Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 147: Chương 147:



CHƯƠNG 147: NGƯỜI NGÃ CHÍNH LÀ NGƯƠI
Edit: Lan Anh
Du Uyển toàn tâm toàn ý chuẩn bị thi đấu, còn chưa biết nương mình đã thành công cướp ba tiểu bánh bao về, nàng với Du Phong mới lựa xong nguyên liệu nấu ăn.
“Làm sao xì dầu và củ cải trắng đều không có?” Du Phong nói thầm, phải biết rằng củ cải trắng là loại rau củ rất bình thường, nhưng cũng là thứ có thể làm ra trăm món ăn, làm kiểu nào ăn cũng ngon, cũng không hề ảnh hưởng đến vị của những món khác.
Du Uyển bật cười: “Nếu có nhị ca ở đây, chắc chắn huynh ấy sẽ nói sao lại ít thịt như vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua trên kệ gà vịt thịt cá đều có đủ, nhưng hôm nay một cái cũng không thấy.
“Muội nói đúng.” Du Phong nghĩ tới gì đó, tiếc hận nói, “Những nguyên liệu này có thể làm gà hầm hải sâm cách thủy.”
Du Uyển buông tay, đáng tiếc ở đây không có thịt gà.
Sau khi cầm nguyên liệu nấu ăn quay lại, thì mọi người bắt đầu đi khử mùi tanh của hải sâm.
Tôn đầu bếp cùng một tên đầu bếp họ Trương đều dùng rượu để khử tanh cho hải sâm, sau đó bỏ hải sâm, gừng, cây hành vào nấu chung với rượu, như thế có thể bỏ đi được phân nửa mùi tanh của hải sâm, nhưng như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của nó.
Đại bá dùng nước vo gạo, bỏ hải sâm vào trong nước vo gạo, lập tức có thể khử được mùi tanh của nó, biện pháp này có thể tiết kiệm thời gian, nhưng bọn họ cũng cần phải xử lý các nguyên liệu khác, làm xong những nguyên liệu đó thì hải sâm cũng đã khử được mùi.
Lúc này chưa tới mùa hàu mập mạp nhất, tháng sau mới đúng, bọn họ nhận được những con hàu kích thước không lớn, nếu nướng than thì chắc chắn thịt hàu sẽ bị co lại không còn bao nhiêu, làm sashimi thì lại không đủ độ tươi sống.
Du Uyển suy nghĩ một chút nói: “Đại bá cứ làm món mà bá sở trường nhất đi ạ.”
Sở trường của ông chính là món thịt kho.
Đại bá điều chế một chút nước sốt, nước sốt được làm bằng nước ninh xương sườn, phần thịt trên xương sườn thì đem đi kho, thịt đan xen với mỡ, nạt mỡ thích hợp cắn một miếng vừa dai dai lại mềm mềm, vô cùng vừa miệng.
Du Uyển lấy phần thịt sườn cắt thành từng miếng, sau đó lại cắt dưa chua.
Du Uyển nếm thử dưa chua, nói thực cảm giác không ngon bằng nhà mình ướp, nhưng vòng này không cho sử dụng nguyên liệu của mình, nên chỉ có thể dùng của họ.
Đại bá làm món thịt ba chỉ kho với hàu và dưa chua.
Có thịt ba chỉ nấu chung, kích thước của con hàu liền không còn vẻ đơn bạc như lúc đầu, con hàu với thịt và dưa chua triệt để giao thoa mùi vị với nhau, thịt kho không ngán, hàu không tanh mà còn có chút mặn mặn của nước biển, thêm đó là mùi chua xen lẫn làm cho thịt và hàu không bị ngấy, nhiều thêm một chút thì dư, thiếu một chút thì không đủ, mọi thứ đều vừa đúng.
Ngự trù thử nếm một chút thịt kho, lại ăn thử một miếng hàu, cuối cùng lại nếm một chút nước dùng...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả!” Các ngự trù không ngừng gật đầu, hết sức hài lòng với món này.
Món thịt kho hàu là món mặn, đại bá làm món thứ hai thanh đạm hơn là bánh hải sâm, bỏ đi mùi tanh của hải sâm thì nó có một đặc tính là khá dai, rất khó mà hầm nhừ.
Đương nhiên đó là không nói đến thủ pháp dùng dao của Du Uyển.
Du Phong nhìn muội muội nhà mình cầm con dao đập nát con hải sâm...

Đột nhiên lo lắng sau này muội muội sẽ không gả đi được...
Đến lúc các ngự trù nếm qua hải sâm mềm mịn, nhưng lại không ngán, ăn chung với bánh ngọt quả thật là mỹ vị.
Tôn đầu bếp làm hải sâm hầm hành, hàu thì làm trứng chiên hàu, ông ta cũng nhìn ra kích cỡ của con hàu khá nhỏ, rau hẹ có thể khử tanh, trứng gà có thể giữ được độ tươi ngon của hàu, ông tráng trứng mặt dưới xốp giòn, mặt trên mềm mại cắn vào một miếng là cảm nhận được sự đối lập của mềm và giòn, con hàu như tan ra trong miệng, đây đúng là món hàu các ngự trù cảm thấy đắc ý nhất.
Thế nhưng món hải sâm Tôn đầu bếp làm có chút sơ xuất, hải sâm đã khử được mùi tanh không sai, đáng tiếc nó không được hầm nhừ, nhai nửa ngày vẫn không đứt, các ngự trù đành phải tiếc nuối lắc đầu.
Tôn đầu bếp mắc sai lầm, lại có thể giúp đại bá thắng được vòng này.
 Nhưng sau khi đại bá nếm thử qua món trứng của Tôn đầu bếp, ông vẫn đổ mồ hôi lạnh: “Nếu món hải sâm này không bị mắc sai lầm thì kết quả sợ rằng sẽ khác.”
Khó trách Tần gia nhắc nhở bọn họ nên lưu ý Tôn đầu bếp, thực lực này hoàn toàn cách xa ba năm trước.
Du Uyển xem thường nói: “Đời này làm gì có nhiều cái nếu? Vận khí cũng là một phần thực lực, ông ta mắc sai lầm chính là sai lầm, đại bá ổn định phong độ, kết quả này chính là do đại bá đoạt được.”
Sao lại có kiểu ngụy biện như vậy? Đại bá buồn cười nhưng không thể phủ nhận là ông cũng được an ủi.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, cơ hội thì chỉ có một lần, bắt được chính là bắt được, không bắt được chính là không bắt được, không phải chỉ vì sai lầm là có thể cho qua.
Ba người chỉ vào một, vòng thứ nhất Túy Tiên cư tiến vào vòng trong, mà Đỗ nương tử với vị đầu bếp kia sau khi trải qua trận đấu ác liệt, thì món hải sâm ngậm nước của Đỗ nương tử được vào vòng trong.
Ở đây tất nhiên không có nước dùng cho Đỗ nương tử sử dụng, nước dùng là nàng phải dùng vịt, gà, móng heo, da heo, cùng với dăm bông và ốc khô chế biến thành nước dùng đậm đặc, sau đó thêm gia vị tạo thành một món có giá trị dinh dưỡng cao cũng như phong phú.
Dưới tình huống không có gà vịt thì Đỗ nương tử sử dụng phương pháp bí truyền của mình để tạo ra mùi vị giống như vậy, chỉ bằng vào điểm này là nàng đã có thể chiến thắng.
“Thôi chưởng quỹ không phải nói... là nàng ta không đứng trong mười người đầu bếp đứng đầu của Thiên Hương lâu sao?” Du Phong cuối cùng cũng chú ý tới Đỗ nương tử, bởi nếu cứ tiếp tục thi đấu sâu vào trong thì chắc chắn họ sẽ gặp Đỗ nương tử.
Du Uyển cười nhạt một tiếng: “Đó là trước kia, dù sao cũng phải khen người ta một tiếng tiến bộ.”
Nữ nhân một khi quyết tâm thì không hề thua nam nhân bất cứ chỗ nào.
Cũng không biết có phải họ xung khắc với Thiên Hương lâu hay không, tới vòng thứ hai lại tiếp tục đối đầu với một đầu bếp của Thiên Hương lâu, đây là trừ Đỗ nương tử và Bảo Thần Trù, vị cuối cùng này chính là đầu bếp không có danh tiếng họ Tần, nhưng Du Uyển xác định hắn ta với Tần gia không hề có chút quan hệ nào.
Vị Tần đầu bếp này là đầu bếp trẻ tuổi nhất của Thiên Hương lâu, sau khi đại bá rời đi thì hắn mới vào làm, do hai người cũng không quen biết, cộng thêm Thiên Hương lâu đặt hết kỳ vọng vào Bảo Thần Trù nên chỉ phái Tôn đầu bếp và Vưu đầu bếp đi thi chủ chốt, còn người này thì giống như đi cọ kinh nghiệm.
Đại bá cũng không cảm thấy bao nhiêu áp lực, chỉ là hai ngày thi đấu liên tiếp khiến chân ông đau không chịu nổi.
Lúc làm món thịt dê hầm đường đỏ, đại bá đã đau đến mức đứng không vững.
“Đại bá!” Du Uyển buông khoai lang đã cắt được một nửa xuống, đi qua đỡ lấy đại bá đang toát mồ hôi lạnh.
Đại bá khoát khoát tay: “Ta không sao!”
“Còn nói không có việc gì, bá đã đau đến mức như vậy rồi!” Du Uyển lấy một cái khăn sạch ra, thay đại bá lau mồ hôi.
Đại bá cười cười: “Sẽ tốt lên nhanh thôi!”
Du Phong thấy cha khổ cực như thế, bỗng có một suy nghĩ muốn bỏ cuộc lóe qua trong đầu hắn, nhưng hắn hiểu, cha làm như vậy không chỉ vì sinh ý của tác phường, mà là còn vì mình tranh đấu, Thiên Hương lâu không trả cho ông công đạo, mặc dù ông nói là không để ý nhưng trong lòng cũng có chút khổ sở a.

Bất luận công thức nấu ăn kia có phải của tam thúc hay không, nhưng chắc chắn không phải của Thiên Hương lâu, vì cái gì bọn hắn không nói gì đã dám ăn trộm đồ của người khác, sau đó ngay cả câu xin lỗi cũng không có, còn khiến người khác hiểu lầm là bọn họ cố tình gây sự, đợi đến lúc tai tiếng của Dương đại trù lắng xuống, ai còn nhớ rõ những món ăn chiêu bài kia có phải do bọn hắn ăn cắp hay không?
Tần đầu bếp làm món tim heo hầm sâm, mùi vị cũng tạm được.
Một vòng này, Túy Tiên cư không có gì lo lắng mà tiếp tục tiến vào vòng trong.
Sau đó sự tình họ lo lắng nhất cũng đã xảy ra, vòng cuối cùng của hôm nay họ gặp Đỗ nương tử.
“Đã nghe được rồi!” Du gia đang ở phòng nhỏ nghỉ ngơi, Tần gia một đầu mồ hôi đi đến, vì cuộc thi này mà hắn bôn ba đi tám chuyện khắp nơi.
Du Uyển rót cho hắn chén trà.
“Đa tạ!” Hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó mới có sức mà lên tiếng, “Chỉ còn ba người, Du đại ca, Đỗ nương tử, cùng với một đầu bếp của Uy Viễn tửu điếm.”
“Cái gì tửu điếm?” Du Uyển nhìn qua hắn.
“Uy Viễn tửu điếm.” Tần gia nói.
Du Uyển: “...”
Không phải tên Uy Viễn tiêu cục nghe thuận miệng hơn sao? Một cái tửu điếm, sao lại lấy tên của tiêu cục? (Giống như chúng ta hay nghe cái tên Uy Viễn tướng quân ak mọi người!! ^^)
Mặc dù nghe hơi lạ nhưng lại có thể xông đến ba vị trí đầu...
Tần gia lại tiếp tục rót cho mình một ly trà, nói: “Đúng rồi, một vòng này được sử dụng nguyên liệu nấu ăn của mình, các ngươi đã nghĩ kỹ sẽ dùng cái gì chưa?”
Du Uyển lấy trong bao quần áo ra một cái vò nhỏ: “đậu nhựa thối du ký a (chao đó mọi người)!”
Đây là thương nghị kín đáo của họ, sàng lọc chọn nước sốt, một lượng lớn tương, vây cá và đậu hũ thối, những thứ này sẽ tạo ra một sự kinh diễm a.
So với đậu hũ thối kia thì chao có độ dẻo hơn, cũng không lấn công đoạt vị ‘mùi’ của đậu hũ thối, hơn nữa còn tăng độ ‘thơm’, đương nhiên nếu trù nghệ đủ cao.
Tần gia đã nếm qua đậu nhựa của Du gia, nhưng đó là phối với đậu hũ thối chiên giòn, mặn mặn lành lạnh, mùi thối bắt mũi, cảm giác trơn mềm trong miệng, không biết cái vò nhỏ này sẽ tạo ra tuyệt tác thế nào? Không biết có thối như mình tưởng tượng không?
Đậu hũ thối vốn đã thối, phối với đậu nhựa cũng không có gì để nói, nhưng chỗ nguyên liệu nấu ăn này...
Tần gia hắng giọng một cái, “Khụ! Các ngươi không muốn đổi sang cái gì khác sao? Ta nghe nói Đỗ nương tử đem theo nước sốt hoa hồng.”
Nước sốt hoa hồng được làm từ cánh hồng tươi nghiền nhuyễn, ngâm chung với đường trắng tạo ra nước sốt, phía trên lại bỏ thêm một tầng mật ong, cảm giác ngọt ngào cùng với hương hoa tràn khắp răng môi, là một loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp.
“Không đổi.” Người Du gia trăm miệng một lời.
“...” Tốt a, mọi người cao hứng là được.
Đây là vòng cuối của ngày hôm nay, thắng được ngày hôm nay sẽ được thi đấu với Bảo Thần Trù, thắng hay không thắng nói sau, chỉ cần được đứng chung một sàn đấu với Bảo Thần Trù, đã có thể khiến danh tiếng của người đó vang xa.

Uy Viễn tửu điếm cùng với Túy Tiên cư giống như con hắc mã đi thẳng vào vòng này, nhưng không có ai xem trọng bọn họ, tất cả đều đoán họ sẽ thành bàn đạp cho Đỗ nương tử.
“Ai nói?” Bạch Đường đi ra khỏi phòng nhỏ, đối với những khách nhân ở hành lang đang bàn tán, nàng gầm lên: “Có biết đầu bếp của Túy Tiên cư là ai không? Là Du sư phó bị Thiên Hương lâu ăn cắp thực đơn! Năm món chiêu bài ở Thiên Hương lâu là do ông ấy làm ra! Cái gì mà bàn đạp? Đỗ nương tử làm bàn đạp cho ông ấy còn nghe được.”
Một thanh niên trong đám khách nhân nhảy ra: “Nha đầu vô tri từ đâu đến? Đỗ nương tử thế nhưng là đệ tử chân truyền của Bảo Thần Trù! Ông ta với Đỗ nương tử có thể đánh đồng với nhau sao? Huống chi ta nghe nói, năm món chiêu bài là ông ta làm chưa tới, nhưng chân chính làm cho món đó hoàn mỹ là nhờ Dương đại trù, không có Dương đại trù thì ai biết tới ông ta?”
“Ngươi... ngươi... ngươi nói bậy!” Bạch Đường tức muốn nổ phổi, đám người này là ai? Còn dám bôi đen Du sư phó?
“Tiểu thư, đừng tranh cãi nữa.” Thôi chưởng quỹ khuyên nhủ.
Bạch Đường thở phì phò nói: “Ta nói sai cái gì? Là ta nói cái gì không đúng? Đám người này đều là người không có đầu óc!”
“Ai không có đầu óc? Nha đầu nhà ngươi có biết nói chuyện hay không?” Lại có thêm một khách nhân mở miệng.
Bạch Đường khiến nhiều người tức giận, Thôi chưởng quỹ thấy không ổn, khuyên tiểu thư nhà mình quay về phòng nhỏ.
Thôi chưởng quỹ ngữ trọng tâm trường nói: “Ai nha, tiểu thư, người tội gì chấp nhặt với bọn họ? Là ngựa chết hay ngựa sống còn phải đợi xem kết quả nha.”
“Ta biết! Nhưng ta bực!” Bạch Đường vừa nói vừa đẩy cửa sổ ra, nhô đầu ra ngoài, nhìn lên trên, đừng tưởng nàng không biết Nhan Như Ngọc ở ngay trên lầu, nàng ta đang nhìn chằm chằm vào người Du gia đặng muốn chê cười họ.
Cuộc thi chưa bắt đầu mà đã có không ít người đến cửa phòng Nhan Như Ngọc và Đỗ nương tử chúc mừng.
Nhan Như Ngọc đã có tính toán của bản thân, cửa hàng của Nhan gia sau khi bị định tội đều bị sung công, chẳng qua hiện tại đã được hoàn trả, trong đó có không ít tửu điếm và tửu lâu, nếu Đỗ nương tử có thể thắng thì đối với nàng đó cũng là chuyện tốt.
“Ta trước chúc mừng Đỗ nương tử, sau đó sẽ mang lên hai bàn rượu để ăn mừng a!”
“Nhất định nhất định!” Nhan Như Ngọc ôn nhu cười một tiếng.
“Đỗ nương tử có lòng tin không?”Sau khi đám người đến chúc mừng rời đi, Nhan Như Ngọc nhẹ giọng hỏi Đỗ nương tử ngồi một bên.
Đỗ nương tử gật đầu: “Ta khổ luyện bấy lâu chỉ vì một ngày này, nhất định ta sẽ thắng.”
Nhan Như Ngọc cười hỏi: “Lấy thanh danh của Đỗ nương tử, còn để ý một trận đấu nhỏ như vậy sao?”
Đỗ nương tử nói: “Người ta muốn thắng cũng không phải ai xa lạ, là chính ta, ta muốn chứng minh với sư phụ rằng ta có thể thừa kế y bát của ông.”
Y bát của Bảo Thần Trù.
Đúng rồi, nhi tử của Bảo Thần Trù mất tích, nhiều năm đi tìm như vậy vẫn không có kết quả, tuổi tác của ông ta cũng đã cao, sinh thời sợ rằng không thể đoàn tụ với nhi tử của mình, y bát của ông ta cũng không có ai kế thừa, ngoại trừ đệ tử đắc ý nhất là Đỗ nương tử thì không còn người thứ hai.
Nhan Như Ngọc quả thực vui như muốn nở hoa, mời được Đỗ nương tử trở về, lại có được y bát của Bảo Thần Trù, nàng đây là gặp được vận khí thần tiên gì vậy?
Đỗ nương tử nhìn tay mình: “ Sư phụ chưa đủ hài lòng với tay nghề của ta, nhưng bây giờ ta tin tưởng rằng ông sẽ có cái nhìn khác về ta.”
Giờ thi gần sát, vì biểu đạt bản thân mình coi trọng Đỗ nương tử nên Nhan Như Ngọc tự mình đưa Đỗ nương tử xuống lầu, lúc ra đại đường thì đụng phải Du Uyển và Du Phong.
Hai ngày thi đấu này, hai huynh muội họ đã nhận ra Đỗ nương tử, về phần Nhan Như Ngọc, nàng ta có hóa thành tro thì họ cũng nhận ra.
Đỗ nương tử đang ôm một cái bình sứ thanh hoa vô cùng tinh xảo, không cần nói cũng đoán được đó chắc chắn là nước sốt hoa hồng, ngay cả cái bình cũng tinh xảo đến mức không tưởng, khắp nơi đều lộ ra một vẻ cao quý thượng lưu không gì tả nổi.
So với nhau, Du Uyển liền không để lộ cái vò mình đang ôm trong ngực ra.
Nhan Như Ngọc nín cười, liếc Du Uyển một chút: “Du cô nương đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tốt chưa?”
Du Uyển lạnh nhạt nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, đậu nhựa, ngươi đã nếm qua chưa?”
Tất nhiên Nhan Như Ngọc chưa bao giờ nếm qua, nhưng nàng mẫn cảm thấy Đỗ nương tử giật giật mi tâm.

Chẳng lẽ cái gọi là chao gì đó, lại khiến Đỗ nương tử sinh ra lòng kiêng kỵ?
Nhan Như Ngọc nhớ lại một sự kiện ở tại thọ yến của Ngụy lão phu nhân, Lâm mụ mụ bưng đậu hũ thối của Du gia lên bàn của Đỗ nương tử, sau khi Đỗ nương tử nếm xong chỉ nói bốn chữ: “Ta làm không được.”
Trên đời này lại có món Đỗ nương tử không làm được.
Trùng hợp lúc này có hai tiểu nhị đang bê cái bàn đi qua hướng này, hai người họ cũng không chú ý đến Du Uyển đang đứng cạnh cửa.
Du Uyển cất bước đi ra ngoài.
“Du cô nương!” Nhan Như Ngọc gọi nàng lại.
“Cái gì?” Vừa nói xong thì Du Uyển bị tiểu nhị đụng phải, cái vò nàng đang ôm trong ngực cũng bị đánh rớt, đậu nhựa rơi đầy đất, trong không khí lập tức có một mùi thối bay ra không thể miêu tả thành lời.
“Xin lỗi xin lỗi!” Tiểu nhị nói xin lỗi được một nửa thì lại bịt mũi, “Má ơi! Cái gì mà thúi dữ vậy?”
Mọi người đứng xung quanh đều bị mùi thối hấp dẫn đến đây.
Những người nếm qua đậu hũ thối chỉ là số ít, phần lớn đều không nhận ra, ai cũng có biểu lộ buồn nôn.
Nhan Như NGọc dùng khăn tay che mũi, chế nhạo nói: “Du cô nương, ngươi không có nguyên liệu nấu ăn thì cứ nói thẳng, nói ta biết ta sẽ thay ngươi chuẩn bị một phần, cần gì phải cầm cái thứ thối hoắc này làm đồ ăn? Thua trận cũng không sao, các Ngự trù ăn xong đau bụng thì không nên.”
Du Uyển lạnh lùng nhìn về phía cô: “Ngươi cố ý?”
“Ta đâu phải người đánh rơi!” Nhan Như Ngọc kinh ngạc nói ra.
“Xin lỗi! Là ta là ta... Ọe~” Tiểu nhị lại nói xin lỗi nhưng sau đó liền nôn khan.
“Oan có đầu nợ có chủ, là tiểu nhị làm, sao ngươi có thể trách lên đầu ta?”
“Đúng vậy, thật là người không nói đạo lý.”
 Đám người đứng xung quanh bắt đầu chỉ trích Du Uyển, Du Phong nhíu mày.
“Đi thôi.” Đỗ nương tử nói.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có mỗi nàng, bởi vì nàng biết rõ thứ kia là đồ tốt, đã mất nó thì người Du gia chỉ có thể bại dưới tay nàng.
Nhan Như Ngọc cười đắc ý với Du Uyển, sau đó kéo Đỗ nương tử rời đi.
Ngay lúc bọn họ vừa bước qua ngưỡng cửa, Du Uyển bất động thanh sắc duỗi một chân ra, làm Nhan Như Ngọc vấp té.
Không có ai nhìn thấy Nhan Như Ngọc ngã xuống như thế nào, chỉ biết nàng ta đang kéo tay Đỗ nương tử, lúc té xuống thì nàng ta liền túm theo Đỗ nương tử.
Bình nước sốt hoa hồng trong tay Đỗ nương tử bị rớt bể, nước sốt đổ hết ra ngoài, một mùi hoa hồng thơm ngát bay ra.
“Nước sốt hoa hồng!” Đỗ nương tử hét lên.
Nhan Như Ngọc biến sắc, oán độc quay đầu lại, hung hăng trừng Du Uyển.
Du Uyển nhún vai, trả lại cho nàng ta câu kia: “Ta cũng không phải là người đánh rớt a!”
Khương thị hắc hóa:  A Uyển thật giỏi!
Đúng là thân nữ của ta!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện