Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 5: Vương gia cao lãnh x Con vợ kế Tô gia (5)



"Thì ra điểm tích lũy còn có thể thăng cấp kỹ năng?"

Ngu Tiểu Mạc thấy lựa chọn thăng cấp kỹ năng, nhẹ nhàng chạm một cái.

"Điểm tích lũy có thể dùng để cường hóa kỹ năng ban đầu và mở khóa cho những kỹ năng hệ thống sau này. Trong năm kỹ năng thì chỉ có kỹ năng ban đầu mới có thể cường hóa, còn bốn cái còn lại dựa theo điểm tích lũy tăng cao mà tự động thăng cấp."

Quả nhiên, điểm tích phân rất quan trọng.

Ngu Tiểu Mạc nghĩ như vậy, chỉ thấy giao diện kỹ năng đã xuất hiện.

Bốn kỹ năng chưa được mở khóa tối màu, chỉ có kỹ năng thứ nhất hơi phát sáng.

[ Có lựa chọn thăng cấp kỹ năng hay không ]

Hệ thống lại đưa ra xác nhận một lần nữa.

Ngu Tiểu Mạc không chút do dự xác nhận có - mình bây giờ còn yếu như vậy, có thể mạnh thêm một chút liền mạnh thêm một chút.

Kỹ năng nhanh chóng được thăng cấp, mà điểm tích lũy thật vất vả mới tăng thêm lại một lần nữa quay về số 0.

Ngu Tiểu Mạc không nhịn được liền hỏi: "Nếu như đều đem điểm tích lũy đi đổi kỹ năng, chẳng phải sau này điểm tích lũy của ta đều không còn gì sao?"

"Ta chỉ ghi điểm tích lũy còn dư, nhưng trong hệ thống chủ sẽ ghi nhận điểm tích lũy ngươi đạt được từ đầu đến giờ, sẽ không vì ngươi sử dụng điểm mà có bất kỳ thay đổi gì."

Hoàng nói: "Điểm ấy ngươi không cần lo lắng."

Gì, thì ra tốt như vậy à.

Ngu Tiểu Mạc lại hỏi: "Như vậy, tiến độ sở dĩ tăng là bởi vì ta thành công gặp hai nhân vật chính đúng không?"

"Không sai, kỹ năng mới cũng là bởi vì nhân vật chính xuất hiện mà sinh ra. Đây là vì đề cao hiệu suất làm nhiệm vụ của ngươi.

Hiện tại mới có 1/10 a...

Ngu Tiểu Mạc điều màn hình ra xem, phát hiện không chỉ có tiến độ tăng lên, cấp bậc của mình cũng tăng thêm... 0.5 điểm.

"Ách, 0.5 —— "

Hoàng thản nhiên nói: "Tuy rằng hai ngày mới lên được 0.5 điểm là chậm, nhưng vẫn có giá trị cổ vũ."

"....."

"Lần sau nhớ kỹ phải đi làm chính sự, một khi nhận được nhiệm vụ lập tức phải đi tìm nam chính hoặc nhân vật phản diện để thúc đẩy cốt truyện phát triển. Tuy rằng bọn họ chính xác sẽ chủ động tới tìm ngươi, nhưng cho đến bây giờ ngươi đã lãng phí hết một đoạn thời gian.

Ngu Tiểu Mạc trái lại gật đầu: "Được."

"Nhánh tiến độ có thể hiện độ hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, cũng có ý nghĩa là ngươi cách hoàn thành nhiệm vụ có còn xa lắm không. Điểm ấy rất quan trọng, phải nhớ kỹ."

Aiz!

Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn sang nơi vô hình tồn tại giữa không trung hệ thống, nói: "Nói đúng ra là chờ đến khi tiến độ đạt 10/10, ta sẽ... Chết?"

Hoàng không phủ nhận: "Nói chính xác, là vì đỡ một mũi tên cho nam chính."

Cũng có khác gì nhau đâu!

Ngu Tiểu Mạc bất đắc dĩ gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Hắn biết mình sẽ không phải thực sự chết, Hoàng đã sớm nói với hắn tử vong trong nhiệm vụ chỉ là hình thức. Đương nhiên, chỉ cần nhận nhiệm vụ, sẽ không có cách nào thoát khỏi loại hình thức này.

Thu được điểm tích lũy thăng cấp kỹ năng, Ngu Tiểu Mạc quay lại thế giới hiện thực nhanh chóng, vừa mở mắt, liền nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Sở Triệt.

Trong nháy mắt, ký ức khuyết thiếu ban đầu của hắn được bổ sung một phần ——

Sở Triệt, con trai Sở Tương, chính là nam chính ở thế giới này.

Sở Triệt còn trẻ đã thông tuệ tài hoa hơn người, trong vương thành nổi danh là tài tử. Gia thế xuất sắc, mắt thấy tiền đồ rực rỡ, lại không ngờ rằng phụ thân đột nhiên bị chụp mũ tội danh"Lạm dụng quyền công tham ô nhận hối lộ" bị tước chức quan, đưa vào đại lao, sau mấy ngày ở trong tù liền chịu tội tự sát. Sở gia trong một đêm sụp đổ, mọi người trong phủ đều giải tán bỏ đi, chỉ còn lại một mình Sở Triệt.

Trong nháy mắt liền chỉ còn hai bàn tay trắng, lúc này bên người Sở Triệt chỉ còn một mình Tô Mặc Nhiên. Cũng chính trong lúc này, quan hệ của Sở Triệt và Tô Mặc Nhiên liền tiến triển mạnh, đương nhiên, Tô Mặc Nhiên luôn trầm mặc nội liễm không có phát hiện ra Sở Triệt bày tỏ lấy lòng hắn, chỉ là xem như Sở Triệt đang cố gắng vực dậy mà thôi.

Nói cách khái, Sở Triệt thích Tô Mặc Nhiên, nhưng chỉ là đơn phương.

Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Mạc lặng lẽ nhìn Sở Triệt một lúc.

Sở Triệt kỳ quái, sờ sờ mặt mình: "Trên mặt ta dính cái gì sao?"

"Không... Không có."

Nếu y thích Tô Mặc Nhiên, mình chiếm lấy thân thể Tô Mặc Nhiên không phải là vô hình trung làm kẻ thứ ba sao?

Chiếm cứ thân thể Tô Mặc Nhiên làm hắn và chính mình chịu chết, thậm chí khi hắn căn bản không biết tâm ý của Sở Triệt thì để hắn rời bỏ Sở Triệt...

Ngu Tiểu Mạc khẽ nhíu mày.

Mặc dù hắn biết rõ nếu bắt đầu nhiệm vụ này đã không thể nghịch chuyển, thế nhưng trong lòng khó tránh khỏi có một chút không thoải mái.

"Đây là số mệnh định trước của Tô Mặc Nhiên."

Cảm thấy tâm tình ký chủ không tốt, Hoàng hệ thống không thể làm gì khác hơn là nói thêm một câu: "Không liên quan đến ngươi, đừng tự trách mình."

Ngu Tiểu Mạc: "Đây là an ủi sao?"

Hoàng nói: "Vận mạng của bọn họ đã sớm được định trước rồi, mặc kệ ngươi có làm hay không, kết cục đều là như vậy."

"....."

Nói cách khác, Tô Mặc Nhiên nhất định sẽ chết, hơn nữa còn là vì người này mà chết.

Ngu Tiểu Mạc liếc mắt nhìn Sở Triệt, sau đó dời mắt đi.

Không muốn nhìn người này dùng ánh mắt thâm tình không hề che giấu nhìn Tô Mặc Nhiên, cũng không muốn nhìn thấy hắn sụp đổ như thế nào khi nhìn Tô Mặc Nhiên chết trước mặt y.

Để che giấu sự khác lạ của mình, Ngu Tiểu Mạc mượn cớ đi làm cơm, vội vã tránh Sở Triệt đi ra ngoài.

Tuy rằng hắn không biết làm mỳ dương xuân gì đó, nhưng may là khi sáng hắn mua nguyên liệu nấu ăn từ trong thành về cũng không có mặt y, cho nên Ngu Tiểu Mạc liền lấy gạo chưng thành cơm, lại tùy tiện xào một mâm thức ăn.

Lần đầu tiên sử dụng bếp lò cổ đại, nhưng mà thực tế không đủ lý luận, ở trong trí nhớ khi Tô Mặc Nhiên chạy đến nơi này thường tự mình làm cơm, cho nên Ngu Tiểu Mạc dựa theo ký ức, làm ba món ăn một món canh cho Sở Triệt.

Hắn đối với trù nghệ của mình cũng rất tự tin. Trước đây lúc ba mẹ không ở nhà hắn thường làm cơm cho Ngu Sở, tuy rằng cho đến bây giờ tên kia không những không cảm kích mà còn xoi mói, nhưng cuối cùng cũng ăn hết.

Nói đến Ngu Sở...

Ngu Tiểu Mạc gắp cho mình một đũa măng, yên lặng ăn.

Cả đời này cũng không biết có thể nhìn thấy y không.

"Làm sao mà tâm tình kém như vậy."

Sở Triệt gắp cho hắn một miếng cá chưng tương: "Trù nghệ của ngươi ngày càng tiến bộ, ăn rất ngon."

Ngu Tiểu Mạc nhìn khối thịt cá đỏ hồng trong bát, nở nụ cười với Sở Triệt: "Ngươi thích là tốt rồi."

Ngu Tiểu Mạc ăn một miếng thịt cá, nhất thời cay cả khoang miệng.

Sở Triệt và hắn có chung khẩu vị, cho nên vừa rồi hắn bỏ nhiều ớt vào nồi, vừa rồi hơi không yên lòng, nên cũng bỏ hơi nhiều ớt, hiện tại đã thành công bị cay tới.

"Có muốn uống một chút nước không?"

Sở Triệt thấy thế liền rót cho hắn một chén nước: "Ngươi không có khẩu vị nặng như vậy, căn bản đừng có nấu theo ý ta."

Không phải là nấu theo ý ngươi.

Ngu Tiểu Mặc vừa cay đến thở hổn hển vừa uống nước, trong lòng thầm nghĩ.

Hắn thích ăn cay, ai ngờ ớt ở đây cay đến như vậy!

Nghĩ như vậy, hắn lại ôm chén nước uống một hớp lớn.

Sở Triệt nhìn hắn mắt sưng đỏ, bị cay mà chảy nước mắt ròng ròng, vừa buồn cười vừa thương yêu, trầm mặc một hồi, y nói với Ngu Tiểu Mạc: "Mặc Nhiên, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"

"Khụ!"

Ngu Tiểu Mạc bị sặc một cái: "Cái gì?"

Sở Triệt cầm tay hắn, bàn tay rất ấm, cơ hồ muốn khảm lòng bàn tay vào máu thịt Ngu Tiểu Mạc: "Ta muốn mang ngươi đi, đi Dương Châu. Thúc phụ của ta ở nơi đó, chúng ta đi tìm hắn, sau đó đi báo thù kẻ địch của ta, được không?"

"Dương Châu, thúc phụ, báo thù?"

Ngu Tiểu Mạc nói ra ba từ then chốt: "Ý của ngươi là... Ngươi muốn báo thù?"

Sở Triệt gật đầu, tay cầm lấy tay của Ngu Tiểu Mạc gia tăng lực đạo: "Cha ta bị người khác hãm hại, ta không tin ông ấy làm ra những chuyện kia, cũng không tin ông ấy vì không giải thích được mà tự sát. Có người muốn hại Sở gia ta, ta phải đi điều tra."

Quả nhiên là nam chính, người này phải đi báo thù? Như vậy đây coi như là chân chính triển khai cốt truyện sao?

Ngu Tiểu Mạc suy nghĩ một hồi, nói: "Được, ta đi cùng ngươi." Hắn đương nhiên muốn đi cùng nam chính, có thể nói là - nếu phải bảo vệ y, tất nhiên phải ở bên cạnh y.

Trái lại Sở Triệt không nghĩ rằng Ngu Tiểu Mạc sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, sửng sốt một chút: "Ngươi thật sự nguyện ý đi cùng ta?"

Ngu Tiểu Mạc gật đầu: "Ngươi đã nguyện ý để ta đi cùng, ta liền ở bên ngươi."

"....."

Sở Triệt kinh ngạc nhìn người trước mắt này, trong con ngươi bao phủ một tầng nước: "Mặc Nhiên —— "

Gì gì? Làm sao lại khóc rồi?

Ngu Tiểu Mạc vô cùng kinh ngạc, sau đó đã bị Sở Triệt không nói gì lại ôm chặt vào lòng.

"Đi theo ta có thể sẽ chịu rất nhiều cực khổ."

Người mình ngày nhớ đêm mong ở bên cạnh, Sở Triệt nhịn không được hít sâu một hơi, gần như tham lam hít lấy mùi của hắn: "Cũng có thể sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, thậm chí trong lúc lơ là cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Ngươi thực sự nguyện ý sao? Sẽ không hối hận sao?"

"Sẽ không."

Y thực sự thích Tô Mặc Nhiên.

Ngu Tiểu Mạc thở dài trong lòng.

Đáng tiếc Sở Triệt không biết, cuối cùng người chết không phải y, mà là Tô Mặc Nhiên, người y thích.

.....

Dường như có được hứa hẹn trịnh trọng gì đó, Sở Triệt càng ôm chặt Ngu Tiểu Mạc.

"Ta sẽ bảo vệ ngươi, Mặc Nhiên, ta sẽ không để ngươi bị thương."

Mỗi câu mỗi chữ, y đều ghé vào tai hắn trịnh trọng hứa hẹn.

"Ừ."

Ngu Tiểu Mạc đưa tay lên, ôm lấy lưng y.

Ngươi sẽ không để cho Tô Mặc Nhiên bị thương, Tô Mặc Nhiên nhất định trở thành người làm tổn thương cả đời ngươi.

Phải để cho hắn trước mặt ngươi chết đi vì ngươi... Ta chỉ có thể nói với ngươi hai tiếng xin lỗi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện