Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 100
Sau khi sự kiện xích mích được giải quyết, Phong Quang cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, lộ trình của xe còn có một giờ, cô tựa vào trong lòng An Đồng, rất nhanh liền ngủ, việc này không thể trách cô thèm ngủ mà là vì tối hôm qua cô hoàn toàn khôngngủ ngon, hiện tại có An Đồng ôm cô thật tốt, cảm giác an toàn mạnh mẽ bao vây lấycô, khiến cô không nhịn được mà thoải mái nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Một bàn tay của An Đồng kéo vai cô, phòng ngừa cô bị xe xóc nảy mà đụng vào đâu đó, anh nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của cô, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn cô, xe côđang ngủ say ở trong lòng mình, anh cảm thấy không có gì khiến người ta hạnh phúc như lúc này.
Đương nhiên cô cũng chắc chắn không biết, có bao nhiêu người khi cô ngủ say nhìn lén anh, nhưng vừa nhìn thấy tư thế mờ ám của bọn họ, không biết đã làm bao nhiêu người phải im lặng, phỏng chừng đến khi cô tỉnh lại có thể nghe được không ít tin đồn về hai bọn họ.
Nhưng mà biểu thị chủ quyền công khai có gì không tốt chứ? An Đồng mỉm cười, con trai mười bảy mười tám tuổi này còn rất bộp chộp, trước kia anh nghĩ bọn họ sẽ thích hợp với cô hơn anh quả thực là sai lầm lớn nhất.
Xe đến đích, khi chủ nhiệm và lớp trưởng Phương Nhã Nhã phối hợp với nhau, mọi người có trật tự phân tổ ra lắp lều trại, địa điểm cắm trại dã ngoại là một địa phương có phong cảnh rất tốt, nơi này có bóng mát của cây cối, cỏ xanh rậm rạp, hơn nữa gần đó cũng chỉ có một con sông trong suốt nhìn thấy đáy, đều là cảnh đẹp của tự nhiên,không bị tổn hại hay ô nhiễm.
An Đồng không ngắm cảnh nữa, hỏi người bên cạnh đã im lặng hồi lâu, “Phong Quang, em sao vậy?”
“Em thấy… giống như ánh mắt mọi người nhìn em có chút là lạ.” Hơn nữa, bọn họ vậy mà không hề vây quanh An Đồng nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
An Đồng tỉnh bơ, “Chắc em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao?”
“Có lẽ chúng ta có thể trước tiên đem lều trại dựng xong.”
“A, thiếu chút nữa quên mất, em còn chưa dựng lều trại đâu!” Chăm chú suy nghĩ sự việc kỳ quái, cô đều đã quên phải dựng lều trại cho bản thân, không dựng được thì đêm nay sẽ không có chỗ ngủ.
Phong Quang và Phương Nhã Nhã được phân đến cùng một tổ, nhưng Phương Nhã Nhã là lớp trưởng, mỗi người một cái việc vặt đè lên Phương Nhã Nhã cũng khiến côbận không xong nổi, chuyện dựng lều trại đương nhiên chỉ có thể giao lại trên người Phong Quang.
An Đồng thấy cô bận trước bận sau có lòng hỏi: “Cần anh giúp đỡ không?”
“không cần, không cần, anh ở đây đợi là được.” Phong Quang bận trăm việc ở bên trong lắc tay.
Kỳ thực không chỉ có cô, bởi vì được phân chỗ cùng An Đồng, Mục Thiên Trạch cũng một người bận việc, nhưng cậu là con trai, người cao sức cũng lớn, hơn nữa cậu đã từng có kinh nghiệm cắm trại dã ngoại, lắp một cái lều trại chỉ là chuyện làm trong phút chốc, Phương Nhã Nhã không đếm xỉa tới cậu, cho nên cậu còn việc gì để mà làm đây?
Tất nhiên là nhìn Phong Quang bận rộn tìm vui.
“Aiz, anh họ anh xem cô ta có phải ngu ngốc hay không? Cây gậy này hẳn phải đặt ở góc đối diện bên kia.”
“Hạ Phong Quang cô ngốc à? cô không phát hiện cô đem nó để ngược rồi sao?”
“cô có trí tuệ không đấy? Biểu ca, cô ta thông minh ghê, buộc dây thừng còn muốn thắt nơ bướm.”
…
không thể nhịn được nữa!
Phong Quang bỏ đồ trong tay xuống, đi qua chỗ Mục Thiên Trạch, “Cậu không thể yên tĩnh được sao?”
Mục Thiên Trạch bướng bỉnh, “không thể, thì sao?”
“Vậy cậu đi chết đi!” cô nhấc chân đá xoáy một cái, Mục Thiên Trạch không có chuẩn bị bị một cước đá té xuống đất.
Trước đây chỉ có cậu đánh người khác, làm gì có ai có thể đánh cậu? Mục Thiên Trạch muốn có bao nhiều khó coi liền bấy nhiêu khó coi, cậu thật vất vả mới đứng lên từ trênđất, trong lòng nghẹn tức, “Má nó, Hạ Phong Quang, xem tôi thế nào dạy bảo cô!”
An Đồng đột nhiên mở miệng, “Thiên Trạch, cậu trước đi ra bờ sông rửa mặt đi.”
Mục Thiên Trạch nâng tay lau mặt, vuốt xuống một tay đầy bùn, hình tượng rất quan trọng, cậu hung tợn nhìn Phong Quang nói một câu: “Hãy đợi đó.”, quay người đi.
Phong Quang thế này mới nhớ đến còn có An Đồng ở đây, bị người ta nhìn được một màn không được thục nữ, cô có chút ngượng ngùng, “Thật ra… em bình thường vẫn rất dịu dàng ít nói.”
An Đồng, “Ừ” một tiếng, tiếp theo không chút để ý nói một câu: “Màu hồng.”
Phong Quang sửng sốt một giây, sau đó đỏ mặt dữ dội.
Một bàn tay của An Đồng kéo vai cô, phòng ngừa cô bị xe xóc nảy mà đụng vào đâu đó, anh nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của cô, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn cô, xe côđang ngủ say ở trong lòng mình, anh cảm thấy không có gì khiến người ta hạnh phúc như lúc này.
Đương nhiên cô cũng chắc chắn không biết, có bao nhiêu người khi cô ngủ say nhìn lén anh, nhưng vừa nhìn thấy tư thế mờ ám của bọn họ, không biết đã làm bao nhiêu người phải im lặng, phỏng chừng đến khi cô tỉnh lại có thể nghe được không ít tin đồn về hai bọn họ.
Nhưng mà biểu thị chủ quyền công khai có gì không tốt chứ? An Đồng mỉm cười, con trai mười bảy mười tám tuổi này còn rất bộp chộp, trước kia anh nghĩ bọn họ sẽ thích hợp với cô hơn anh quả thực là sai lầm lớn nhất.
Xe đến đích, khi chủ nhiệm và lớp trưởng Phương Nhã Nhã phối hợp với nhau, mọi người có trật tự phân tổ ra lắp lều trại, địa điểm cắm trại dã ngoại là một địa phương có phong cảnh rất tốt, nơi này có bóng mát của cây cối, cỏ xanh rậm rạp, hơn nữa gần đó cũng chỉ có một con sông trong suốt nhìn thấy đáy, đều là cảnh đẹp của tự nhiên,không bị tổn hại hay ô nhiễm.
An Đồng không ngắm cảnh nữa, hỏi người bên cạnh đã im lặng hồi lâu, “Phong Quang, em sao vậy?”
“Em thấy… giống như ánh mắt mọi người nhìn em có chút là lạ.” Hơn nữa, bọn họ vậy mà không hề vây quanh An Đồng nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
An Đồng tỉnh bơ, “Chắc em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao?”
“Có lẽ chúng ta có thể trước tiên đem lều trại dựng xong.”
“A, thiếu chút nữa quên mất, em còn chưa dựng lều trại đâu!” Chăm chú suy nghĩ sự việc kỳ quái, cô đều đã quên phải dựng lều trại cho bản thân, không dựng được thì đêm nay sẽ không có chỗ ngủ.
Phong Quang và Phương Nhã Nhã được phân đến cùng một tổ, nhưng Phương Nhã Nhã là lớp trưởng, mỗi người một cái việc vặt đè lên Phương Nhã Nhã cũng khiến côbận không xong nổi, chuyện dựng lều trại đương nhiên chỉ có thể giao lại trên người Phong Quang.
An Đồng thấy cô bận trước bận sau có lòng hỏi: “Cần anh giúp đỡ không?”
“không cần, không cần, anh ở đây đợi là được.” Phong Quang bận trăm việc ở bên trong lắc tay.
Kỳ thực không chỉ có cô, bởi vì được phân chỗ cùng An Đồng, Mục Thiên Trạch cũng một người bận việc, nhưng cậu là con trai, người cao sức cũng lớn, hơn nữa cậu đã từng có kinh nghiệm cắm trại dã ngoại, lắp một cái lều trại chỉ là chuyện làm trong phút chốc, Phương Nhã Nhã không đếm xỉa tới cậu, cho nên cậu còn việc gì để mà làm đây?
Tất nhiên là nhìn Phong Quang bận rộn tìm vui.
“Aiz, anh họ anh xem cô ta có phải ngu ngốc hay không? Cây gậy này hẳn phải đặt ở góc đối diện bên kia.”
“Hạ Phong Quang cô ngốc à? cô không phát hiện cô đem nó để ngược rồi sao?”
“cô có trí tuệ không đấy? Biểu ca, cô ta thông minh ghê, buộc dây thừng còn muốn thắt nơ bướm.”
…
không thể nhịn được nữa!
Phong Quang bỏ đồ trong tay xuống, đi qua chỗ Mục Thiên Trạch, “Cậu không thể yên tĩnh được sao?”
Mục Thiên Trạch bướng bỉnh, “không thể, thì sao?”
“Vậy cậu đi chết đi!” cô nhấc chân đá xoáy một cái, Mục Thiên Trạch không có chuẩn bị bị một cước đá té xuống đất.
Trước đây chỉ có cậu đánh người khác, làm gì có ai có thể đánh cậu? Mục Thiên Trạch muốn có bao nhiều khó coi liền bấy nhiêu khó coi, cậu thật vất vả mới đứng lên từ trênđất, trong lòng nghẹn tức, “Má nó, Hạ Phong Quang, xem tôi thế nào dạy bảo cô!”
An Đồng đột nhiên mở miệng, “Thiên Trạch, cậu trước đi ra bờ sông rửa mặt đi.”
Mục Thiên Trạch nâng tay lau mặt, vuốt xuống một tay đầy bùn, hình tượng rất quan trọng, cậu hung tợn nhìn Phong Quang nói một câu: “Hãy đợi đó.”, quay người đi.
Phong Quang thế này mới nhớ đến còn có An Đồng ở đây, bị người ta nhìn được một màn không được thục nữ, cô có chút ngượng ngùng, “Thật ra… em bình thường vẫn rất dịu dàng ít nói.”
An Đồng, “Ừ” một tiếng, tiếp theo không chút để ý nói một câu: “Màu hồng.”
Phong Quang sửng sốt một giây, sau đó đỏ mặt dữ dội.
Bình luận truyện