Chương 134: Chương 134:
CHƯƠNG 134: DÙNG TIỀN ĐẬP CHẾT NGƯƠI
Edit: Lan Anh
Năm người Du gia cùng với phu thê Quách gia ngồi trên bàn ăn, Quách Tiện Xảo thì bồi vị tỷ tỷ ngất đi tỉnh lại nhiều lần ở trong phòng, đề phòng nàng ấy tự sát.
Nghe xong lời nói của Quách Đại Hữu, động tác ăn cơm của cả nhà Du gia đều dừng lại, ngay cả Tiểu Trăn Trăn ba tuổi cũng mở to mắt nhìn sang Quách Đại Hữu.
Quách Đại Hữu chắc chắn sẽ không để ý đến ánh mắt của một đứa trẻ ba tuổi, nhưng phản ứng của đại bá và đại bá mẫu thì ông không thể không để ý.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông nhìn hai người một chút, ngôn từ chính trực nói: “Đại tỷ, chuyện này cũng không phải là ta bịa ra, lúc đó tỷ phu cũng ở đó, không tin tỷ cứ hỏi tỷ phu một chút, có phải hai lão gia tử đã định hôn sự cho Nguyệt nhi và Tiểu Phong không?”
Đại bá mẫu nhìn về phía trượng phu, đại bá trầm mặc.
Chuyện này muốn nói có thì đúng là có, lúc đó là tiệc đầy tháng của A Uyển, Du Phong cũng chỉ mới lớn như Tiểu Trăn Trăn bây giờ, khi đó Đỗ Kim Hoa cũng đang mang thai, hai vị lão gia tử uống nhiều quá, trùng hợp Du Phong lại nhìn bụng của Đỗ Kim Hoa hỏi, “Là đệ đệ hay muội muội a?”
Hai vị lão gia tử liền trêu đùa tiểu Du Phong, hỏi, “nếu là muội muội thì để nàng làm tức phụ cho con được chứ?”
Tiểu hài tử ba tuổi thì biết cái gì?
Du lão gia tử hỏi hắn: “Con có muốn không?”
Tiểu Du Phong liền há miệng nói “Muốn.”
Hai vị lão gia tử vui như điên, lại uống thêm mấy chén, đùa với tiểu Du Phong ngây ngốc không nói được bao nhiêu từ.
Đây chính là lời nói khi say, ai mà để ở trong lòng? Sau khi tỉnh rượu, sợ rằng cả hai người đều quên, chỉ có đại bá và Quách Đại Hữu thanh tỉnh, nhưng Quách Đại Hữu không nhìn trúng Du gia, đối với chuyện này luôn giả vờ câm điếc, đại bá cũng không phải người mặt dày, lấy mặt nóng áp mông lạnh, bởi vậy cũng không đề cập đến chuyện này.
Sau bao nhiêu năm bình an vô sự, Quách Tiện Nguyệt trổ mã thành đại mỹ nhân, người tới cửa muốn hỏi cưới Quách Tiện Nguyệt nhiều vô số, ngưỡng cửa cũng sắp bị đạp hỏng, Du Phong là tiểu tử nghèo, Du gia thì càng không muốn đi trèo cao vào cái việc gọi là ‘hôn nhân’ này.
Nếu Quách gia sớm nói đến việc cầu thân, đại bá sẽ không từ chối, cho dù là cách vài ngày trước, thời gian này Du gia đã tốt hơn rồi, không còn gọi là trèo cao với Quách gia, hôn sự này phu phụ họ sẽ nhận, nhưng không phải đợi đến lúc bị bức phải gả cho Vương mặt rỗ thì mới nhớ tới Du Phong ‘tốt’, cái này coi Du Phong nhà ông bà là cái gì? Coi Du gia nhà họ là cái gì?
Quách Đại Hữu thấy đại bá không lên tiếng, trầm mặt nói: “Tỷ phu không phải muốn giả vờ câm điếc đó chứ? Lúc ấy trên bàn rượu cũng không chỉ có hai chúng ta, muội phu cũng ở đó, có cần ta gọi hắn tới không?”
“Quách Đại Hữu!” Không đợi trượng phu mở miệng, đại bá mẫu đã bùng cháy trước, bà nhẫn cái người gọi là đệ đệ này lâu rồi, từ khi còn bé hắn đã bắt nạt bà, trưởng thành rồi thì xem thường bà, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, đồ tốt hắn đều giấu rất kỹ, sợ bị bà nhìn thấy, chỗ tốt thì không bao giờ nghĩ đến bà, chuyện không có lợi cho hắn thì hắn lại kéo con trai bà đến chùi đít, trên đời nào có chuyện tốt như vậy!
“Không phải ngươi luôn nói nhi tử của ta kém cỏi, mọi thứ đều không bằng chất nhi của La gia sao? Khuê nữ nhà ngươi Du gia chúng tôi không dám trèo cao, vẫn nên lưu lại cho La gia a!”
Quách Đại Hữu lúc này nào dám nói lời thật lòng, mặt nghiêm túc nhìn đại bá mẫu nói: “Đại tỷ, tỷ nói vậy lại oan uổng cho ta, ta nói Du Phong không bằng chất nhi La gia lúc nào?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại bá mẫu bị tên đệ đệ không biết xấu hổ này làm giận quá chừng: “Miệng mọc trên mặt ngươi, không phải ngươi nói thì ai nói?”
“Đại tỷ!”
“Tất cả im lặng đi!” đại bá trầm giọng nói.
Đại bá mẫu cùng với Quách Đại Hữu đành phải im lặng.
Đại bá nhìn về phía Du Phong: “Con vừa ý Nguyệt nhi không?”
Du Phong há to miệng.
Đỗ Kim Hoa nhanh miệng nói: “Làm sao không vừa ý a? Hai đứa xứng đôi vô cùng! Không phải tôi tự khen a, mười dặm tám thôn này không tìm ra cô nương nào đẹp hơn Nguyệt nhi đâu!”
“Chẳng lẽ tìm được nam nhân nào đẹp trai hơn ca ca của ta sao?” Du Uyển không nhanh không chậm đi vào, nhàn nhạt liếc Đỗ Kim Hoa và Quách Đại Hữu một chút, “Đừng có đánh chủ ý lên người đại ca ta, lúc chúng ta nghèo sao các người không gả nữ nhi của mình tới, chờ đến lúc thanh danh nữ nhi các người bị hủy thì kêu đại ca ta làm hiệp sĩ đổ vỏ, cho rằng chúng ta bị ngốc hết sao?”
Cái gì hiệp cái gì đổ vỏ? Đỗ Kim Hoa nghe không hiểu, lại cảm thấy đây cũng không phải lời tốt lành gì: “Ngươi... ngươi... ngươi làm sao nói vậy? Nguyệt nhi là biểu muội của ngươi!”
“Du Phong cũng là đại ca của ta! Nàng ta an tâm làm biểu muội của ta thì ta sẽ đối tốt với nàng, nhưng muốn làm đại tẩu của ta, cửa nhỏ cũng không có đâu!” Du Uyển không ghét Quách Tiện Nguyệt, nhưng không đại biểu cho việc nàng hy sinh Du Phong để thành toàn cho Quách gia.
“Các ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Nữ nhi của ta duyên dáng như vậy, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ đến lượt nhà các ngươi?” Đỗ Kim Hoa bị chọc tức đến nỗi không biết kiềm chế, nhưng đây cũng là lời trong nội tâm của bà ta, nếu không sao bà ta có thể nói trôi chảy như vậy.
Đại bá mẫu tức giận, nguyên bản bà có chút đồng tình với Quách Tiện Nguyệt, lại bị lời này của Đỗ Kim Hoa khiến cho chút đồng tình đó hoàn toàn biến mất, bà cảm thấy nàng ta bị như vậy là đáng đời!
Du Uyển lạnh nhạt nói: “Ai thích chiếm tiện nghi của nữ nhi bà thì chiếm, chứ đại ca của ta không muốn đâu nha!”
Đỗ Kim Hoa tức giận tới phát run: “Ngươi... ngươi... ngươi thật sự cho rằng đại ca của ngươi sẽ cưới được một người tốt hơn nữ nhi của ta? Lớn tuổi như vậy chẳng làm được trò trống gì, ta đồng ý gả nữ nhi của ta cho hắn đã là tạo hóa coi trọng hắn! Không tin ngươi cứ chống mắt lên mà xem, phàm là cô nương có được một phần tư sắc của Nguyệt nhi, đều không có ai vui lòng gả cho hắn!”
“Ai nói?”
Một thanh âm ngang ngược xông thẳng vào cửa.
Đám người nhìn lại thì thấy một thiếu nữ thanh xuân mặc một thân phấn y, chân mang giày thêu trân châu, váy trắng sa mỏng, vạt áo tỳ bà màu hồng phấn cùng với búi tóc đen nhánh xinh đẹp, trên tóc là đôi trâm ngọc đung đưa.
Trên cổ nàng đeo một cái vòng cổ cùng vòng tay được làm bằng vàng.
Có mù thì cũng nhìn ra một thân trang phục này có giá trị không nhỏ, không nói tới dung mạo thực sự là không hề kém Quách Tiện Nguyệt.
Nàng ấy thần sắc cao ngạo bước tới.
Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy bị áp bách.
Nhưng cỗ áp bức này lúc đến bên cạnh Du Phong liền biến mất, nàng ấy u oán nhìn về phía Du Phong: “Ta nói tại sao lâu như vậy ngươi không đến cầu hôn ta, nguyên lai trong nhà có một con hồ ly tinh a!”
Du Phong một mặt mộng bức: “...”
Đám người trợn mắt há mồm: “...”
Bạch Đường đi vào phòng nhìn thoáng qua Quách Tiện Nguyệt đang mê man, sau khi đi ra ngoài liền hướng Du Phong làm vẻ mặt u oán: “Còn tưởng là thiên tiên gì, cũng không đẹp hơn ai! Một không đẹp bằng ta, hai không có tiền bằng ta, quan trọng hơn là còn già hơn ta! Ngươi tình nguyện cưới một lão nương, cũng không cần ta sao? Chẳng lẽ chê bạc cưới của ta còn ít? Vậy ta thêm một ngàn lượng! Như vậy ngươi có thể cưới ta được chưa?”
Du Phong phun nước trà ra ngoài...
Đỗ Kim Hoa cùng Quách Đại Hữu hai chân mềm nhũn, chân đại bá để dưới bàn co quắp lại...
...
Tiểu Bạch Đường: “Đoạt phu quân, ta là chuyên nghiệp!”
Bình luận truyện