Chương 68
Editor: Vanny
Hôm nay Du Dung Châu mặc bộ váy áo tơ lụa màu hồng phấn có thêu hoa văn hình hoa mai bằng vàng ở thân áo, váy dài màu trắng thêu chỉ bạc bồng bềnh như đoá lan trắng chìm trong màn sương. Dung mạo sau khi được trang điểm tỉ mỉ càng thêm xinh đẹp diễm lệ. Thẩm Mẫu Đơn cười khẩy, bởi vì không chiếm được cho nên càng muốn ở trước mặt nàng bày ra tư sắc vốn có sao? Chỉ là trừ dung mạo ra cô nương ta còn có gì chứ? Cho dù dáng vẻ xinh đẹp thì sao nào, lòng dạ lại cứ độc ác như vậy, nam nhân làm sao có thể yêu cô nương ta chứ.
Du Dung Châu bước vào phòng, nhìn nữ tử nhàn nhã đang tựa vào ghế quý phi đọc sách, cố gắng áp chế sự xúc động muốn xé xác nàng xuống, nở nụ cười xinh đẹp: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ ở trong nhà làm gì vậy, cũng không thấy tỷ tới Hứa phủ tìm muội.”
Thẩm Mẫu Đơn ngồi thẳng dậy, đặt quyển sách xuống cái án bên cạnh, lại bảo Đậu Nhi ở bên cạnh mang điểm tâm và trà nước vào, lúc này mới cười nói: “Mấy ngày nay trong người có chút không khoẻ nên vẫn luôn ở trong nhà.” Nói xong thì liếc mắt nhìn dung mạo tinh tế của Du Dung Châu, khen ngợi: “Mấy ngày không gặp mà dung mạo của muội muội càng ngày càng đẹp nha, cũng không biết sau này chàng trai như thế nào mới xứng với tiên nữ xinh đẹp như muội muội đây?”
Du Dung Châu nghe xong những lời này, trong lòng càng ngày càng căm hận, phải đó, dung mạo của cô nương ta tuyệt sắc như vậy sao điện hạ lại không chịu ngắm cô nương ta lâu hơn một chút chứ, lại cứ nhìn trúng Thẩm Mẫu Đơn cái gì cũng không bằng cô nương ta. Nữ nhân như vậy có gì tốt chứ! Cô nương ta cố gắng đè xuống sự ghen tỵ trong lòng và cảm giác suy sụp sâu sắc, cười nói: “Đa tạ lời khen ngợi của Mẫu Đơn tỷ tỷ. Nói ra thì phúc phận của Mẫu Đơn tỷ tỷ mới khiến người khác hâm mộ, có thể lọt vào mắt xanh của nam nhân như điện hạ, thật khiến muội muội hâm mộ biết bao.” Tiện nhân, tiện nhân, ta xem điện hạ có thể yêu ngươi được bao lâu, đợi ngươi thất thân rồi, ta xem điện hạ làm sao còn đồng ý cưới ngươi.
“Muội muội nói đùa rồi.” Thẩm Mẫu Đơn cười cười, lại hỏi: “Sao hôm nay Du muội muội lại qua đây?”
Du Dung Châu vội nói: “Ngày mai có một bữa tiệc ở Hứa gia, nói là đám tiệc thôi chứ cũng chỉ là muội và biểu muội Thanh Nhi mời mấy cô nương chơi thân với nhau tới tham dự thôi. Mẫu Đơn tỷ tỷ phải tới tham dự đó, đều là các tiểu thư khuê các của Bình Lăng đó. Mẫu Đơn tỷ tỷ cũng phải nhân cơ hội lần này mà quen biết mấy người bạn nữa, hơn nữa đi ra ngoài hoạt động gân cốt đề phòng bệnh tật cũng tốt.”
Thẩm Mẫu Đơn khó xử nói: “Tỷ có chút không khoẻ, bữa tiệc ngày mai có thể tỷ không đi được.”
Du Dung Châu sốt ruột, bước lên kéo tay Thẩm Mẫu Đơn, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ tốt, tỷ đi đi mà. Tỷ cứ ở trong phòng suốt thế này thì không bệnh cũng buồn tới bệnh đó.”
Thẩm Mẫu Đơn bị cô nương ta quấn quít chịu không nổi, cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng làm loạn với tỷ nữa, tỷ đi là được chứ gì.”
Du Dung Châu lúc này mới vui vẻ để thiệp mời lại. Hai người nói thêm mấy câu rồi Du Dung Châu có việc đi trước. Cô nương ta vừa đi, Tần Niệm Hương liền đi vào: “Cô nương, nếu người đã hoài nghi chuyện hai ngày trước là cô nương ta làm, vậy sao còn phải tới Hứa gia? Không sợ cô nương ta lại muốn hại người sao?”
Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Không phải hoài nghi mà là khẳng định chính là cô nương ta. Lại nói có gì mà phải tránh né chứ, tránh được lần này thì lần sau không biết cô nương ta lại có chủ ý gì, ta chỉ cần cẩn thận chút là được rồi. Hơn nữa suy nghĩ của cô nương ta rất đơn giản, chính là huỷ đi sự trong sạch của ta. Cái cách này nói tới nói lui cũng chỉ có mấy loại như thế thôi, chú ý chút là sẽ không sập bẫy cô nương ta đâu. Hơn nữa không phải còn có ngươi bên cạnh sao? Ngày mai ngươi theo ta tới Hứa phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý tới ta không phải là được rồi sao?”
Tần Niệm Hương cau mày nói: “Cô nương, hà tất phải mạo hiểm như vậy, hay là đợi điện hạ về rồi giao cho điện hạ xử lý không tốt hơn sao.”
Thẩm Mẫu Đơn cười lắc đầu không nói nữa, sao nàng có thể cái gì cũng dựa vào điện hạ được chứ, những sóng gió sau này phải đối mặt càng lớn, càng khó khăn hơn, nếu như cứ một mực trốn sau lưng điện hạ, nàng còn mặt mũi nào xứng đáng đứng bên cạnh điện hạ đây?
Tần Niệm Hương còn muốn khuyên mấy câu, lại nghe tiếng Thẩm Mẫu Đơn nói: “Được rồi, theo ta đi luyện tập mấy chiêu thức đi.”
Nghe vậy, Tần Niệm Hương không nói thêm nữa, mà hứng thú dạt dào theo Thẩm Mẫu Đơn bắt đầu luyện tập mấy chiêu thức. Cô nương ấy đối với mấy chiêu thức này rất có hứng thú, nói ra thì cũng thật kỳ lạ. Mấy chiêu thức này rõ ràng rất đơn giản, đối với việc khống chế đối thủ rất nhẹ nhàng, cho dù là một nữ tử yếu đuối cũng có thể dựa vào sức lực yếu ớt của mình mà chế ngự được đại hán cao bảy thước.
Hai người luyện suốt một canh giờ. Thẩm Mẫu Đơn cả người đổ đầy mồ hôi, sai người mang nước ấm vào phòng rồi tắm rửa.
Ngày hôm sau vừa ăn sáng xong, Thẩm Mẫu Đơn liền dẫn Tần Niệm Hương ra cửa. Tư Cúc hơi oán giận, cũng muốn đi cùng, chỉ là lần này đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng không dám dẫn theo Tư Cúc.
Hai người ngồi xe ngựa chạy một mạch tới Hứa phủ. Gã sai vặt dẫn hai người tới hậu hoa viên. Đúng lúc hoa đang nở rộ, bên cạnh còn có hồ nước, trong hồ trồng không ít hoa sen. Một đám cô nương đang ngồi trong lương đình nói nói cười cười, ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.
Tới lúc thấy Thẩm Mẫu Đơn đi tới, Du Dung Châu lập tức đứng dậy đi đón nàng qua đây, lại thấy Tần Niệm Hương đi theo sau lưng nàng, nói rất bình tĩnh: “Niệm Hương cô nương, các nha hoàn đều đang đợi ở bên kia, không cần các ngươi hầu hạ đâu. Ngươi cũng qua bên đó uống trà ăn chút điểm tâm đi. Mẫu Đơn có ta chăm sóc là được rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn đưa mắt với Tần Niệm Hương. Niệm Hương hiểu được ý trong mắt nàng. Niệm Hương gật gật đầu, đi về một hướng khác.
Du Dung Châu dẫn Thẩm Mẫu Đơn đi vào lương đình, giới thiệu nàng cho các tiểu thư khuê các ở đây. Một đám cô nương ngồi ở trong lương đình ăn điểm tâm, uống rượu trái cây. Có lẽ vì Thẩm Mẫu Đơn là do Du Dung Châu mời tới, những cô nương này cũng coi như nể mặt Thẩm Mẫu Đơn, đều cố gắng săn sóc, tán gẫu với nàng.
Du Dung Châu rót hai ly rượu trái cây, đưa một ly cho Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, đây là rượu nho do muội sai người trong phủ ủ ra đấy, mùi vị chua chua ngọt ngọt rất là ngon. Tỷ uống thử xem.”
Thẩm Mẫu Đơn nhận ly rượu, nói tiếng cảm ơn, dùng ống tay áo rộng che khuất gương mặt, uống một hơi cạn sạch ly rượu nho. Đôi má hơi ửng hồng, nàng để ly rượu xuống, nhìn về phía Du Dung Châu: “Muội muội, vị của ly rượu trái cây này thật là ngon, nhưng mà bên trong vẫn có chút vị của rượu. Tỷ không thể uống nhiều, nếu không sẽ say đó, tới lúc đó lạị bêu xấu thì không hay.”
Du Dung Châu cười nói: “Không sao, uống một chút là được thôi mà.” Trong mắt chợt loé lên sự mưu tính và đắc thắng.
Thẩm Mẫu Đơn đã phòng bị bắt được ý cười của sự mưu tính và đắc thắng trong ánh mắt của Du Dung Châu. Không bao lâu nàng đột nhiên loạng choạng, gương mặt càng lúc càng đỏ ửng, chống khuỷu tay lên bàn đá, lời nói mơ hồ: “Ối, sao đầu ta chóng mặt quá…”
Du Dung Châu đứng dậy, đỡ Thẩm Mẫu Đơn, cười nói với các cô nương: “Xem xem Mẫu Đơn tỷ tỷ này, mới có một ly rượu trái cây thôi mà đã say rồi, sớm biết thế thì đã không cho tỷ ấy uống rồi. Các tỷ tỷ muội muội xin đợi một chút, ta đưa Mẫu Đơn tỷ tỷ vào phòng nghỉ một lát rồi sẽ quay lại tiếp mọi người.”
Mấy cô nương vẫy vẫy tay: “Mau đi đi, tửu lượng của Mẫu Đơn cô nương thật thấp, mới có một ly rượu trái cây mà đã không chịu được rồi.”
Du Dung Châu cười nói: “Còn không phải sao, thật không biết hưởng thụ mà.” Dứt lời đã đứng dậy đỡ Thẩm Mẫu Đơn đi về phía hậu viện.
Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy mình bị người ta đỡ đi về phía trước. Nàng nghe thấy tiếng thì thầm của Du Dung Châu ở bên tai: “Tại sao điện hạ cứ thích ngươi chứ, tại sao điện hạ có thể nhìn trúng ngươi? Rõ ràng ta mới là người yêu điện hạ nhất mà, ta cũng không muốn phải làm loại chuyện này nữa. Ta cũng muốn vĩnh viễn chỉ lưu lại mặt tốt đẹp. Nhưng tại sao các người lại cứ ép ta phải làm loại chuyện này. Thẩm Mẫu Đơn, đây là do các người ép ta. Nhưng mà ngươi yên tâm, biểu ca của ta là chính nhân quân tử. Nếu huynh ấy đã chạm vào ngươi thì nhất định sẽ đón ngươi vào cửa. Thẩm Mẫu Đơn, ngươi xem ta tốt với ngươi chưa, tới nước này còn dâng cho ngươi loại nam nhân như biểu ca của ta. Có phải ngươi nên cảm ơn ta không?” Cô nương ta làm sao mà có lòng tốt như vậy chứ. Cô nương ta biết rõ di mẫu của mình là người như thế nào. Di mẫu đối xử với biểu ca như báu vật, nếu biết Mẫu Đơn dám trèo lên giường của biểu ca. Tới khi Mẫu Đơn được đón vào cửa rồi, cô nương ta dám đảm bảo, di mẫu của cô nương ta nhất định sẽ để cho Mẫu Đơn sống không bằng chết.
Kỳ thật cô nương ta vẫn muốn tìm một nam nhân ghê tởm tới làm nhục Thẩm Mẫu Đơn. Chuyện lần trước nếu thành công thì tốt rồi, chỉ đáng tiếc là không thành. Lúc này cô nương ta mới nghĩ ra cách lần này. Sở dĩ tìm tới biểu ca là bởi vì cô nương ta sợ lúc mà Mẫu Đơn tỉnh rồi sẽ tố cáo với điện hạ là do cô nương ta làm. Nếu là biểu ca thì cô nương ta hoàn toàn có thể nói là do bản thân Thẩm Mẫu Đơn ái mộ biểu ca nên mới trèo lên giường biểu ca. Dù sao biểu ca cũng tuấn tú lịch sự, nếu tuỳ tiện tìm một nam nhân, cô nương ta sợ cuối cùng điện hạ sẽ nghi ngờ lên người cô nương ta. Thật đúng là quá hời cho Thẩm Mẫu Đơn.
“Thật là hời cho ngươi.” Du Dung Châu nhìn sắc mặt càng lúc càng đỏ của Thẩm Mẫu Đơn. Gương mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn không hợp với vẻ mặt xinh đẹp chút nào.
Rất nhanh cô nương ta đã đưa Thẩm Mẫu Đơn vào phòng của Hứa Hạo. Trong phòng đã đốt hương hợp hoan. Người bình thường nếu ở trong phòng một hồi sẽ trúng phải hương hợp hoan này, đầu tiên là hôn mê, sau đó cả người sẽ nóng lên, dục vọng sẽ trổi dậy. Cô nương ta đoán biểu ca sắp tỉnh lại rồi, phải nhanh chóng vứt nữ nhân này vào phòng mới được.
Đẩy cửa phòng vứt Thẩm Mẫu Đơn vào trong, Du Dung Châu cũng bước vào theo, đóng cửa phòng, nín thở, đỡ Thẩm Mẫu Đơn ở dưới đất lên đi về phía giường. không ngờ nguời trong vòng tay lại đột nhiên cử động. Sau đó Du Dung Châu chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay đã bị người ta bắt chéo ra sau lưng. Cô nương ta cả kinh, quay đầu nhìn khuôn mặt đang cười nhẹ nhàng của Thẩm Mẫu Đơn.
Sắc mặt Du Dung Châu bị doạ tới trắng bệch, cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Thẩm Mẫu Đơn cười cười, dùng lực đè lên bả vai của cô nương ta, thấy cô nương ta đau tới nhíu mày thì mới nói: “Du muội muội, không ngờ chứ gì? Ly rượu trái cây đó tỷ căn bản không có uống nha. Đồ do người lòng dạ độc ác như muội muội đây đưa sao tỷ dám uống chứ?” Hôm nay nàng cố ý mặc thêm một bộ quần áo ở bên trong, quần áo bên ngoài cũng là loại có tay áo rộng. Lúc uống rượu thì đã sớm đổ ly rượu trái cây đó từ ống tay áo rộng vào lớp quần áo bên trong.
Du Dung Châu mặt tái nhợt: “Sao… sao có thể! Sao… sao tỷ biết được chứ? Sao tỷ có thể nghi ngờ ta?”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn cô nương ta, nụ cười trên mặt dần biến mất: “Tỷ đương nhiên biết rõ rồi. Đám người mấy hôm trước cũng là muội tìm đến có phải không? Có muốn biết tại sao tỷ lại nghi ngờ muội không? Ánh mắt muội nhìn điện hạ quá lộ liễu rồi, lại biết rõ quan hệ của tỷ và điện hạ. Tỷ không có kẻ thù gì ở Bình Lăng này, suy nghĩ kỹ càng là có thể đoán ra được rồi. Du Dung Châu, thật không ngờ lòng dạ muội lại độc ác như vậy. Tỷ cũng không làm chuyện gì có lỗi với muội hết mà, nếu có thì chỉ có chuyện tỷ là người mà điện hạ yêu thôi, muội hà tất phải làm như vậy chứ?”
“Tỷ dựa vào cái gì mà được điện hạ yêu chứ?” Du Dung Châu cũng hơi kích động, muốn đứng thẳng người, lập tức bị đè xuống bả vai, đau tới mức sắc mặt cô nương ta trắng bệch: “Tỷ có bản lĩnh gì mà nhận được sự yêu mến của điện hạ chứ? Không có dung mạo khuynh thành cũng không có tài hoa hơn người, tỷ dựa vào cái gì mà xứng đáng đứng bên cạnh điện hạ chứ.”
Thẩm Mẫu Đơn cười lạnh: “Quả thật là tỷ không có dung mạo khuynh thành cũng không có tài hoa hơn người, nhưng vậy thì sao chứ? Điện hạ vẫn cứ thích tỷ đấy. Chuyện tình cảm không thể dùng nhan sắc và tài năng để đánh giá, cho dù là muội, dáng vẻ xinh đẹp thì sao chứ, lòng dạ lại ác độc, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không thật lòng thật dạ yêu muội đâu.”
Du Dung châu bị người ta chọc vào chỗ đau, thẹn quá hoá giận ra sức từ chối. cũng không biết Thẩm Mẫu Đơn làm như thế nào, hơi ép bả vai của cô nương ta một chút thì cô nương ta đã đau đớn tột cùng, tay và nửa người trên đều mất sức: “Mau thả ta ra, Thẩm Mẫu Đơn! Chuyện này hãy dừng ở đây thôi, chúng ta mau ra ngoài. Hương đang đốt kia là hương hợp hoan, có tác dụng mê hoặc và kích tình, còn không ra ngoài thì chúng ta cứ chờ đó mà mất mặt đi.” Du Dung Châu hiểu rõ uy lực của hương hợp hoan. Lát nữa hai người bọn họ sẽ bị hôn mê, huống hồ trong đó còn có thành phần kích dục. Tới khi thuốc phát tác, một nam hai nữ ở trong một phòng thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn thoáng qua nam nhân sắp tỉnh nằm trên giường, cười với Du Dung Châu: “Du Dung Châu, bây giờ tỷ sẽ cho muội nếm thử thế nào là gậy ông đập lưng ông!” Dứt lời, giơ cao bàn tay, trong ánh mắt kinh hoàng của Du Dung Châu, nàng đập mạnh vào sau gáy của cô nương ta. Việc đã tới nước này rồi, nàng sao có thể tha cho cô nương ta được.
Sau khi đánh ngất, Thẩm Mẫu Đơn kéo cô nương ta tới đầu giường, lột hết quần áo ngoài chỉ chừa lại cái yếm màu trắng ở bên trong. Lúc đang định ném cô nương ta lên giường, nàng đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt. Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ nguy rồi, còn tưởng mình có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, không ngờ tác dụng của thuốc tác này nhanh như vậy. Nàng lắc lắc đầu cho tỉnh táo một chút, chợt nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Thẩm Mẫu Đơn cố nén cơn buồn ngủ, nhìn qua mới phát hiện người bước vào là Tần Niệm Hương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Niệm Hương nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn ngã ở dưới đất cùng với Du Dung Châu bị lột gần hết quần áo, cũng giật nảy mình, vội tới đỡ Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi ở dưới đất lên: “Cô nương, cô nương không sao chứ?”
Thẩm Mẫu Đơn cắn cắn lưỡi: “Ngươi mau nín thở, ném… ném nữ nhân này lên giường. Sau đó mau chóng đưa ta rời khỏi, làm nhanh lên chút. Hương đốt trong phòng này không phải là hương bình thường, có tác dụng gây mê và kích dục… nhanh… nhanh lên chút.” Vừa dứt lời, nàng đã ngất đi, trước mắt tối đen.
Tần Niệm Hương vội ném Du Dung Châu lên giường, không tiếp tục nhìn bọn họ nữa, lúc này mới mau chóng đỡ Thẩm Mẫu Đơn đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Mẫu Đơn tỉnh lại thì cả người khô nóng khó chịu, nàng hiểu rằng tác dụng kích dục của thuốc đã phát tác, mở to mắt mơ mơ màng màng, phát hiện sự bày trí xa lạ của căn phòng, cẩn thận nhìn lại hai lần thì hình như đây là phòng của điện hạ. Cả người nàng khô nóng khó chịu, dùng sức vỗ vỗ cây cột ở đầu giường. Tần Niệm Hương lập tức bước vào phòng, có chút lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng, vội hỏi: “Cô nương, vậy phải làm sao đây?” Dáng vẻ này của cô nương cũng không tiện mời đại phu, cũng không dám đưa về Thẩm phủ cho lão gia và A Hoán biết nên mới đưa tới vương phủ.
Trên người Thẩm Mẫu Đơn càng ngày càng khó chịu, sắc mặt ửng hồng. Cơ thể cũng nổi lên màu hồng nhạt. Nàng cắn cắn lưỡi, cố nén cảm giác chua xót ở trên người, nghiến răng nói: “Đi… đi lấy cho ta một thùng nước lạnh.”
Tần Niệm Hương nhanh chóng mang thùng nước lạnh vào, đổ đầy vào trong bồn tắm, chuẩn bị đỡ Mẫu Đơn qua liền phát hiện trên người nàng nóng kinh người, nhịn không được kinh hô: “Cô nương, cơ thể người nóng quá.” Nếu có điện hạ ở đây thì tốt biết bao, cô nương cũng không cần phải kiềm chế như vậy, dù sao thì sớm muộn gì cô nương cũng là người của điện hạ mà.
Thẩm Mẫu Đơn nghiến răng đáp: “Không sao, mau đỡ ta qua đó.”
Tần Niệm Hương đỡ nàng tới bên cạnh bồn tắm. Vừa mới giúp nàng cởi áo ngoài xuống, Thẩm Mẫu Đơn liền đỏ mặt khẽ kêu: “Niệm Hương, ngươi ra ngoài đi, tự ta làm được rồi.” Lúc nãy tay Niệm Hương vô ý chạm vào người nàng cũng khiến nàng thiếu chút nữa nhịn không được.
Tần Niệm Hương cũng biết được sự lợi hại của thuốc này, không dám chạm vào nàng nữa, lui ra ngoài.
Thẩm Mẫu Đơn không dễ gì cởi hết quần áo ngoài ra, bò vào bồn tắm ngồi xuống. lúc ngâm cả người vào nước lạnh, cuối cùng sự nóng bức khó chịu trên người kia cũng được đè xuống một chút. Nàng ngâm cả đầu vào trong nước lạnh, đầu óc mơ màng.
Không biết ngâm như vậy đã bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động giống như là tiếng mở cửa phòng, nàng cũng không rảnh đi bận tâm, cho tới khi cả người đột ngột bị bế lên, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng. Đôi mắt này tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo chút lo lắng. Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được thì thào nói: “Điện hạ…”
Bị đôi tay lành lạnh của hắn ôm lấy, Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được rên rỉ một tiếng, hai tay nàng lại chịu không được ôm lấy cổ hắn, hai chân nàng lại càng quấn chặt vào thắt lưng của hắn, cơ thể khô nóng cũng dán lên người hắn. lúc này nàng mới phát hiện sự khô nóng trên người không những không biến mất mà ngược lại càng thêm khó chịu, càng thêm có chút không chịu nổi. Đôi chân đang quấn lấy điện hạ càng thêm nhịn không được uốn éo một chút. Chợt hoa huy*t kia ma sát với lớp quần áo, khoái cảm khác thường lập tức lan toả khắp người nàng, khiến cho cơ thể nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, thở dốc liên tục, nhưng chút ít này sao có thể thoả mãn. Nàng càng ngày càng muốn nhiều hơn, trong lúc mơ hồ đã bắt đầu chủ động hôn điện hạ liên tục, miệng ngậm chặt môi của điện hạ.
Vệ Lang Yến vừa về liền biết được chuyện này từ trong miệng Tần Niệm Hương. Thật là vừa nóng vừa giận, bước vào phòng liền muốn giáo huấn nàng một trận nên thân. Vừa ôm nàng từ bồn nước lạnh lên, còn chưa kịp mở miệng nói đã bị sự ham muốn trong đôi mắt nàng và thân thể nhuốm màu hồng nhạt của nàng lay động, cho tới khi nàng ôm lấy hắn, đôi chân quấn vào thắt lưng hắn, lại yếu ớt gọi hắn một tiếng điện hạ. Hắn nào đâu chịu được, bụng dưới lập tức căng cứng.
Vuốt ve cơ thể nóng hổi của nàng, hắn lập tức ôm nàng về phía giường.
Hết chương 68.
Bình luận truyện