Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 70: Bắt đầu thế giới mới (3)



Sắc trời đen như mực điểm thêm vầng trăng mờ ảo, trăng sáng nhô cao, bóng đêm sâu thẳm.

Ngu Tiểu Mạc cầm theo ngọn đèn, đi trên vùng đất hoang vu không có điểm cuối. Hắn đã đi thật lâu, nếu như theo tính toán của Hoàng, đại khái là nửa giờ.

"Khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, ngươi sốt ruột cũng vô dụng."

Đại khái là nhìn ra tâm tình dao động lo lắng của ký chủ nhà mình, Hoàng mở miệng khuyên lơn: "Còn chưa xuất hiện dị thường, nói lên hiện tại Ngu Sở còn đang bình yên vô sự."

Ngu Tiểu Mạc lạnh lùng "Ừ" một tiếng, rốt cuộc cũng đáp lại.

Hoàng yên lặng.

Lại qua một hồi, cũng không biết là bao lâu, lần thứ hai Ngu Tiểu Mạc bay qua một ngọn núi nhỏ, ở dưới sườn núi không để ý, suýt nữa rớt xuống.

"A!"

Cũng may hắn đúng lúc nắm được một hòn đá nhô ra, lúc này mới không có thực sự té xuống.

Đèn rớt xuống đất, may mà không có bể tan tành. Ngu Tiểu Mạc nhặt đèn đứng lên, gần như là sau đó, trước mặt hắn xuất hiện một người.

Ngu Tiểu Mạc cảnh giác lui về phía sau, đèn chiếu sáng bóng tối trong nháy mắt, hắn cầm chuôi dao găm.

Đứng trước mặt hắn là Ngu Sở thành niên, mà mới không lâu trước đó, hắn mới tạm biệt cùng gương mặt này.

Không giống như những ký ức hóa thân trước đó, Ngu Sở này nhìn thấy Ngu Tiểu Mạc cũng không có chủ động công kích, y chỉ là đứng ở nơi đó, nhìn Ngu Tiểu Mạc phòng bị mình, còn nở nụ cười với hắn.

"Chờ em đến, chủ thần đều bị đánh bại rồi."

Ngu Sở đem biểu tình của Ngu Tiểu Mạc thu trong đáy mắt, cảm thấy rất buồn cười: "Lẽ nào em xem ta thành một bộ phận ký ức sao? Đứa ngốc."

Ngu Tiểu Mạc nói: "Cậu... Cậu thực sự là Ngu Sở sao?"

Ngu Sở tiến lên, nhẹ nhàng cầm cổ tay hắn, đầu ngón tay lướt trên sống dao, dao găm liền biến thành nhẫn ngọc bích rơi vào trong lòng bàn tay y.

"Còn không tin? Lẽ nào em còn tưởng rằng có thể gặp trung niên và lão niên của ta?"

Y vân vê nhẫn trước mặt Ngu Tiểu Mạc, mang vào cho hắn: "Ký ức ta đánh rơi đã tìm lại được, chủ thần bị hủy diệt, chỉ là muốn đem thế giới cuối cùng và nơi này hủy diệt cùng nhau còn có chút khó khăn, cần thời gian."

Ngu Tiểu Mạc: "....."

Hắn đột nhiên hỏi: "Vì sao trong ký ức của cậu đều xuất hiện với hình tượng "Ngu Sở"? Cậu không phải đã nói lúc trước bản thân không phải là Ngu Sở sao?"

Ngu Sở lắc đầu nói: "Những ký ức này không có hình tượng chân chính, trong mắt em là bộ dạng gì, chúng nó sẽ xuất hiện cho em xem với bộ dạng đó. Em bắt bọn nó trở thành ta, mà trong mắt ta, bọn nó chỉ là một đống ký ức mà thôi."

Cuối cùng, y cười: "Rất xảo quyệt phải không? Bọn họ đem em xoay đến chóng mặt, hiện tại còn hoài nghi ta."

Ngu Tiểu Mạc do dự một chút, nói: "Em cũng không phải —— "

Ngu Sở một bộ "Ta hiểu rõ", nắm tay Ngu Tiểu Mạc, nói: "Ta giải quyết xong chủ thần sẽ trở lại tìm em, đương nhiên, xuất hiện như vậy có hơi đột ngột. Nhưng mà không sao, rất nhanh thì chúng ta có thể quay về."

Năm ngón tay y khép lại, tùy tiện vạch một đường trên không trung, xé rách không gian thành một hắc động, hiện lên trước mặt bọn họ.

Rõ ràng chính là cái hắc động mà Ngu Tiểu Mạc đi đến.

"Ở trong đó có hài cốt chủ thần, em muốn xem không?"

Ngu Sở nói: "Đại khái hệ thống của em cũng rất muốn gặp một lần người đã hãm hại mình thành như vậy nhỉ?"

Trong hắc động chỉ có bóng đêm vô tận, Ngu Tiểu Mạc đứng bên ngoài nhìn vào trong, cái gì cũng không thấy.

Hắn đứng bất động, trên thực tế đang lặng lẽ nói chuyện trong đầu với Hoàng: "Hoàng, Ngu Sở này... Là thật sao?"

"....."

Mấy giây sau, Hoàng mới trả lời: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, khí ttức của y và Ngu Sở giống nhau, theo lý thuyết, tuyệt không có hai người có tướng mạo và khí tức giống như đúc."

"Vậy đó chính là thật?"

"Ngươi có thể hiểu như vậy, nhưng ngươi không định hỏi y một câu y có nhớ lại thân phận bản thân chưa sao?"

Ngu Tiểu Mạc trầm ngâm một hồi, cầm cổ tay Ngu Sở: "Vậy anh có nhớ mình là ai chưa? Anh vẫn chưa trả lời em vấn đề này."

Ngu Sở ôn nhu nói: "Em muốn biết?"

Ngu Tiểu Mạc gật đầu: "Muốn."

"... Ta vốn muốn giấu em một thời gian, ít ra là đợi đến khi mang em rời khỏi đây mới nói với em."

Ngu Sở thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta sợ sau khi em biết được thân phận ta, không chỉ em, ngay cả hệ thống của em cũng sẽ xảy ra xung đột với ta."

Ngu Tiểu Mạc hỏi: "Vì sao?"

Hắn mơ hồ có suy đoán, mà loại suy đoán này đã xuất hiện rất lâu, chỉ là vẫn bị hắn xem thành chuyện cười mà thôi.

Có thực lực tương đương với chủ thần, bị chủ thần đố kỵ, thậm chí không tiếc tự hủy cũng nhất định phải hủy diệt... Có phải là Ngu Sở tồn tại song song với chủ thần, hoặc có thể, chính là chủ thần?

Cái suy nghĩ này quá khủng bố, thật lâu trước kia đã bị Ngu Tiểu Mạc xóa tan, hôm nay, nhìn Ngu Sở hiện tại, hắn không khỏi nghĩ đến cái suy nghĩ sai lầm này kỳ thực cũng có thể có khả năng.

Nếu như Ngu Sở thật sự là chủ thần.

"Ta là chủ thần."

Ngu Sở nói: "Chế tạo ra hệ thống đầu tiê."

Thực tế, khi nghe y nói nửa câu đầu thì tim Ngu Tiểu Mạc đều muốn nhảy ra ngoài, kết quả chưa kịp ló đầu ra đã bị ép xuống.

Ngu Tiểu Mạc: "....."

Ngu Sở bật cười: "Thế nào, rất thất vọng? Em thực sự cho rằng ta là chủ thần sao? Không thể nào?"

Y giải thích cho Ngu Tiểu Mạc: "Lúc ban đầu chủ thần sáng tạo ra ta, ta ở bên cạnh hắn, mượn năng lượng của hắn, thay hắn sáng tạo ra vô số thế giới. Sau này ta chán ghét cuộc sống như thế, bằng vào thực lực của chính mình trốn khỏi đó. Nhưng mà khi lẩn trốn thì ta bị chủ thần truy sát, cho nên mới mất đi một phần ký ức, tiện thể chiếm dụng thân thể "Ngu Sở" —— đây là nguyên nhân bắt đầu tất cả."

Ngu Tiểu Mạc nói: "Cho nên sự tồn tại của ký chủ và hệ thống này, lúc ban đầu đều là do anh tạo thành?"

"Là ta, cho nên hiện tại ta mới không tính nói cho em biết chân tướng."

Ngu Sở bất đắc dĩ: "Dù sao chân tướng như vậy... Em cũng không thích, nhỉ?"

Ngu Tiểu Mạc không nói gì.

"Như vậy, em có nguyện ý đi với ta không?"

Ngu Sở chỉ chỉ hắc động sau lưng.

"Ít ra để ta mang em rời khỏi nơi này, chúng ta lại thảo luận những chuyện khác, có được không?"

Ngu Tiểu Mạc nhìn hắc động sâu không thấy đáy, trầm mặc một lúc, nhưng cũng bước lên một bước.

Ngu Sở tránh ra một bên cho hắn.

Ngu Tiểu Mạc đi về phía trước vài bước, thử đưa tay vào hắc động thăm dò.

Ngu Sở nói: "Bên trong rất an toàn, ta sẽ bên cạnh em."

Nếu như lúc này Ngu Tiểu Mạc có thể quay đầu lại, có thể thấy đột nhiên y đưa tay ra, cố gắng đẩy hắn vào trong hắc động sâu thẳm này.

Thật đáng tiếc...

Ngu Tiểu Mạc không chỉ quay đầu, còn cầm súng trong tay, trong nháy mắt, viên đạn bắn ra hoàn toàn bắn vào mi tâm Ngu Sở. Y kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống.

Hắc động biến mất, Ngu Tiểu Mạc liền lùi về sau vài bước, mà "Ngu Sở" vừa ngã xuống không biến thành quang cầu, mà là như kỳ tích lại đứng lên.

Ấn đường của hắn ta có thêm một cái lỗ đen, y lại hồn nhiên không để ý, bật cười.

"Ngươi lại cảnh giác như thế, có nghĩ tới lỡ đâu thật sự là y, ngươi nên làm gì bây giờ?"

Ngu Tiểu Mạc lãnh đạm nói: "Không có nhỡ đâu. Huống chi Ngu Sở nhất định có thể tránh đi, không có kém như ngươi."

"Ta yếu sao?"

"Ngu Sở" nói xong, lại cười tự giễu: "Đại khái là quá yếu, ba ký ức thể, chỉ có mình ta là bị chủ thần hoàn toàn khống chế."

Ngu Tiểu Mạc nói: "Ngươi —— "

"Giết ta, đại khái có thể kết thúc mọi chuyện"

"Ngu Sở" ung dung giang tay, bắt đầu từ tứ chi của hắn ta, thân thể từng chút từng chút biến thành điểm sáng trắng: "Ngươi sẽ biết mọi chuyện, đây là y, cũng chính là "Ngu Sở" trong mắt ngươi để lại lễ vật cho ngươi, liên quan đến sự thật —— "

Hắn ta cười nói: "Ngươi sẽ thích."

Điểm sáng bay vào không trung, biến mất.

Ngu Tiểu Mạc đứng tại chỗ nhìn điểm sáng dung nhập vào bóng đêm, ý thức hoảng hốt trong chớp mắt, không tự chủ mà bước về phía trước một bước ——

Bước này của hắn đạp vào không trung.

Mặt đất dưới chân nứt thành từng mảng, thân thể của Ngu Tiểu Mạc như diều đứt dây từ trên cao rơi xuống, cảnh vật xẹt ngang trước mắt hắn, hắn còn chưa kịp hô lên, hai chân đã chạm đến mặt đất.

Hắn rơi vào thế giới kia.

Một không gian hoàn toàn chìm trong bóng tối, không có chút ánh sáng.

Ngu Tiểu Mạc giật mình phát hiện, nơi này, đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Giống như trong mộng, hắn thấy một điểm sáng sinh ra, nhìn nó dần dần lớn lên, từ lúc ban đầu chỉ là một điểm, lan tràn thành vô số chi nhánh, mỗi một nhánh đều nối liền đến một thế giới nho nhỏ... Đúng vậy, chính là "Thế giới".

Đây là chủ thần, bắt đầu của tất cả.

Trong lòng có một âm thanh nho nhỏ đang nói chuyện với hắn, Ngu Tiểu Mạc lặng lẽ nghe, những chi nhánh rậm rạp như cổ thụ tách ra, đầu ánh sáng trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất.

Liên tiếp vô số ánh sáng của số phận cùng thế giới tản ra mỹ lệ mà thánh khiết, nó lẳng lặng trôi nổi trong không gian tối tăm, giống như Chúa sáng thế từ bi ngồi ở thánh tọa trên cao, ôn hòa bao quát sinh minh mình tạo ra.

Hai tay Ngu Tiểu Mạc nắm lấy đoàn ánh sáng nho nhỏ.

Chùm sáng trong lòng bàn tay hắn run nhè nhẹ, ấm áp mà nhu hòa.

Đây là chân thực, chân tướng mà Ngu Sở muốn hắn thấy.

Ngu Tiểu Mạc nở nụ cười.

"Ngươi không phải Mạc Sở."

Hắn nhẹ nhàng nói với chùm sáng trong lòng bàn tay.

Sau đó, bóp tắt đoàn ánh sáng ban đầu.

***

Sắp hoàn rồi ngao ngao ngao~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện