não khó nhận ra.

Tần Linh nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, lưỡng lự một chút rồi cầm điện thoại lên.

"Alo... Sư huynh ạ? Em đang ở... bể bơi. Anh có thể mượn cho em một bộ quần áo được không?"

Lục Phong đến rất nhanh. Nhìn thấy cô chật vật như vậy, anh liền nắm chặt vai cô, "Tiểu Linh, có chuyện gì vậy?"

Tần Linh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười, "Sư huynh, em không sao đâu. Chỉ là không cẩn thận rơi vào bể bơi thôi."

Lục Phong còn muốn hỏi thêm tại sao cô không biết bơi mà vô duyên vô cớ lại rơi vào đó, nhưng anh không ép hỏi mà chỉ nói một câu quan tâm, "Mau đi thay đồ đi. Bộ dồ này là của Nghê Na đó." Nói xong, anh đưa cô đến phòng thay đồ.

Đó là một bộ váy ngắn tới đầu gối và một chiếc áo thun. Mặc dù váy hơi ngắn nhưng chỉ có thể bất chấp mà mặc. Cô cởi quần áo ướt ra, thay bộ đồ đó vào.

Tần Linh vừa đi vừa kéo váy xuống. Lục Phong lập tức ôm lấy vai cô. Thoạt nhìn cô rất yếu ớt.

"Đưa quần áo cho anh. Anh cho người sấy khô cho em. Nghỉ ngơi một chút đi."

Tần Linh gật đầu, tựa vào vai của anh, dựa vào cánh tay đang ôm chặt mình mà bước. Cô mệt quá rồi.

"Cạch!" Một tiếng - cửa mở ra. Một thiếu niên cao to ướt đẫm đi tới, cầm trên tay một bộ quần áo. Cậu dừng chân lại, lạnh lùng nhìn hai người đang thân thiết.

Tần Linh ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn Tần Thuỵ. Cậu ướt đẫm, mái tóc dính bên má, từng giọt nước rơi xuống sàn nhà. Trên khuôn mặt đẹp trai là từng giọt nước, nhìn có vài phần trẻ con, vài phần gợi cảm.

Cô không ngờ cậu lại quay lại.

Lục Phong cũng sửng sốt. Anh nhìn thiếu niên ướt sũng này rồi lại nhìn Tần Linh, thầm đoán chắc chắn giữa bọn họ đã xảy ra chuyện. Tay anh nắm vai cô càng chặt hơn.

Tần Thuỵ bước tới, đứng trước mặt cô, đôi mắt lạnh nhạt xa cách.

"Cô giáo!" Cậu lạnh lùng nói, một giọt nước theo khoé mắt chảy xuống môi của cậu, "Cô luôn không chịu nổi việc không có đàn ông hay sao?"

Thân thể Tần Linh run lên vì tức giận, Lục Phong càng nắm chặt vai cô hơn, "Tần Thuỵ, đang trong giờ học, xin chú ý đến lời nói và hành động của em."

Tần Thuỵ chuyển mắt nhìn anh, Lục Phong thấy trong đối mắt hiện lên ý đối địch.

"Không ngờ cô là loại con gái này." Tần Thuỵ nhìn cô, chế giễu. Cậu ném bộ đồ trong tay cho cô, "Đồ của cô. Nhưng xem ra bây giờ cô không cần nữa rồi." Nói xong thì cậu bỏ đi.

Đó là một bộ váy màu vàng, vẫn còn mác, hiển nhiên là vừa mới mua. Trong hộp còn có một bộ nội y.

Lục Phong nhìn cái hộp, trong lòng khẽ động.

"Đi thôi." Anh ôm vai cô, dịu dàng nói, "Bây giờ em cần nhất là nghỉ ngơi."

"Vâng." Tần Linh gật nhẹ đầu, tuy đáy lòng không thoải mái nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện