Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Chương 110: Tiểu Minh Tử, chờ bổn cung sủng hạnh
Đã có anh đây rồi...
Đã có anh đây rồi...
Đã có anh đây rồi...
Trên cuộc đời này còn gì hạnh phúc hơn nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, luôn là bờ vãi vững chãi cho bạn dựa dẫm, lại kiên cố chở che cho bạn trước bão giông cuộc đời!
Mỉm cười với bạn, nói với bạn năm chữ: đã có anh đây rồi!
Mọi gánh nặng sẽ theo đó mà trôi đi như dòng nước....
Đôi mắt cô cay xè, cảm giác muốn khóc, chóp mũi đỏ ửng lên.
"Anh buông em ra, em còn có việc cần phải giải quyết."
Ngón tay trỏ của anh cốc nhẹ vào cái trán trơn bóng của cô, bá đạo nói, "Em đấy, luôn bướng bỉnh như thế, liều lĩnh như thế, làm cho người ta lo lắng như thế! Sau lần này không cho phép em rời xa anh thêm lần nào nữa, không cho phép người đàn ông khác xiết cằm em, động vào em, không cho phép được thân mật, cười nói với người đàn ông khác, cự li là năm mét, không cho phép......"
Nghe một tràng dài điệp khúc "không cho phép", Diệp Hàm Huyên cảm giác đầu mình sắp nổ tung tới nơi, rồi lại cười khúc khích, "Hahaha, anh mới chính là người ăn dấm chua! Bình dấm chua thối này!!!"
Người kia mặt không đổi sắc, hơi thở trầm ổn, không biết xấu hổ nói, "Anh chính là bình dấm chua thối! Còn em, hừ, một đoá hoa đào nát! Chuyên gia chọc hoa đào! Từ giờ không cho phép em chọc thêm đoá nào nữa!"
"............." Người này lại bắt đầu rồi! Diệp Hàm Huyên tự nhẩm, hoa đào của cô đếm trên đầu ngón tay ý, kể ra chỉ có anh và Hạo, còn Sở Kinh Dực kia anh ấy nói coi cô như em gái ruột thịt của mình, vậy mà tên chồng này cũng ghen được! Thật hết chỗ nói....
Đôi môi mỏng của anh chậm rãi nhả ra, "Tiểu Huyên, hứa với anh..."
"Ừm...."
Cô nghe có tiếng cười khẽ của anh, sau đó anh dịu dàng đỡ cô ngồi dậy. Từng tấc da thịt tiếp xúc với anh như có điện giật, cô cứ ngỡ rằng khi gặp lại anh sẽ phải hỏi thật nhiều, phải để anh giải đáp mọi nghi vấn trong lòng cô.
Nhưng khoảnh khắc này, Diệp Hàm Huyên chợt nhận ra, chỉ cần nhìn sâu vào trong mắt anh, được vòng tay của anh ôm chặt, thì tất cả đã đều không quan trọng nữa...
"Ah, hoa đăng đẹp quá...."
Trong đêm tối cô ngồi dựa vào vai anh, trỏ tay phía bờ sông đằng xa, nheo mắt nhìn đoàn người tấp nập thả hoa đăng xuống nước.....
Chẳng mấy chốc, những chiếc bè nhỏ hình cánh sen tinh xảo, ở giữa có ngọn nến đang cháy rực rỡ trôi dạt dào khắp mặt sông rộng. Sóng nước dập dình nhảy múa cùng ánh lửa, đem tinh hoa của vạn vật tích tụ từng lớp....
"Nghe nói viết điều ước nên hoa đăng sẽ linh thiêng, em không có mong ước gì sao?"
Diệp Hàm Huyên ngọt ngào nhìn anh nói, "Em còn có mong ước gì nữa? Mong ước lấy được tam phu tứ quân sao?"
Kính Thiên Minh nhàn nhạt nhìn cô nói, "Em dám sao?"
"Cái mông của anh lành hẳn rồi?"
Nói tới "cái mông" sắc mặt của Kính Thiên Minh lạnh hẳn đi, vết thương đã lành lại bị cô đem ra trêu chọc, anh sao có thể không phẫn nộ cơ chứ!
"Có sẹo không đấy? Em không muốn có một ông chồng mang theo cái mông xấu xí cả đời không?"
Đôi lông mày của anh cau lại, khí tức màu đen tích tụ mỗi lúc một dày đặc, cười gằn nói, "Anh không ngại cho em thử ngay đâu đấy!"
"Anh tốt nhất cẩn thận vào cho em! Tần Gia Dung động vào anh chỗ nào, em chặt chỗ đó!"
Nói đoạn cô mau lẹ thơm lên má anh một cái, thì thầm nói, "Tiểu Minh Tử, ngoan ngoãn chờ bổn cung sủng hạnh đi!"
Ngay lúc Kính Thiên Minh còn đang đơ phỗng như tượng thì cô đã đứng dậy, bước nhanh về phía trước không xa- có một cô gái đang đứng ở đó.
"Hì hì, xin lỗi Thiên Ân, chị gặp chút chuyện ngoài ý muốn...."
Bạch Thiên Ân trầm ngâm một hồi, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói, "Em thấy không phải chuyện ngoài ý muốn đâu...Nãy giờ em thấy hết rồi, haizz, chỉ khổ cẩu độc thân như em bị nhét cho một bụng đầy thức ăn chó..."
Diệp Hàm Huyên có chút mất tự nhiên, em gái này chứng kiến cảnh cô bị cưỡng hôn, thật không vui chút nào! Ít nhất người cưỡng hôn cũng phải là cô chứ! Mà cẩu độc thân? Không lẽ Dật ca lại gây họa rồi?
"Thiên Ân à, em nói như vậy không sợ Dật ca thương tâm đến chết sao?"
Bạch Thiên Ân nhìn về phía đài cao, có bóng người đàn ông to lớn, mạnh mẽ như chim ưng, mỉa mai nói, "Em lại sợ anh ta quá cơ! Đợi xong vụ này, anh ta làm thượng tướng của anh ta, em làm siêu trộm của em, nước sông không phạm nước giếng!"
Với vẻ mặt kiên quyết, quật cường của cô gái trẻ, Diệp Hàm Huyên chỉ đành thở dài, con đường chinh phục trái tim mỹ nhân của lão Dật nhà cô sẽ còn gian nan lắm thay!
"Chị, chúng ta đến góp vui thôi! Sau lễ hội thả hoa đăng là đến lễ hội thả đèn trời rồi! Em vừa nhận được tín hiệu của....Dương tỷ, Cyril sắp hành động rồi!"
"Ừm......."
____
Bắt đầu drama mọi người nhé:v hai ông bà ngọt đủ rồi a ~
#UyenToTo à ai in sách thì ib qua fb giúp tui với ạ (Nick fb tui ghim ở đầu trang wattpad ý)
Tui gom đơn bên mess cho khỏi trôi ạ, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ <3 Giá sách chờ khi full truyện sẽ có ạ!
Đã có anh đây rồi...
Đã có anh đây rồi...
Trên cuộc đời này còn gì hạnh phúc hơn nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, luôn là bờ vãi vững chãi cho bạn dựa dẫm, lại kiên cố chở che cho bạn trước bão giông cuộc đời!
Mỉm cười với bạn, nói với bạn năm chữ: đã có anh đây rồi!
Mọi gánh nặng sẽ theo đó mà trôi đi như dòng nước....
Đôi mắt cô cay xè, cảm giác muốn khóc, chóp mũi đỏ ửng lên.
"Anh buông em ra, em còn có việc cần phải giải quyết."
Ngón tay trỏ của anh cốc nhẹ vào cái trán trơn bóng của cô, bá đạo nói, "Em đấy, luôn bướng bỉnh như thế, liều lĩnh như thế, làm cho người ta lo lắng như thế! Sau lần này không cho phép em rời xa anh thêm lần nào nữa, không cho phép người đàn ông khác xiết cằm em, động vào em, không cho phép được thân mật, cười nói với người đàn ông khác, cự li là năm mét, không cho phép......"
Nghe một tràng dài điệp khúc "không cho phép", Diệp Hàm Huyên cảm giác đầu mình sắp nổ tung tới nơi, rồi lại cười khúc khích, "Hahaha, anh mới chính là người ăn dấm chua! Bình dấm chua thối này!!!"
Người kia mặt không đổi sắc, hơi thở trầm ổn, không biết xấu hổ nói, "Anh chính là bình dấm chua thối! Còn em, hừ, một đoá hoa đào nát! Chuyên gia chọc hoa đào! Từ giờ không cho phép em chọc thêm đoá nào nữa!"
"............." Người này lại bắt đầu rồi! Diệp Hàm Huyên tự nhẩm, hoa đào của cô đếm trên đầu ngón tay ý, kể ra chỉ có anh và Hạo, còn Sở Kinh Dực kia anh ấy nói coi cô như em gái ruột thịt của mình, vậy mà tên chồng này cũng ghen được! Thật hết chỗ nói....
Đôi môi mỏng của anh chậm rãi nhả ra, "Tiểu Huyên, hứa với anh..."
"Ừm...."
Cô nghe có tiếng cười khẽ của anh, sau đó anh dịu dàng đỡ cô ngồi dậy. Từng tấc da thịt tiếp xúc với anh như có điện giật, cô cứ ngỡ rằng khi gặp lại anh sẽ phải hỏi thật nhiều, phải để anh giải đáp mọi nghi vấn trong lòng cô.
Nhưng khoảnh khắc này, Diệp Hàm Huyên chợt nhận ra, chỉ cần nhìn sâu vào trong mắt anh, được vòng tay của anh ôm chặt, thì tất cả đã đều không quan trọng nữa...
"Ah, hoa đăng đẹp quá...."
Trong đêm tối cô ngồi dựa vào vai anh, trỏ tay phía bờ sông đằng xa, nheo mắt nhìn đoàn người tấp nập thả hoa đăng xuống nước.....
Chẳng mấy chốc, những chiếc bè nhỏ hình cánh sen tinh xảo, ở giữa có ngọn nến đang cháy rực rỡ trôi dạt dào khắp mặt sông rộng. Sóng nước dập dình nhảy múa cùng ánh lửa, đem tinh hoa của vạn vật tích tụ từng lớp....
"Nghe nói viết điều ước nên hoa đăng sẽ linh thiêng, em không có mong ước gì sao?"
Diệp Hàm Huyên ngọt ngào nhìn anh nói, "Em còn có mong ước gì nữa? Mong ước lấy được tam phu tứ quân sao?"
Kính Thiên Minh nhàn nhạt nhìn cô nói, "Em dám sao?"
"Cái mông của anh lành hẳn rồi?"
Nói tới "cái mông" sắc mặt của Kính Thiên Minh lạnh hẳn đi, vết thương đã lành lại bị cô đem ra trêu chọc, anh sao có thể không phẫn nộ cơ chứ!
"Có sẹo không đấy? Em không muốn có một ông chồng mang theo cái mông xấu xí cả đời không?"
Đôi lông mày của anh cau lại, khí tức màu đen tích tụ mỗi lúc một dày đặc, cười gằn nói, "Anh không ngại cho em thử ngay đâu đấy!"
"Anh tốt nhất cẩn thận vào cho em! Tần Gia Dung động vào anh chỗ nào, em chặt chỗ đó!"
Nói đoạn cô mau lẹ thơm lên má anh một cái, thì thầm nói, "Tiểu Minh Tử, ngoan ngoãn chờ bổn cung sủng hạnh đi!"
Ngay lúc Kính Thiên Minh còn đang đơ phỗng như tượng thì cô đã đứng dậy, bước nhanh về phía trước không xa- có một cô gái đang đứng ở đó.
"Hì hì, xin lỗi Thiên Ân, chị gặp chút chuyện ngoài ý muốn...."
Bạch Thiên Ân trầm ngâm một hồi, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói, "Em thấy không phải chuyện ngoài ý muốn đâu...Nãy giờ em thấy hết rồi, haizz, chỉ khổ cẩu độc thân như em bị nhét cho một bụng đầy thức ăn chó..."
Diệp Hàm Huyên có chút mất tự nhiên, em gái này chứng kiến cảnh cô bị cưỡng hôn, thật không vui chút nào! Ít nhất người cưỡng hôn cũng phải là cô chứ! Mà cẩu độc thân? Không lẽ Dật ca lại gây họa rồi?
"Thiên Ân à, em nói như vậy không sợ Dật ca thương tâm đến chết sao?"
Bạch Thiên Ân nhìn về phía đài cao, có bóng người đàn ông to lớn, mạnh mẽ như chim ưng, mỉa mai nói, "Em lại sợ anh ta quá cơ! Đợi xong vụ này, anh ta làm thượng tướng của anh ta, em làm siêu trộm của em, nước sông không phạm nước giếng!"
Với vẻ mặt kiên quyết, quật cường của cô gái trẻ, Diệp Hàm Huyên chỉ đành thở dài, con đường chinh phục trái tim mỹ nhân của lão Dật nhà cô sẽ còn gian nan lắm thay!
"Chị, chúng ta đến góp vui thôi! Sau lễ hội thả hoa đăng là đến lễ hội thả đèn trời rồi! Em vừa nhận được tín hiệu của....Dương tỷ, Cyril sắp hành động rồi!"
"Ừm......."
____
Bắt đầu drama mọi người nhé:v hai ông bà ngọt đủ rồi a ~
#UyenToTo à ai in sách thì ib qua fb giúp tui với ạ (Nick fb tui ghim ở đầu trang wattpad ý)
Tui gom đơn bên mess cho khỏi trôi ạ, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ <3 Giá sách chờ khi full truyện sẽ có ạ!
Bình luận truyện