Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 1: Thế giới thứ nhất: Tiến công chiếm đóng đeo kính cấm dục nam



“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.”

Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở của hắn như một loại chú ngữ của ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ cúi đầu liền có thể hôn lên môi cô.

Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”.

“Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm của tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?”

Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!

Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Thu Niệm Niệm, để chúc mừng cô trưởng thành, bạn tốt của cô lôi kéo cô đi quán bar, lần đầu tiên đi bar liền xảy ra chuyện. Cô không thể uống rượu, vừa uống liền phun, đến khi lảo đảo từ toilet đi ra, vì say rượu, cô không biết thế nào liền bước vào một gian phòng, còn đem… còn đem đàn ông lăn lộn trên giường.

Đương nhiên là cô rất có trách nhiệm, vì bù đắp, cô còn đem tiền của mình để lại hết, cho tới khi trở về nha xem tivi thấy được tin tức đưa tin tổng tài công ty Trát Nam, cô liền chết tâm. Vốn nghĩ rằng loại người giàu có này sẽ không nhớ rõ loại dân đen như cô, ngàn lần không ngờ tới, tổng tài đại nhân còn đặc biệt tìm người tra được nhà và chỗ học của mình.

Biết làm sao đây!

Thu Niệm Niệm trừng mắt nhìn Tống Mạch, “Rốt cuộc anh muốn sao? Ngủ với anh là tôi không đúng, nhưng người chịu thiệt chính là tôi mà.”

“Cô chịu thiệt?”

“Thái độ nghi ngờ kia của anh là ý gì! Đó chính là, chính là lần đầu tiên đó!”

Tống Mạch cười một tiếng. “Cái loại dáng người khô quắt của cô, cũng chỉ có lúc đàn ông thần trí không tỉnh táo mới có thể dâng hiến lần đầu tiên.”

“Này!”

“Thu Niệm Niệm, cô có biết trong đời tôi cô đã lưu lại một cái bóng ma rất lớn? Nghĩ muốn bồi thường tôi…” Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve cằm của cô lại ghét bỏ nói: “Vậy thì cố mà làm nô lệ của tôi đi.”

Thu Niệm Niệm nổi giận, gì chứ, chế độ chiếm hữu nô lệ đã biến mất từ lâu lắm biết không hả!?

Trong ngõ nhỏ không khí ái muội, tư thế một nam một nữ khiến người ta mơ màng thì cùng lúc đó quán cà phê đối diện tràn ra một không khí ấm áp sáng sủa.

Phong Quang bỏ cốc xuống, khóe miệng giương lên, đối thoại trong ngõ nhỏ bên kia thật là… nồng đậm ngôn tình tổng tài bá đạo.

Đúng vậy, cô có thể ngồi ở chỗ này tùy tâm tùy ý nghe được âm thanh trong vòng trăm dặm, cái này không phải năng lực dị thường, mà là hệ thống quân bảo kê cung cấp cho cô. Muốn lăn lộn trong mỗi một thế giới khác nhau như này thì nhất định phải có được một chút bảo kê.

, cái đề mục tiểu thuyết này có văn án rất hay, tổng tài bá đạo, nữ chủ tiểu bạch ngọt ngào vĩnh viễn là một couple được yêu thích, mà một nam một nữ ở bên kia chính là nam nữ chính ở thế giới này. Còn Phong Quang vì sao lại ở đây, thật ra cô cũng không biết, chẳng qua vừa mới chợp mắt một chút, trong đầu liền xuất hiện một cái hệ thống tiến công nam phụ chẳng biết từ đâu ra. Nếu muốn trở lại thế giới của chính mình, cô phải hoàn thành nhiệm vụ tại các thế giới khác nhau, từ đó kiếm đủ điểm, một trăm điểm là có thể đổi vé về nhà.

Đây đã là thế giới thứ bảy của Phong Quang, cô đã được năm mươi sáu điểm, mỗi nhiệm vụ hoàn thành thấp thì ba bốn điểm, cao thì hơn mười điểm, thế giới tổng tài này thưởng đến mười điểm, cô nhất định không thể buông tha.

Phong Quang, thân phận hiện tại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hạ thị, cũng chính là hôn thê của nam chính Tống Mạch.

A, cô đã muốn quen rồi, dù sao mỗi một cái thế giới, thân phận của cô vĩnh viễn đều là hôn thê của nam chính, có thể xinh đẹp ngu ngốc, nhưng chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện