Chương 7: 7: Nông Cạn
Ngủ ở nơi xa lạ, chăn gối cũng là một mảnh lạnh lẽo, Tần Nguyệt trời còn chưa sáng hẳn đã tỉnh giấc.
Cô đi đến mở cửa sổ ra hít vài ngụm không khí trong lành, nhìn rừng cây nhỏ bên ngoài bị biệt thự che đi mất ánh nắng mặt trời mà trở nên tối tăm ảm đạm, cô khẽ thở dài tự thầm thì không biết là đang nói cho ai nghe.
"Chỉ nên ngắm hoàng hôn thôi là đủ rồi!"
Nếu tia nắng đầu tiên của ngày mới cô không thể có được, vậy thì cứ chậm rãi chờ đợi tia nắng cuối ngày vậy.
Những điều tiếc nuối rồi sẽ qua, cô cuối cùng cũng sẽ tìm được hy vọng cho riêng mình, nhỉ?
Tần Nguyệt vệ sinh cá nhân xong chờ thím Hà mang bữa sáng lên cô trực tiếp ăn ngay trong phòng ngủ, ăn xong cô cũng không thèm đi ra ngoài mà khoá cửa mang bài tập hè ra làm.
Năm nay tựu trường cô đã lên lớp 11 chỉ còn không đến hai năm cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, cô phải tranh thủ thời gian học tập thật tốt rồi thi vào một trường đại học thật tốt, có như thế sẽ không phụ sự kỳ vọng của mẹ và cô cũng sẽ được rời khỏi căn nhà này.
Ý chí dâng lên lấn át nỗi buồn, Tần Nguyệt cả một ngày ở trong phòng làm bài tập mà không biết mệt mỏi.
Cho đến khi ánh chiều tà đỏ lựng rọi lên trang vở trắng, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
"Ây ui.
"
Tần Nguyệt nhăn mặt xoa xoa cái cổ cứng đờ của mình, mà không những cổ ngay cả cơ thể cô cũng cứng đờ cả thôi.
Nhìn ánh nắng chiều dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ, Tần Nguyệt quyết định ra khỏi nhà đi dạo thư giãn gân cốt.
Mà chỗ cô đi cũng chỉ có rừng cây nhỏ bên cạnh, đến nơi đêm qua mình ngồi cô lần nữa lấy ảnh của mẹ ra ngắm nhìn thật lâu.
"Cô là cái đứa con hoang kia ức hiếp Tuệ Lăng đến khóc?"
Tần Nguyệt xoay người liền nhìn thấy một đám người nam nữ đều có đang đi đến, cầm đầu là một tên cao to hùng hổ cũng chính là người vừa lên tiếng.
Mà La Tuệ Lăng trong lời nói của tên kia đang rụt rè nấp sau lưng anh ta.
Tần Nguyệt biết họ đến là không có ý tốt nên tay cô đã không tiếng động đem bức ảnh nhét vào túi áo khoác của mình.
Triệu Cảnh Dật khí thế hùng hổ sắc mặt cực kỳ bất bình đi tới trước mặt Tần Nguyệt.
"Hỏi cô đó, bị câm hả?"
Tần Nguyệt đứng lên khỏi tảng đá nhưng vẫn không có cách nào lấy lại khí thế trước Triệu Cảnh Dật cao hơn cô một cái đầu này, cô mím mím môi trả lời:
"Tôi không phải con hoang.
"
"Ha!"
Triệu Cảnh Dật cười khẩy nói với đám người xung quanh.
"Bọn bây nghe gì không? Mẹ cô ta đi làm tiểu tam còn không cho tao gọi là con hoang kia kìa haha.
"
Đám người xung quanh ỷ thế hùa theo cười nhạo Tần Nguyệt còn không ít người lên tiếng châm chọc.
"Đúng là thứ rẻ mạt mà còn tự cho là thanh cao!"
Quai hàm Tần Nguyệt nghiến chặt, đôi con ngươi đen láy tĩnh lặng càng trở nên trầm lắng hơn.
Từng tiếng cười nhạo sỉ nhục rót vào tai khiến cho lồng ngực cô như có một cỗ khí lạnh đè ép đến bí bách.
"Các người cười đủ chưa?"
Giọng nói cô nhạt nhoà mà lành lạnh, Triệu Cảnh Dật cười chưa đủ lại bắt gặp ánh mắt của Tần Nguyệt thì càng khinh thường hơn.
"Chưa đủ đó thì sao?"
La Tuệ Lăng vẫn núp sau lưng anh ta lúc này nhỏ giọng lên tiếng.
"Cảnh Dật đừng như thế, ba em mà biết chắc chắn sẽ mắng em vì ức hiếp cậu ta.
"
Cô ta không nói thì thôi vừa mở miệng chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa, Triệu Cảnh Dật nghe xong thì càng hùng hổ hơn.
"Cô ta còn dám mách lẻo à? Tuệ Lăng em hiền lành quá rồi, hôm nay anh bắt nạt cô ta bất quá đến nhà xin lỗi chú La một tiếng là xong, có gì to tát!"
"Nhưng mà!"
La Tuệ Lăng còn chưa nói hết câu thì Triệu Cảnh Dật đã tiếng lên hai bước đẩy ngã Tần Nguyệt.
"Tôi không những ức hiếp mà còn đánh cô đấy! Sao nào, có giỏi thì đi về mách lẻo đi đứa con hoang!"
Tần Nguyệt yếu ớt sao chống lại được lực đẩy của một thiếu niên, cô ngã ngửa ra đất lòng bàn tay va phải đá nhọn đau đến ứa nước mắt.
Cô cắn chặt môi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh Dật chằm chằm.
"Còn dám trừng, xem hôm nay tôi có dạy dỗ cô làm người tự tế thay mẹ cô hay không?"
Nấm đấm nặng nề của Triệu Cảnh Dật giơ lên Tần Nguyệt biết bản thân không đủ sức chống lại anh ta, cô chỉ có thể mở to mắt không cam lòng nhìn anh ta chằm chằm.
Nhưng nấm đấm kia khi cách mặt cô một đoạn đã bị một cánh tay khác mạnh mẽ hơn ngăn lại.
"Đàn ông con trai đi ức hiếp một cô gái, mày còn mặt mũi không đấy?"
Giọng nói thiếu niên ngả ngớn mang theo tia áp bách vô ngần, mà cánh tay anh càng có sức uy hiếp hơn chỉ cử động một chút đã khiến Triệu Cảnh Dật la oai oái.
"A đau đau, Phó thiếu tha cho em!"
Phó Dịch Bắc ghét bỏ đẩy Triệu Cảnh Dật ra, anh khẽ liếc mắt nhìn Tần Nguyệt đang ngây ngẩn nhìn mình kia một cái rồi hờ hững liếc mắt đi chỗ khác.
Tần Nguyệt mấp máy môi muốn nói gì đó với anh nhưng rồi cô lại lựa chọn im lặng.
Triệu Cảnh Dật bên này tuy e sợ Phó Dịch Bắc nhưng anh ta vẫn không cam lòng rống giận hỏi:
"Phó thiếu, không phải anh ghét mấy đứa con hoang lắm sao? Tự dưng bênh vực cô ta làm gì chứ!"
"Vậy mày lãng tai hay điếc rồi mà không nghe thấy lời Dịch Bắc nói khi nảy?"
"Thẩm thiếu!"
Thẩm Thiên Thành tươi cười như gió xuân không tiếng động đỡ Tần Nguyệt đứng lên, anh ân cần hỏi han.
"Không sao chứ?"
Tần Nguyệt âm thầm thả hòn đá trên tay xuống nhẹ lắc đầu đáp:
"Không sao ạ?"
Thẩm Thiên Thành rất đúng mực đỡ cô dậy rồi lập tức thả tay ra, anh đi đến đứng cạnh Phó Dịch Bắc cười mà như không nhìn đám người Triệu Cảnh Dật.
"Dù em ấy có làm sai cái gì thì cũng tới lượt mày đến đòi công bằng đâu, một thằng con trai to xác mà đi ức hiếp một cô gái mày không nhục à? Giỏi thì đi so quyền với Dịch Bắc đi!"
Triệu Cảnh Dật ngậm chặt miệng im như thóc, cả cái đại viện người không nên chọc vào nhất chính là hai người trước mặt anh ta này.
Giờ bị cả hai nhắm đến anh ta nào có gan phản bác.
"Là em sai ạ.
"
Thẩm Thiên Thành tặc lưỡi lắc đầu, lại đưa mắt nhìn về La Tuệ Lăng đã si ngốc nảy giờ nhìn Phó Dịch Bắc chằm chằm kia.
"Còn em nữa Tuệ Lăng!"
La Tuệ Lăng giật mình quay sang nhìn Thẩm Thiên Thành.
"Sao, sao ạ?"
"Một tiểu thư khuê các thì không phải là kẻ đi kéo bè phái bắt nạt người khác thế này đâu, cẩn thận anh mách mẹ em đấy!"
Thẩm Thiên Thành đe doạ La Tuệ Lăng liền rụt cổ lại, ba mẹ mấy nay cứ cãi nhau mãi về Tần Nguyệt.
Nếu giờ cô ta để mẹ biết chuyện mình làm hôm nay, không khéo tối đến ba mẹ lại tiếp tục cãi nhau nữa cho xem!
"Còn đứng đây làm gì, giải tán hết đi!"
Thẩm Thiên Thành nói mệt rồi liền thu nụ cười gằn giọng đuổi đám người đi, chưa đầy 1 phút đám người đã ngoan ngoãn kéo nhau chạy đi mất.
"Cảm ơn hai anh.
"
Tần Nguyệt ở sau lưng hai người nhỏ giọng nói lời cảm ơn, Thẩm Thiên Thành tốt tính quay sang cười cười nhìn cô.
"Chắc bị doạ sợ rồi nhỉ? Môi đều tái nhợt hết rồi kìa!"
Tần Nguyệt liếc mắt nhìn qua Phó Dịch Bắc vẫn im ỉm bên cạnh Thẩm Thiên Thành một cái, cô đáp:
"Không sợ ạ.
"
"Được rồi, mau về nhà đi kẻo muộn giờ cơm chiều.
"
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu chào Thẩm Thiên Thành.
"Vâng, em đi đây ạ.
"
Nhìn cô rời đi Thẩm Thiên Thành không khỏi tặc lưỡi một cái, anh gác tay lên vai Phó Dịch Bắc nói:
"Nhìn trông ngoan phết nhỉ?"
Phó Dịch Bắc hờ hững gạt tay Thẩm Thiên Thành ra còn không khách khí phủi bụi vài cái.
"Nông cạn.
"
Ánh mắt anh lướt qua hòn đá dưới đất, dĩ nhiên là hòn đá do Tần Nguyệt thả xuống khi nảy.
Thẩm Thiên Thành bị mắng thì nhướng mày chỉ tay vào Phó Dịch Bắc.
"Tự nhiên mắng tớ, không phải khi nảy là cậu chạy lên trước đấy à? Khai thật đi cậu để ý cô bé kia có đúng không? Từ hôm qua người ta mới đến cậu đã dán mắt lên người cô bé đó rồi!"
Phó Dịch Bắc liếc Thẩm Thiên Thành một cái.
"Cậu ăn trúng môn ngứa à, nói nhiều thế!"
Anh cũng hơi bực vì phản ứng tay chân nhanh hơn đại não của mình, chỉ là đêm qua thấy cô khóc như thế nên chắc có chút thương hại cô đi!
Phó Dịch Bắc nhíu mày cúi người nhặt một bức ảnh trong bụi cỏ lên, khi ánh mắt anh chạm đến hai người trên bức ảnh kia, thoáng chốc cả cơ thể anh cứng đờ.
Thẩm Thiên Thành phát hiện anh bất thường liền hỏi:
"Sao thế, cậu nhặt cái gì vậy?"
Phó Dịch Bắc nhanh chóng nhét bức ảnh vào túi áo, bình tĩnh nói:
"Không có gì, mau về nhà thôi.
"
Nói rồi anh sải chân đi trước để lại Thẩm Thiên Thành khó hiểu đuổi theo sau.
Bình luận truyện