Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 11
Theo sự dẫn dắt của Mộ Kiêu Dương, hai người dừng lại ở chỗ tiếp đãi. Mộ Kiêu Dương ký một loạt tài liệu, cũng giao ra vũ khí mang theo tùy thân. Trên thực tế, nó là một con dao găm tự vệ.
Đôi mắt Tiêu Điềm Tâm sắc bén, thấy ở một góc của tài liệu, anh ký tên là Shaw.
Shaw, sói?
Không phải Tom sao?!
Cô mím môi, không lên tiếng. Cô yên lặng giao ba lô và túi xách lên trên bàn, tiếp nhận kiểm tra giống như anh vừa nãy.
Mộ Kiêu Dương cụp mắt đã thấy được phản ứng của cô. Anh muốn giải thích với cô, muốn nói cho cô mình mới là Mộ Kiêu Dương, nhưng lại biết không phải lúc.
Được thôi, nhẫn nại một chút, chờ giữa trưa lúc ăn cơm lại thẳng thắn với cô.
"Có chuyện gì thì kêu to." Nhân viên tiếp đãi mở một cánh cổng sắt khác và nói: "Hoàng Thiên ở tận trong cùng."
Hoàng Thiên chính là phạm nhân Mộ Kiêu Dương muốn dò hỏi.
Tiêu Điềm Tâm vừa đi, vừa quan sát hai bên, cô thầm nghĩ, đoạn đường này, bọn họ đi qua vô số cánh cửa sắt. Nhà tù Hạ Hải này ở trên một hòn đảo nhỏ giữa biển, cách biệt với thế giới, tội phạm bị giam giữ đều là người chờ đợi chấp hành án tử hình, hoặc là ở tù chung thân và tội phạm cực kỳ hung ác.
Người anh cao chân anh dài, bước chân lớn, cô phải rất nỗ lực mới theo kịp anh. Đột nhiên, cô dừng bước lại hỏi: "5 năm trước, trên chiếc máy bay tư nhân nhỏ bay từ Sheffield đến Luân Đôn, giáo sư Mộ là anh, đúng không?"
Mộ Kiêu Dương khựng lại, người kia là giáo sư Mộ, cũng không phải là anh. Nhưng cô đã nhận ra giáo sư Mộ có chòm râu lớn, bất luận bây giờ anh nói là có hay không, cô cũng sẽ tức giận.
"Năm đó vì sao không chào hỏi một cái mà đi rồi hả?" Tiêu Điềm Tâm không đi, một bóng người nhỏ nhắn dừng lại ở lối đi nhỏ tại ngục giam tăm tối, "Anh đang sợ cái gì chứ?" Cắn môi, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở nói: "Anh mời tôi tới làm âu phục cho anh không đơn giản như vậy. Đặc biệt là hôm nay còn đến trong ngục giam."
"Chuyện năm đó, lúc giữa trưa tôi đều sẽ giải thích rõ ràng với em." Hàng mi của Mộ Kiêu Dương run rẩy, đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy, đối diện với cặp mắt đen xinh đẹp đã đen láy lại trong veo tựa mặc ngọc được vớt lên từ đáy nước, cho dù là ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy vẫn sáng người động lòng người như cũ.
Anh nắm tay áo sơ mi của cô, do dự một hồi, đầu ngón tay chạm đến đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy lại buông ra.
Cái cảm giác này vừa xa lạ lại quen thuộc, còn vô cùng quấy nhiễu con người. Cô cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú vào anh, cắn môi, mặt lại đỏ.
Mộ Kiêu Dương cười nhẹ một tiếng, giơ tay ấn nhẹ lên đầu cô rồi xoa nó.
"Đợi lát nữa, em giúp tôi khiến cho Hoàng Thiên chú ý. Tính cảnh giác của hắn quá cao. Một mình tôi đi dò hỏi sẽ không hỏi ra bất luận thứ gì có giá trị. Nhưng em ở đây, trợ giúp bên cạnh là có thể dẫn dắt cuộc trò chuyện. Em cũng từng là cảnh sát, em biết nên làm như thế nào." Nói xong, Mộ Kiêu Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đi đến phòng tiếp đãi trong cùng.
Nơi đó cũng không phải là phòng giam của Hoàng Thiên.
Là một khu đất chiếm diện tích lớn, có được một khung cửa sổ, phòng tiếp đãi duy nhất có ánh mặt trời tiến vào.
Hoàng Thiên đã được áp giải từ trong phòng giam đến phòng tiếp đãi này.
Lúc Hoàng Thiên nhìn thấy Tiêu Điềm Tâm mặc bộ vest nữ màu mật ong thì cặp mắt sáng ngời, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Bất cứ biểu cảm nào của Hoàng Thiên cũng không tránh được cặp mắt của Mộ Kiêu Dương.
Nhìn thấy người khác phái, Hoàng Thiên không nói ra bất luận lời xấu xa bậy bạ gì mà chỉ luôn đánh giá cô, ngược lại xem nhẹ Mộ Kiêu Dương cao lớn đứng bên cạnh.
Nhận thấy được ánh mắt sáng quắc của anh ta, Tiêu Điềm Tâm không tránh chút nào, thoải mái hào phóng mỉm cười nói: "Chào anh, anh Hoàng."
Hoàng Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên dịu dàng thêm, cũng khẽ cười, "Chào em, quý cô ngọt ngào."
Thân thể anh ta nhúc nhích, nhích gần về phía trước bàn Tiêu Điềm Tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên lại nói: "Em rất dũng cảm, quý cô xinh đẹp."
Tiêu Điềm Tâm chỉ mỉm cười lịch sự, không trả lời.
Mộ Kiêu Dương nói với giám ngục canh giữ ở cạnh cửa: "Cảnh sát, phiền anh cởi xiềng chân của Hoàng Thiên. Tôi hy vọng cuộc trò chuyện lần này của chúng tôi có thể thả lỏng hơn, được tiến hành trong trạng thái thoải mái hơn. Hôm nay, tôi chỉ là một vị khách của anh ta."
Tiêu Điềm Tâm bình tĩnh sắp xếp đồ trong túi xách, sau đó cũng thay Mộ Kiêu Dương sắp xếp từng món như tài liệu, tư liệu và máy ghi âm trong túi xách, đặt lên trên bàn. Vô cùng có ăn ý với anh.
Anh chỉ cụp mắt, đôi mắt cười cong lên với cô.
Vô cùng dịu dàng.
Giám ngục dùng ánh mắt thấy quỷ nhìn hai người, cuối cùng mở cửa sắt ra đi đến thay Hoàng Thiên cởi bỏ xiềng chân, cũng cảnh cáo: "Một bàn tay anh ta đã có thể nghiền chết cảnh sát hình sự bắt giữ anh ta, anh tự giải quyết cho tốt." Nói xong còn không quên nhìn cô gái nũng nịu kia.
Theo yêu cầu của Mộ Kiêu Dương, giám ngục đứng ở cánh cửa cách phòng tiếp đãi xa hơn một chút, cách bảy tám mét, nhưng cửa sắt trong suốt, nhìn thấy được nhau.
Hoàng Thiên cười một tiếng rồi ngồi xuống.
Anh ta mang còng tay như cũ, giơ lên, lắc lư trước mặt Mộ Kiêu Dương và nói: "Tôi dùng còng tay, chỉ cần 30 giây là có thể siết cậu chết, đừng tưởng cậu cao hơn tôi nhiều như vậy."
Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười, lịch sự nhã nhặn ngồi xuống nói: "Tôi chẳng nghi ngờ chuyện này chút nào." Dừng một chút lại nói: "Xin lỗi, tôi bị cảm, cho nên mang khẩu trang, anh đừng để ý." Phụ nữ ở đây, Hoàng Thiên trở nên vội vàng hơn những lần gặp trước, anh ta vội vã muốn biểu hiện.
Rõ ràng giọng giáo sư Mộ thản nhiên nhưng lại không lạnh nhạt, đã không có bén nhọn khi chạy đến hiện trường hung án trước đó, cả người trở nên bình thản. Tiêu Điềm Tâm nhìn anh lần nữa, sau đó nói: "Giáo sư Mộ các anh tiếp tục đi, tôi sẽ sửa chữa bản thiết kế quần áo căn cứ theo khí chất của anh một lần nữa, lại đo người anh." Chợt quay đầu lại cười nói với Hoàng Thiên: "Xin lỗi, quấy rầy các anh nói chuyện."
Bất luận là Mộ Kiêu Dương hay là Tiêu Điềm Tâm đều dành cho Hoàng Thiên sự tôn trọng đáng có.
Đôi mắt Hoàng Thiên trầm xuống, bỗng nhiên không nói, trên mặt âm u, hiển nhiên cũng không vui vẻ.
Sửa sang quần áo của mình, cởi một chiếc cúc áo sơ mi trong áo gió, Mộ Kiêu Dương cũng không vội hỏi chuyện, mở ra folder tương ứng hiện ra mấy tấm ảnh chụp. Thờ ơ liếc nhìn Hoàng Thiên, anh lại khép folder lại rồi nói: "Không ngại tôi ghi âm chứ? Yên tâm, sẽ không tiết lộ cho bất luận ai, càng sẽ không tạo thành bất cứ bất lợi nào đối với anh. Đợi lát nữa vấn đề tôi không nói đến, anh cũng đừng chủ động nói ra, để tránh bị người ta bắt được nhược điểm."
Tay Tiêu Điềm Tâm cầm bút vẽ khựng lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung. Giáo sư Mộ này là cao thủ giỏi về đánh vào mặt tâm lý. Lại nhìn giáo sư Mộ, anh chẳng những cao ráo, xương cốt rắn rỏi, kết cấu cơ thể tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó. Về điểm này, Hoàng Thiên nhìn lầm rồi.
Chẳng hiểu sao, cô vươn bàn tay nhỏ, ấn vào cánh tay của giáo sư Mộ, ngón cái ngón trỏ và ngón áp út khép lại nhéo cánh tay anh và cổ tay, giống như trong tưởng tượng, tràn ngập sức mạnh và đường cong, mỗi một cái kinh mạch đều cứng rắn rất có sức co dãn. Cô là một nhà thiết kế thời trang và đã quen nhìn thấy tất cả những người mẫu nam thử quần áo, có thể tưởng tượng được cơ thể dưới túi da của giáo sư Mộ này cường tráng mà mạnh mẽ.
Mộ Kiêu Dương cụp mắt, ánh mắt quét qua cổ tay trắng nõn của cô, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh như hành lá, chỉ có đầu ngón tay lộ ra màu hồng hào khỏe mạnh, không có sơn móng tay lại càng thêm sạch sẽ xinh đẹp; tầm mắt dọc theo cánh tay của cô hướng lên trên, dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, đôi mắt vừa to vừa sáng như vậy nhìn chằm chằm vào cánh tay anh. Cười khẽ một tiếng, anh nói: "Mặt em đỏ."
"Vèo", cô rụt tay: "Tôi chỉ sờ xem cổ tay anh lớn cỡ nào, lúc làm cổ tay áo thì kích cỡ phải khít thật sự thích hợp, xem thực hư chỗ chi tiết mới có thể thể hiện ra việc nâng cao tinh thần."
Giáo sư Mộ cởi bỏ nút thắt ở chỗ cổ tay áo, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô, dáng vẻ mặc cô sờ, nói với vẻ ung dung: "Phá án cũng vậy, mấu chốt ở chỗ chi tiết."
"Ừm." một tiếng, Tiêu Điềm Tâm gật đầu.
Hoàng Thiên ôm gáy bằng hai tay, ngửa người ra sau với tư thế lười nhác, dáng vẻ rất thoải mái tự tại, lẳng lặng nhìn hai người. Qua một hồi lâu mới bằng lòng tiếp tục nói chuyện: "Tùy tiện đi. Tôi bị phán tử hình, nhiều thêm mấy cái tội thì có liên quan gì."
Trái tim khẽ run lên, sau đó đập càng thêm dữ dội, Tiêu Điềm Tâm nghĩ: Kỹ thuật phân tích và tâm lý ám chỉ của giáo sư Mộ thành công. Phạm nhân chịu mở miệng nói chuyện lần thứ hai.
Vừa rồi những bức ảnh trong folder là năm vụ án gϊếŧ người Hoàng Thiên phạm phải, chỉ liếc mắt một cái như vậy đã khiến cho máu Hoàng Thiên dâng lên, giống như trở về hiện trường phạm tội, vô cùng hưng phấn. Bất luận là tâm lý hay là sinh lý đều xuất hiện phản ứng.
Nói cách khác, anh ta rất khoái!
Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười, đầu ngón tay lại chạm vào xấp tài liệu kia. Quả nhiên, ánh mắt của Hoàng Thiên đảo qua, lướt qua đầu ngón tay anh như thể mô tả những bức ảnh trong tập hồ sơ.
"Nói về thời thơ ấu của anh đi!" Giọng Mộ Kiêu Dương chậm lại, dẫn dắt từng bước.
Giọng anh rất có từ tính, thành thật xúc động lòng người. Như bây giờ nói chậm lại cũng càng thêm khẽ trong trẻo, giống tiếng đàn cello ngân nga dưới ánh trăng.
Hoàng Thiên cứ như rất hưởng thụ, nhắm hai mắt lại: "Thời thơ ấu của tôi à? Thời thơ ấu của tôi cơm áo không lo, gia cảnh còn tương đối giàu có, thật sự là không có gì để nói."
"Có." Mộ Kiêu Dương nghiêm túc nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cười: "Không bằng nói về mẹ anh đi? Anh thật sự hận bà ấy, ước gì nhét thứ gì vào miệng bà ấy để bịt kín lại. Để bà ấy vĩnh viễn cũng chẳng phát ra âm thanh. Ồ, anh cũng làm như vậy. Anh nhét một con dao vào miệng bà ấy, trực tiếp cắt nát đầu lưỡi, cuống họng, dây thanh quản."
Anh từng chút từng chút khiến Hoàng Thiên tưởng tượng, Hoàng Thiên cười.
Rõ ràng là nói chuyện quỷ dị như vậy, nhưng Hoàng Thiên người gần 40 cười giống như đứa trẻ.
Đơn thuần như vậy lại càng thêm khiến người ta sởn tóc gáy.
Đây là ảo tưởng của Hoàng Thiên, mà anh là người thợ săn giỏi nhất tất nhiên hiểu được suy nghĩ của con mồi.
Tiêu Điềm Tâm không tự giác mà cau mày.
Mộ Kiêu Dương tất nhiên cảm giác được, anh nhẹ nhàng cầm tay cô ở dưới bàn.
Tay anh ấm áp như vậy.
Tiêu Điềm Tâm không thể không than thở: Nhưng tư duy của anh...... Lại...... Biếи ŧɦái như vậy!
Bởi vì anh hoàn toàn đặt bản thân vào góc độ của hung thủ để suy nghĩ, giờ khắc này, anh là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên chính là anh.
***
"Mẹ tôi. Ôi," Hoàng Thiên phát ra một tiếng châm biếm: "Thật giống như đang xem đề viết văn."
"Coi như là một bài luận." Mộ Kiêu Dương nói: "Anh cứ viết tiếp đi," hơi ngừng lại, cười nói: "Viết mẹ tôi......"
Nhưng Hoàng Thiên không nói.
Đôi bên im lặng dài đến hai mươi phút. Mà Tiêu Điềm Tâm vẫn luôn yên tĩnh làm việc của mình, chỉnh sửa chi tiết bản thiết kế đồ vest lần thứ ba trên tập tranh. Sau đó lại ngừng bút, cầm lấy thước cuộn so với eo của Mộ Kiêu Dương.
Cô có hơi do dự nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng mắc lên, hai mặt trong ngón tay cái hơi dùng sức ấn lên trên eo Mộ Kiêu Dương. Người Mộ Kiêu Dương chấn động, lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong, sống lưng ưỡn càng thêm thẳng nhưng cô vẫn cảm giác được. Cũng đâu phải riêng ai tim đập rộn ràng đâu.
"Anh thích váy. Cái loại váy búp bê bồng bềnh mơ mộng đó. Tâm sự một chút xem." Đôi môi gợi cảm của Mộ Kiêu Dương khép mở. Nhưng ở trong mắt Tiêu Điềm Tâm, anh mang khẩu trang, cô không nhìn thấy hàm răng đẹp của anh nhưng nhớ rõ như cũ, 5 năm trước, anh có một bộ râu xồm, dưới chòm râu là một đôi môi động lòng người, lúc cười lộ ra hàm răng trắng, đều tăm tắp như vỏ sò trắng tinh.
Khi sự chú ý của cô quay trở lại vụ án, Tiêu Điềm Tâm cười xùy bản thân vậy mà thất thần, cũng cười lạnh dưới đáy lòng: Hóa ra là một tên ái vật*. Kiểu người này không nhất định sẽ dấn thân vào con đường gϊếŧ người. Nhưng rất nhiều sát thủ liên hoàn đều có ái vật, phóng hỏa, thói quen xấu đái dầm thời thiếu niên, bọn họ khuyết thiếu cảm giác ổn định, không thể dung nhập vào xã hội, cuối cùng sa vào con đường phạm tội gϊếŧ người.
(*) 恋物癖: Ái vật hay còn gọi là loạn dục đồ vật hay ái vật tìиɦ ɖu͙ƈ (: Sεメual fetishism) là những tên gọi để chỉ các mối quan tâm tìиɦ ɖu͙ƈ trên những đối tượng không phải là quan hệ giữa của người với người. Những mối quan tâm này có thể coi như công cụ hỗ trợ để đạt cảm hứng tìиɦ ɖu͙ƈ hoặc có thể trở thành rối loạn tâm thần nếu nó gây ra những đau khổ tâm lý đáng kể cho người mắc hoặc tác động có hại vào các lĩnh vực quan trọng trong đời sống của họ. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ có được từ một phần cơ thể đặc biệt có thể được phân loại kỹ hơn ở quan tâm tìиɦ ɖu͙ƈ. (wiki)
"Lần đầu tiên tôi có một chiếc váy, tôi nhặt nó từ sào phơi quần áo." Dừng một chút, Hoàng Thiên cười: "Là một cái váy hoa rất xinh đẹp. Tôi mang nó về nhà, cất giấu trong địa bàn của mình. Nhưng bị mẹ tìm được rồi. Ồ, bà ta nói tôi là quái vật. Quái vật chẳng lẽ không phải do bà ta sinh sao? Tuyệt thật, bà ta sinh ra một con quái vật! Sở thích của bà ta còn không phải là mắng tôi sao? Bà ta thích nói không ngừng, tôi sẽ khiến cho bà ta vĩnh viễn câm miệng. À, nói sơ sơ, sau đó, bà ta không cho phép tôi ở trong phòng, đuổi tôi lên trên gác, dựng đại cái lều cho tôi ở, không khác gì với ổ chó."
Mộ Kiêu Dương viết viết vẽ vẽ ở trên vở, bỗng nhiên lại nói: "Bà ấy còn thường xuyên hành hung anh, công khai nhục nhã anh. Không cho anh tiếp xúc với chị gái hoặc em gái anh. Tôi đoán hẳn là em gái, hơn nữa là đứa trẻ do mẹ và ba dượng anh sinh ra."
"Đúng vậy." Hoàng Thiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Hoàng Thiên từ nhỏ đã ở nước ngoài, sau đó bởi vì thường xuyên bị mẹ bạo hành nên viện phúc lợi tới can thiệp. Anh ta bị mang đi, sau đó được gia đình khác nhận nuôi. Riêng gia đình nhận nuôi đã thay đổi vài nhà, lại từng vào bệnh viện tâm thần. Bối cảnh của anh ta phức tạp, ngay cả cảnh sát nước ngoài cũng không hề rõ ràng cho lắm, huống chi là trong nước. Bởi vì anh ta đã sớm mất liên lạc với gia đình ruột thịt hơn hai mươi năm trước.
Lại bị người đàn ông trẻ tuổi này nhìn thấu.
Đây không phải là người đàn ông bình thường. Vì thế, Hoàng Thiên lại không nói.
Mộ Kiêu Dương thấy khuôn mặt nhỏ của Tiêu Điềm Tâm nghẹn đến mức đỏ bừng, đặt tay lên eo anh, dáng vẻ thẹn thùng muốn nói lại thôi làm hại anh giật mình, bên tai đều đỏ ửng, mới đứng lên nói: "Tôi đứng lên, em đo một chút. Có yêu cầu gì, em có thể trực tiếp nói."
"À, vậy anh cởϊ qυầи áo đi." Giọng Tiêu Điềm Tâm nhẹ nhàng, lúc nói chuyện không có gì phập phồng. Nhưng anh đứng cao ngất, vừa cụp mắt xuống đã thấy một vệt đỏ khả nghi trên cổ áo sơ mi lụa màu vàng nhạt của cô, vẫn luôn kéo dài xuống từ xương quai xanh...... Chôn vùi thật sâu trong khe rãnh......
Mộ Kiêu Dương cười khẽ một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.
Anh cởi dây thắt của chiếc áo gió màu nâu nhạt rồi nhanh nhẹn ném áo gió xuống đất.
Người đàn ông này...... Là đang quyến rũ cô sao?
Tiêu Điềm Tâm mím môi, mới biết được, bất luận là đối với Hoàng Thiên hay là đối với cô, anh đều chế tạo riêng cho con mồi của mình.
Nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn của anh, cô lần lượt cởi từng chiếc cúc của bộ đồ vest sẫm màu...
Đôi mắt Tiêu Điềm Tâm sắc bén, thấy ở một góc của tài liệu, anh ký tên là Shaw.
Shaw, sói?
Không phải Tom sao?!
Cô mím môi, không lên tiếng. Cô yên lặng giao ba lô và túi xách lên trên bàn, tiếp nhận kiểm tra giống như anh vừa nãy.
Mộ Kiêu Dương cụp mắt đã thấy được phản ứng của cô. Anh muốn giải thích với cô, muốn nói cho cô mình mới là Mộ Kiêu Dương, nhưng lại biết không phải lúc.
Được thôi, nhẫn nại một chút, chờ giữa trưa lúc ăn cơm lại thẳng thắn với cô.
"Có chuyện gì thì kêu to." Nhân viên tiếp đãi mở một cánh cổng sắt khác và nói: "Hoàng Thiên ở tận trong cùng."
Hoàng Thiên chính là phạm nhân Mộ Kiêu Dương muốn dò hỏi.
Tiêu Điềm Tâm vừa đi, vừa quan sát hai bên, cô thầm nghĩ, đoạn đường này, bọn họ đi qua vô số cánh cửa sắt. Nhà tù Hạ Hải này ở trên một hòn đảo nhỏ giữa biển, cách biệt với thế giới, tội phạm bị giam giữ đều là người chờ đợi chấp hành án tử hình, hoặc là ở tù chung thân và tội phạm cực kỳ hung ác.
Người anh cao chân anh dài, bước chân lớn, cô phải rất nỗ lực mới theo kịp anh. Đột nhiên, cô dừng bước lại hỏi: "5 năm trước, trên chiếc máy bay tư nhân nhỏ bay từ Sheffield đến Luân Đôn, giáo sư Mộ là anh, đúng không?"
Mộ Kiêu Dương khựng lại, người kia là giáo sư Mộ, cũng không phải là anh. Nhưng cô đã nhận ra giáo sư Mộ có chòm râu lớn, bất luận bây giờ anh nói là có hay không, cô cũng sẽ tức giận.
"Năm đó vì sao không chào hỏi một cái mà đi rồi hả?" Tiêu Điềm Tâm không đi, một bóng người nhỏ nhắn dừng lại ở lối đi nhỏ tại ngục giam tăm tối, "Anh đang sợ cái gì chứ?" Cắn môi, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở nói: "Anh mời tôi tới làm âu phục cho anh không đơn giản như vậy. Đặc biệt là hôm nay còn đến trong ngục giam."
"Chuyện năm đó, lúc giữa trưa tôi đều sẽ giải thích rõ ràng với em." Hàng mi của Mộ Kiêu Dương run rẩy, đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy, đối diện với cặp mắt đen xinh đẹp đã đen láy lại trong veo tựa mặc ngọc được vớt lên từ đáy nước, cho dù là ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy vẫn sáng người động lòng người như cũ.
Anh nắm tay áo sơ mi của cô, do dự một hồi, đầu ngón tay chạm đến đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy lại buông ra.
Cái cảm giác này vừa xa lạ lại quen thuộc, còn vô cùng quấy nhiễu con người. Cô cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú vào anh, cắn môi, mặt lại đỏ.
Mộ Kiêu Dương cười nhẹ một tiếng, giơ tay ấn nhẹ lên đầu cô rồi xoa nó.
"Đợi lát nữa, em giúp tôi khiến cho Hoàng Thiên chú ý. Tính cảnh giác của hắn quá cao. Một mình tôi đi dò hỏi sẽ không hỏi ra bất luận thứ gì có giá trị. Nhưng em ở đây, trợ giúp bên cạnh là có thể dẫn dắt cuộc trò chuyện. Em cũng từng là cảnh sát, em biết nên làm như thế nào." Nói xong, Mộ Kiêu Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đi đến phòng tiếp đãi trong cùng.
Nơi đó cũng không phải là phòng giam của Hoàng Thiên.
Là một khu đất chiếm diện tích lớn, có được một khung cửa sổ, phòng tiếp đãi duy nhất có ánh mặt trời tiến vào.
Hoàng Thiên đã được áp giải từ trong phòng giam đến phòng tiếp đãi này.
Lúc Hoàng Thiên nhìn thấy Tiêu Điềm Tâm mặc bộ vest nữ màu mật ong thì cặp mắt sáng ngời, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Bất cứ biểu cảm nào của Hoàng Thiên cũng không tránh được cặp mắt của Mộ Kiêu Dương.
Nhìn thấy người khác phái, Hoàng Thiên không nói ra bất luận lời xấu xa bậy bạ gì mà chỉ luôn đánh giá cô, ngược lại xem nhẹ Mộ Kiêu Dương cao lớn đứng bên cạnh.
Nhận thấy được ánh mắt sáng quắc của anh ta, Tiêu Điềm Tâm không tránh chút nào, thoải mái hào phóng mỉm cười nói: "Chào anh, anh Hoàng."
Hoàng Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên dịu dàng thêm, cũng khẽ cười, "Chào em, quý cô ngọt ngào."
Thân thể anh ta nhúc nhích, nhích gần về phía trước bàn Tiêu Điềm Tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên lại nói: "Em rất dũng cảm, quý cô xinh đẹp."
Tiêu Điềm Tâm chỉ mỉm cười lịch sự, không trả lời.
Mộ Kiêu Dương nói với giám ngục canh giữ ở cạnh cửa: "Cảnh sát, phiền anh cởi xiềng chân của Hoàng Thiên. Tôi hy vọng cuộc trò chuyện lần này của chúng tôi có thể thả lỏng hơn, được tiến hành trong trạng thái thoải mái hơn. Hôm nay, tôi chỉ là một vị khách của anh ta."
Tiêu Điềm Tâm bình tĩnh sắp xếp đồ trong túi xách, sau đó cũng thay Mộ Kiêu Dương sắp xếp từng món như tài liệu, tư liệu và máy ghi âm trong túi xách, đặt lên trên bàn. Vô cùng có ăn ý với anh.
Anh chỉ cụp mắt, đôi mắt cười cong lên với cô.
Vô cùng dịu dàng.
Giám ngục dùng ánh mắt thấy quỷ nhìn hai người, cuối cùng mở cửa sắt ra đi đến thay Hoàng Thiên cởi bỏ xiềng chân, cũng cảnh cáo: "Một bàn tay anh ta đã có thể nghiền chết cảnh sát hình sự bắt giữ anh ta, anh tự giải quyết cho tốt." Nói xong còn không quên nhìn cô gái nũng nịu kia.
Theo yêu cầu của Mộ Kiêu Dương, giám ngục đứng ở cánh cửa cách phòng tiếp đãi xa hơn một chút, cách bảy tám mét, nhưng cửa sắt trong suốt, nhìn thấy được nhau.
Hoàng Thiên cười một tiếng rồi ngồi xuống.
Anh ta mang còng tay như cũ, giơ lên, lắc lư trước mặt Mộ Kiêu Dương và nói: "Tôi dùng còng tay, chỉ cần 30 giây là có thể siết cậu chết, đừng tưởng cậu cao hơn tôi nhiều như vậy."
Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười, lịch sự nhã nhặn ngồi xuống nói: "Tôi chẳng nghi ngờ chuyện này chút nào." Dừng một chút lại nói: "Xin lỗi, tôi bị cảm, cho nên mang khẩu trang, anh đừng để ý." Phụ nữ ở đây, Hoàng Thiên trở nên vội vàng hơn những lần gặp trước, anh ta vội vã muốn biểu hiện.
Rõ ràng giọng giáo sư Mộ thản nhiên nhưng lại không lạnh nhạt, đã không có bén nhọn khi chạy đến hiện trường hung án trước đó, cả người trở nên bình thản. Tiêu Điềm Tâm nhìn anh lần nữa, sau đó nói: "Giáo sư Mộ các anh tiếp tục đi, tôi sẽ sửa chữa bản thiết kế quần áo căn cứ theo khí chất của anh một lần nữa, lại đo người anh." Chợt quay đầu lại cười nói với Hoàng Thiên: "Xin lỗi, quấy rầy các anh nói chuyện."
Bất luận là Mộ Kiêu Dương hay là Tiêu Điềm Tâm đều dành cho Hoàng Thiên sự tôn trọng đáng có.
Đôi mắt Hoàng Thiên trầm xuống, bỗng nhiên không nói, trên mặt âm u, hiển nhiên cũng không vui vẻ.
Sửa sang quần áo của mình, cởi một chiếc cúc áo sơ mi trong áo gió, Mộ Kiêu Dương cũng không vội hỏi chuyện, mở ra folder tương ứng hiện ra mấy tấm ảnh chụp. Thờ ơ liếc nhìn Hoàng Thiên, anh lại khép folder lại rồi nói: "Không ngại tôi ghi âm chứ? Yên tâm, sẽ không tiết lộ cho bất luận ai, càng sẽ không tạo thành bất cứ bất lợi nào đối với anh. Đợi lát nữa vấn đề tôi không nói đến, anh cũng đừng chủ động nói ra, để tránh bị người ta bắt được nhược điểm."
Tay Tiêu Điềm Tâm cầm bút vẽ khựng lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung. Giáo sư Mộ này là cao thủ giỏi về đánh vào mặt tâm lý. Lại nhìn giáo sư Mộ, anh chẳng những cao ráo, xương cốt rắn rỏi, kết cấu cơ thể tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó. Về điểm này, Hoàng Thiên nhìn lầm rồi.
Chẳng hiểu sao, cô vươn bàn tay nhỏ, ấn vào cánh tay của giáo sư Mộ, ngón cái ngón trỏ và ngón áp út khép lại nhéo cánh tay anh và cổ tay, giống như trong tưởng tượng, tràn ngập sức mạnh và đường cong, mỗi một cái kinh mạch đều cứng rắn rất có sức co dãn. Cô là một nhà thiết kế thời trang và đã quen nhìn thấy tất cả những người mẫu nam thử quần áo, có thể tưởng tượng được cơ thể dưới túi da của giáo sư Mộ này cường tráng mà mạnh mẽ.
Mộ Kiêu Dương cụp mắt, ánh mắt quét qua cổ tay trắng nõn của cô, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh như hành lá, chỉ có đầu ngón tay lộ ra màu hồng hào khỏe mạnh, không có sơn móng tay lại càng thêm sạch sẽ xinh đẹp; tầm mắt dọc theo cánh tay của cô hướng lên trên, dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, đôi mắt vừa to vừa sáng như vậy nhìn chằm chằm vào cánh tay anh. Cười khẽ một tiếng, anh nói: "Mặt em đỏ."
"Vèo", cô rụt tay: "Tôi chỉ sờ xem cổ tay anh lớn cỡ nào, lúc làm cổ tay áo thì kích cỡ phải khít thật sự thích hợp, xem thực hư chỗ chi tiết mới có thể thể hiện ra việc nâng cao tinh thần."
Giáo sư Mộ cởi bỏ nút thắt ở chỗ cổ tay áo, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô, dáng vẻ mặc cô sờ, nói với vẻ ung dung: "Phá án cũng vậy, mấu chốt ở chỗ chi tiết."
"Ừm." một tiếng, Tiêu Điềm Tâm gật đầu.
Hoàng Thiên ôm gáy bằng hai tay, ngửa người ra sau với tư thế lười nhác, dáng vẻ rất thoải mái tự tại, lẳng lặng nhìn hai người. Qua một hồi lâu mới bằng lòng tiếp tục nói chuyện: "Tùy tiện đi. Tôi bị phán tử hình, nhiều thêm mấy cái tội thì có liên quan gì."
Trái tim khẽ run lên, sau đó đập càng thêm dữ dội, Tiêu Điềm Tâm nghĩ: Kỹ thuật phân tích và tâm lý ám chỉ của giáo sư Mộ thành công. Phạm nhân chịu mở miệng nói chuyện lần thứ hai.
Vừa rồi những bức ảnh trong folder là năm vụ án gϊếŧ người Hoàng Thiên phạm phải, chỉ liếc mắt một cái như vậy đã khiến cho máu Hoàng Thiên dâng lên, giống như trở về hiện trường phạm tội, vô cùng hưng phấn. Bất luận là tâm lý hay là sinh lý đều xuất hiện phản ứng.
Nói cách khác, anh ta rất khoái!
Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười, đầu ngón tay lại chạm vào xấp tài liệu kia. Quả nhiên, ánh mắt của Hoàng Thiên đảo qua, lướt qua đầu ngón tay anh như thể mô tả những bức ảnh trong tập hồ sơ.
"Nói về thời thơ ấu của anh đi!" Giọng Mộ Kiêu Dương chậm lại, dẫn dắt từng bước.
Giọng anh rất có từ tính, thành thật xúc động lòng người. Như bây giờ nói chậm lại cũng càng thêm khẽ trong trẻo, giống tiếng đàn cello ngân nga dưới ánh trăng.
Hoàng Thiên cứ như rất hưởng thụ, nhắm hai mắt lại: "Thời thơ ấu của tôi à? Thời thơ ấu của tôi cơm áo không lo, gia cảnh còn tương đối giàu có, thật sự là không có gì để nói."
"Có." Mộ Kiêu Dương nghiêm túc nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cười: "Không bằng nói về mẹ anh đi? Anh thật sự hận bà ấy, ước gì nhét thứ gì vào miệng bà ấy để bịt kín lại. Để bà ấy vĩnh viễn cũng chẳng phát ra âm thanh. Ồ, anh cũng làm như vậy. Anh nhét một con dao vào miệng bà ấy, trực tiếp cắt nát đầu lưỡi, cuống họng, dây thanh quản."
Anh từng chút từng chút khiến Hoàng Thiên tưởng tượng, Hoàng Thiên cười.
Rõ ràng là nói chuyện quỷ dị như vậy, nhưng Hoàng Thiên người gần 40 cười giống như đứa trẻ.
Đơn thuần như vậy lại càng thêm khiến người ta sởn tóc gáy.
Đây là ảo tưởng của Hoàng Thiên, mà anh là người thợ săn giỏi nhất tất nhiên hiểu được suy nghĩ của con mồi.
Tiêu Điềm Tâm không tự giác mà cau mày.
Mộ Kiêu Dương tất nhiên cảm giác được, anh nhẹ nhàng cầm tay cô ở dưới bàn.
Tay anh ấm áp như vậy.
Tiêu Điềm Tâm không thể không than thở: Nhưng tư duy của anh...... Lại...... Biếи ŧɦái như vậy!
Bởi vì anh hoàn toàn đặt bản thân vào góc độ của hung thủ để suy nghĩ, giờ khắc này, anh là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên chính là anh.
***
"Mẹ tôi. Ôi," Hoàng Thiên phát ra một tiếng châm biếm: "Thật giống như đang xem đề viết văn."
"Coi như là một bài luận." Mộ Kiêu Dương nói: "Anh cứ viết tiếp đi," hơi ngừng lại, cười nói: "Viết mẹ tôi......"
Nhưng Hoàng Thiên không nói.
Đôi bên im lặng dài đến hai mươi phút. Mà Tiêu Điềm Tâm vẫn luôn yên tĩnh làm việc của mình, chỉnh sửa chi tiết bản thiết kế đồ vest lần thứ ba trên tập tranh. Sau đó lại ngừng bút, cầm lấy thước cuộn so với eo của Mộ Kiêu Dương.
Cô có hơi do dự nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng mắc lên, hai mặt trong ngón tay cái hơi dùng sức ấn lên trên eo Mộ Kiêu Dương. Người Mộ Kiêu Dương chấn động, lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong, sống lưng ưỡn càng thêm thẳng nhưng cô vẫn cảm giác được. Cũng đâu phải riêng ai tim đập rộn ràng đâu.
"Anh thích váy. Cái loại váy búp bê bồng bềnh mơ mộng đó. Tâm sự một chút xem." Đôi môi gợi cảm của Mộ Kiêu Dương khép mở. Nhưng ở trong mắt Tiêu Điềm Tâm, anh mang khẩu trang, cô không nhìn thấy hàm răng đẹp của anh nhưng nhớ rõ như cũ, 5 năm trước, anh có một bộ râu xồm, dưới chòm râu là một đôi môi động lòng người, lúc cười lộ ra hàm răng trắng, đều tăm tắp như vỏ sò trắng tinh.
Khi sự chú ý của cô quay trở lại vụ án, Tiêu Điềm Tâm cười xùy bản thân vậy mà thất thần, cũng cười lạnh dưới đáy lòng: Hóa ra là một tên ái vật*. Kiểu người này không nhất định sẽ dấn thân vào con đường gϊếŧ người. Nhưng rất nhiều sát thủ liên hoàn đều có ái vật, phóng hỏa, thói quen xấu đái dầm thời thiếu niên, bọn họ khuyết thiếu cảm giác ổn định, không thể dung nhập vào xã hội, cuối cùng sa vào con đường phạm tội gϊếŧ người.
(*) 恋物癖: Ái vật hay còn gọi là loạn dục đồ vật hay ái vật tìиɦ ɖu͙ƈ (: Sεメual fetishism) là những tên gọi để chỉ các mối quan tâm tìиɦ ɖu͙ƈ trên những đối tượng không phải là quan hệ giữa của người với người. Những mối quan tâm này có thể coi như công cụ hỗ trợ để đạt cảm hứng tìиɦ ɖu͙ƈ hoặc có thể trở thành rối loạn tâm thần nếu nó gây ra những đau khổ tâm lý đáng kể cho người mắc hoặc tác động có hại vào các lĩnh vực quan trọng trong đời sống của họ. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ có được từ một phần cơ thể đặc biệt có thể được phân loại kỹ hơn ở quan tâm tìиɦ ɖu͙ƈ. (wiki)
"Lần đầu tiên tôi có một chiếc váy, tôi nhặt nó từ sào phơi quần áo." Dừng một chút, Hoàng Thiên cười: "Là một cái váy hoa rất xinh đẹp. Tôi mang nó về nhà, cất giấu trong địa bàn của mình. Nhưng bị mẹ tìm được rồi. Ồ, bà ta nói tôi là quái vật. Quái vật chẳng lẽ không phải do bà ta sinh sao? Tuyệt thật, bà ta sinh ra một con quái vật! Sở thích của bà ta còn không phải là mắng tôi sao? Bà ta thích nói không ngừng, tôi sẽ khiến cho bà ta vĩnh viễn câm miệng. À, nói sơ sơ, sau đó, bà ta không cho phép tôi ở trong phòng, đuổi tôi lên trên gác, dựng đại cái lều cho tôi ở, không khác gì với ổ chó."
Mộ Kiêu Dương viết viết vẽ vẽ ở trên vở, bỗng nhiên lại nói: "Bà ấy còn thường xuyên hành hung anh, công khai nhục nhã anh. Không cho anh tiếp xúc với chị gái hoặc em gái anh. Tôi đoán hẳn là em gái, hơn nữa là đứa trẻ do mẹ và ba dượng anh sinh ra."
"Đúng vậy." Hoàng Thiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Hoàng Thiên từ nhỏ đã ở nước ngoài, sau đó bởi vì thường xuyên bị mẹ bạo hành nên viện phúc lợi tới can thiệp. Anh ta bị mang đi, sau đó được gia đình khác nhận nuôi. Riêng gia đình nhận nuôi đã thay đổi vài nhà, lại từng vào bệnh viện tâm thần. Bối cảnh của anh ta phức tạp, ngay cả cảnh sát nước ngoài cũng không hề rõ ràng cho lắm, huống chi là trong nước. Bởi vì anh ta đã sớm mất liên lạc với gia đình ruột thịt hơn hai mươi năm trước.
Lại bị người đàn ông trẻ tuổi này nhìn thấu.
Đây không phải là người đàn ông bình thường. Vì thế, Hoàng Thiên lại không nói.
Mộ Kiêu Dương thấy khuôn mặt nhỏ của Tiêu Điềm Tâm nghẹn đến mức đỏ bừng, đặt tay lên eo anh, dáng vẻ thẹn thùng muốn nói lại thôi làm hại anh giật mình, bên tai đều đỏ ửng, mới đứng lên nói: "Tôi đứng lên, em đo một chút. Có yêu cầu gì, em có thể trực tiếp nói."
"À, vậy anh cởϊ qυầи áo đi." Giọng Tiêu Điềm Tâm nhẹ nhàng, lúc nói chuyện không có gì phập phồng. Nhưng anh đứng cao ngất, vừa cụp mắt xuống đã thấy một vệt đỏ khả nghi trên cổ áo sơ mi lụa màu vàng nhạt của cô, vẫn luôn kéo dài xuống từ xương quai xanh...... Chôn vùi thật sâu trong khe rãnh......
Mộ Kiêu Dương cười khẽ một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.
Anh cởi dây thắt của chiếc áo gió màu nâu nhạt rồi nhanh nhẹn ném áo gió xuống đất.
Người đàn ông này...... Là đang quyến rũ cô sao?
Tiêu Điềm Tâm mím môi, mới biết được, bất luận là đối với Hoàng Thiên hay là đối với cô, anh đều chế tạo riêng cho con mồi của mình.
Nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn của anh, cô lần lượt cởi từng chiếc cúc của bộ đồ vest sẫm màu...
Bình luận truyện