Chương 1: 1: Con Hoang
Trước cổng đại viện quân khu rộng lớn mà uy nghiêm, hai anh lính gác có chút thương cảm mà nhìn về người phụ nữ gầy ốm đang thất thểu rời đi kia.
Vẻ ngoài bà ấy xanh xao gầy guộc đến nỗi hai bên má cũng phải hóp sâu vào, một dáng vẻ bệnh tật quấn thân, đôi mắt bà vốn dĩ rất xinh đẹp ấy thế mà giờ đây lại đong đầy sự tuyệt vọng.
Tần Khả Linh mệt mỏi lê bước đi ra khỏi đại viện ấy, sức lực vốn yếu nay lại càng cạn kiệt hơn, bà không đi nổi nữa bèn ngồi bệt xuống bồn hoa ven đường gần đấy.
Trong đầu lại không khỏi hiện lên cảnh tượng của 20 phút trước.
"La Thận Khâm, con bé là con gái ruột của anh, nể tình tôi sắp chết xin anh rũ lòng thương xót mà nuôi nấng con bé thay tôi vài năm đến khi nó trưởng thành!"
Bà nói mà như van nài người đàn ông kia, nhưng từ lúc thấy bà đến thì sắc mặt ông ta đã đanh lại thấy rõ.
"Năm đó cô muốn chấm dứt rõ ràng với tôi, không phải cô nói đã bỏ đứa bé đi sao? Giờ cô lại nói nó còn sống! Cô xem tôi là thằng hề à?"
Tần Khả Linh nước mắt lưng tròng, có hối hận cũng có không cam lòng nói:
"Là tôi tự đánh giá cao mạng mình dài nên không nỡ bỏ con bé, nhưng ông trời trêu ngươi, nếu không cả đời này tôi cũng sẽ không để ông biết sự tồn tại của nó!"
La Thận Khâm nghe thế thì càng tức giận, ông gầm lên chỉ tay ra cửa quát:
"Khả Linh cô giỏi lắm! Nếu đã tuyệt tình ngay từ đầu thì giờ cô đến đây làm gì? Đi đi tôi không muốn thấy mặt cô!"
Tần Khả Linh cười nhạt nhẽo, tuy bà là người nông thôn ít học nhưng sự tự tôn từ sâu trong xương tủy ấy khiến bà hạ mình van nài người đàn ông này một lần thế là đủ lắm rồi.
Bà đứng lên dứt khoát rời đi, không nói cũng không thèm nhìn người đàn ông kia dù chỉ một lần.
Năm đó trẻ người non dạ nên si mê chàng bác sĩ từ thành phố đến, tình nồng ý mật khiến bà đắm chìm trong yêu đương.
Cuối cùng lại bàng hoàng biết được người ta đã có vợ con và bà cũng bất hạnh mà mang thai cùng lúc ấy.
Tần Khả Linh bất lực tuyệt vọng bật khóc thất thanh, là bà làm khổ con mình, nếu bà chết rồi con gái biết phải sống làm sao đây?
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, bà khóc đến hít thở không thông cuối cùng lại vì kích động quá sức mà ngất xỉu ngay bên đường.
! ! ! ! !.
Thành phố G là một thành phố nhỏ của nước Z, so với thành phố B thì nó vẫn chưa hiện đại hoá quá mức.
Ôtô xe tải khá ít, phần nhiều phương tiện đi lại chủ yếu là xe máy, xe điện và xe đạp.
Mà thôn Mã Lai nằm ở ngoại ô thành phố G phải nói là nơi non nước hữu tình, cây xanh tươi tốt, gió mát vờn quanh, là nơi chưa bị nền công nghiệp hiện đại xâm chiếm làm ô nhiễm bầu không khí.
Tần Nguyệt sống cùng mẹ trong một căn nhà cũ ở cuối đường thôn Mã Lai, cô hàng ngày đi học phải đạp xe hơn một tiếng mới đến được trường cấp ba trong trung tâm thành phố.
Hôm nay vẫn như thường lệ cô đẩy xe ra khỏi cổng trường thì liền bị ba nữ sinh vây quanh.
Tần Nguyệt hơi nhíu mày nhìn Lâm Ân, cô ta là bạn cùng lớp cũng là người của thôn Mã Lai.
Lâm Ân dẫn theo hai người bạn khí thế hùng hổ vênh mặt hất cằm, một bộ dáng chặn đường kiếm chuyện rõ ràng.
"Các người muốn gì?"
Hôm nay phát điểm thi cuối học kỳ Tần Nguyệt lại đứng đầu toàn khối đã khiến cho Lâm Ân ganh ghét đố kỵ, ở trong lớp cô ta đã không ngừng châm chọc cô giờ còn chặn đường thì chả có ý gì tốt đẹp cả.
Nghe Tần Nguyệt hỏi thế thì Lâm Ân cười khẩy một tiếng, cô ta ra hiệu cho hai người bạn kéo Tần Nguyệt vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Tần Nguyệt không giãy giụa mà thuận theo đi theo ba người họ vào trong hẻm, vì chí ít cô không muốn xe đạp bị họ phá hỏng.
Lâm Ân không lưu tình đẩy Tần Nguyệt vào vách tường khiến bả vai cô va đập đau điếng, nhưng Tần Nguyệt vẫn cắn răng không rên tiếng nào.
"Mày nghĩ mày là ai mà dám vênh váo hả con kia?"
Lâm Ân cười khẩy.
"Thi tốt thì sao? Lớp trưởng có thích mày thì thế nào? Dù sao mày cũng chỉ là một con rệp dưới cống!"
Tần Nguyệt ngước mắt nhìn thẳng vào vẻ phẫn nộ của Lâm Ân, cô nói rõ ràng từng chữ một.
"Tôi không thích lớp trưởng, cũng chả phải con rệp mà cậu tùy tiện phán xét thế đâu.
"
Nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh của Tần Nguyệt khiến Lâm Ân càng tức điên hơn, cô ta cười khẩy chọc ngón tay vào giữa trán Tần Nguyệt.
"Yô, mạnh miệng nhỉ? Mày không phải con rệp vậy ba mày đâu? Hả đứa con hoang?"
Ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu của Tần Nguyệt khi nghe thấy hai từ con hoang thì chợt gợn lên từng đợt sóng ngầm.
Cô mím môi, hai nắm tay nhỏ cuộn lại thành quyền, giọng nói vốn nhẹ nhàng hiện tại lại có chút gì đó nhạt nhoà không cảm xúc.
"Tôi không phải con hoang, cậu ăn nói cẩn thận chút.
"
Lâm Ân như nghe được chuyện cười liền bật cười thành tiếng, lời nói ra lại càng không nể nang gì về cảm nhận của người khác.
"Tao thích nói mày là con hoang đấy thì sao? Cả thôn Mã Lai ai mà không biết mẹ mày lăng loàn với đàn ông bên ngoài, bụng mang dạ chửa không ai nhận! Mày sinh ra không phải là con hoang thì là gì! Là chó hoang à?"
Tần Nguyệt hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Lâm Ân đang cười đùa miệt thị mình kia, cô khẽ nhấc môi nhàn nhạt hỏi:
"Tôi là chó hoang vậy cô là chó dại à? Thích cắn người, sủa bậy lung tung.
"
"Mày! Con đi.ếm!"
Lâm Ân bị Tần Nguyệt hỏi cho cứng họng thẹn quá hoá giận giơ tay muốn tát cô, nhưng tay cô ta còn chưa hạ xuống thì Tần Nguyệt đã nhanh hơn một bước nhấc chân đạp thẳng vào bụng cô ta.
"Á!"
Lâm Ân ăn đau ngã phịch ra đất, một màn chưa tới năm giây cũng doạ cho hai nữ sinh đi theo cô ta sợ ngây người.
Tần Nguyệt thả cặp sách qua một bên lạnh lùng nhìn Lâm Ân chằm chằm.
"Cô chửi tôi thì tôi cứ xem là cô nổi điên cắn bậy, nhưng tôi không cho phép cô sỉ nhục mẹ tôi!"
Lâm Ân ôm bụng điên tiết gầm lên với hai nữ sinh đang đỡ mình kia.
"Còn ngây người ra đó làm gì? Đánh nó cho tao?"
Hai nữ sinh kia hoàn hồn liền nhào qua chế trụ Tần Nguyệt, Lâm Ân đứng lên cười khẩy nhìn cô.
"Mày dám đánh tao, hôm nay tao cho mày chết!"
Ba đánh một, nhìn kiểu gì Tần Nguyệt cũng không có phần thắng.
Nhưng nếu ba người đánh một kẻ liều mạng thì chưa chắc kẻ đó sẽ thua.
Mà Tần Nguyệt thuộc tuýp người trầm mặc ít nói, giỏi nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa là cô mềm yếu để mặc kẻ khác bắt nạt.
Buổi tối ấy gần 7 giờ Tần Nguyệt mới về đến nhà, ngoại trừ tóc tai hơi rối, quần áo hơi bẩn thì mọi thứ trên người cô vẫn hoàn hảo, không khiến cho mẹ cô nghi ngờ.
Bình luận truyện