Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 78
“Tiến công chiếm đóng thành công, ký chủ hiện có bảy mươi tám điểm.”
Đứng trong thế giới ‘rỗng” màu trắng, sách trên tay Phong Quang tên là <Hồ ly trắng tuyệt ái> hóa thành sương khói biến mất, ánh mắt cô có chút buồn bã, nói thật, côcòn rất thích nhân vật Tề Mộ này, đương nhiên cô càng đau lòng vì đối phó với Mẫn quý phi, thay đổi một thân phận so với Mẫn quý phi càng tôn quý hơn mà mất đi năm điểm hệ thống.
Phong Quang biết để đạt được kết cục HE phải hi sinh một chút, nhưng cô vẫn đau lòng lắm chứ!
cô nắm chặt tay, bản thân phải cố gắng nỗ lực, nhanh chóng gom góp một trăm điểm mới được, “Chọn kịch bản.”
Quanh thân cô hiện ra những quyển sách không có tên, tất cả đều giống như nhaukhông nhìn ra có gì khác biệt, Phong Quang nhắm mắt lại tùy tiện chọn một quyển, cômở mắt liền nhìn thấy trên bìa hiện ra mấy chữ <Tu la nam thần học đường>.
“…” Phong Quang câm lặng một lúc lâu, khi tình tiế toàn bộ lưu vào đầu cô, khóe miệng cô kéo lên, “Đây đúng là ngôn tình thanh xuân vườn trường.”
cô cảm thấy khó chịu bởi bì thật vất vả sống qua cao trung, tốt nghiệp đại học, kết quả giờ lại muốn nàng quay lại thể nghiệm một phen cuộc sống học tập cao trung, cái này giống như trở lại lúc trước giải phóng, có đáng giận không chứ?
Chọc cô tức giận cô sẽ bực mình, vô lự bĩu môi, cô tiến vào thế giới trong sách, mở mắt ra bản thân đã ở một gian phòng xa xỉ màu hồng, sau khi trải qua hai thế giới cổ đại, cô đã trở về hiện đại.
Dì bảo mẫu đến gõ cửa, “cô chủ, ăn cơm.”
“Vâng, biết rồi.” Phong Quang nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài xoăn nhẹ, lại mặc váy hiện đại không tay màu hồng, cô chính là công chúa xinh đẹp nhất, tự tin mỉm cười, cô rất nhanh biết được tính nết vốn có của mình.
đi xuống lầu, cô trước ngồi vào bàn ăn, nhìn người đàn ông trung niên đang xem báo chí, “Papa, mama lại không quay về ăn cơm sao?”
“Công ty của bà ấy có công việc cần bàn, hôm nay không về.” Hạ Triều buông tờ báo xuống, trả lời máy móc.
Quả nhiên, bất luận là thế giới nào, hoặc “mama” cô sẽ không ở bên, hoặc “mama” cùng “papa” sẽ có quan hệ không được tốt, tóm lại cô vốn không có được một cái có thể xem là “gia đình” hoàn mỹ.
Phong Quang cũng không thèm để ý việc này, cô thuận miệng hỏi: “Papa, cha đã quyết định tốt chúng ta sẽ chuyển đến đâu sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hạ Triều như gặp nạn, “Thành phố A có hai căn nhà cũng được lắm, một cái ở trung tâm, một cái ở ngoại ô, cha còn chưa quyết định được.”
Hạ Triều là một luật sư, tự mình mở ra một phòng luật hành chính, rất có địa vị trong giới, mà Vương Từ vợ ông còn là một tổng giám đốc công ty thị trường, bởi vì trọng tâm công việc của bà dời đến thành phố A, Hạ Triều không thể không cùng bà đi đến đó.
“Nội thành thì thuận tiện, nhưng phong cảnh ngoại thành lại đẹp.” Phong Quang cũng nhíu mi nghĩ nghĩ, bỗng dưng nhớ tới một chuyện, cười nói: “Con nghe nói trường cao trung tốt nhất thành phố A là trường Tứ Diệp Thảo, học viện này con đã tìm hiểu rồi, nó được xây dựng ở vùng ngoại ô được phủ xanh tốt nhất, nơi đó cách thành phố cũng không xa, papa, không bằng chúng ta liền chọn một căn nhà ở vùng ngoại ô đóđi, cha bình thường không phải muốn đủ thứ xa hoa sao? Nơi đó nhất định có thể cókhông gian rất lớn để cho papa khai triển, hơn nữa con đến trường cũng thuận đường hơn.”
“Cái gì mà thuận đường đến trường, cha thấy con là vì được học chung với thằng nhóc họ Mục đó đi.” Hạ Triều lắc đầu bật cười, Phong Quang cùng nhà họ Mục, thiếu gia Mục Thiên Trạch từ nhỏ đã có hôn ước, hơn nữa Mục Thiên Trạch cũng đúng là có một khuôn mặt có thể khiến nữ sinh điên cuồng.
Phong Quang cười cười, cũng không giải thích, “Vậy papa, cha nghĩ sao?”
“Cha không có ý kiến gì, chờ mẹ con về rồi nói sau.” không thể không nói, Phong Quang nói cuộc sống bày đủ xa hoa vẫn không có việc gì đã khiến ông lung lay.
Đứng trong thế giới ‘rỗng” màu trắng, sách trên tay Phong Quang tên là <Hồ ly trắng tuyệt ái> hóa thành sương khói biến mất, ánh mắt cô có chút buồn bã, nói thật, côcòn rất thích nhân vật Tề Mộ này, đương nhiên cô càng đau lòng vì đối phó với Mẫn quý phi, thay đổi một thân phận so với Mẫn quý phi càng tôn quý hơn mà mất đi năm điểm hệ thống.
Phong Quang biết để đạt được kết cục HE phải hi sinh một chút, nhưng cô vẫn đau lòng lắm chứ!
cô nắm chặt tay, bản thân phải cố gắng nỗ lực, nhanh chóng gom góp một trăm điểm mới được, “Chọn kịch bản.”
Quanh thân cô hiện ra những quyển sách không có tên, tất cả đều giống như nhaukhông nhìn ra có gì khác biệt, Phong Quang nhắm mắt lại tùy tiện chọn một quyển, cômở mắt liền nhìn thấy trên bìa hiện ra mấy chữ <Tu la nam thần học đường>.
“…” Phong Quang câm lặng một lúc lâu, khi tình tiế toàn bộ lưu vào đầu cô, khóe miệng cô kéo lên, “Đây đúng là ngôn tình thanh xuân vườn trường.”
cô cảm thấy khó chịu bởi bì thật vất vả sống qua cao trung, tốt nghiệp đại học, kết quả giờ lại muốn nàng quay lại thể nghiệm một phen cuộc sống học tập cao trung, cái này giống như trở lại lúc trước giải phóng, có đáng giận không chứ?
Chọc cô tức giận cô sẽ bực mình, vô lự bĩu môi, cô tiến vào thế giới trong sách, mở mắt ra bản thân đã ở một gian phòng xa xỉ màu hồng, sau khi trải qua hai thế giới cổ đại, cô đã trở về hiện đại.
Dì bảo mẫu đến gõ cửa, “cô chủ, ăn cơm.”
“Vâng, biết rồi.” Phong Quang nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài xoăn nhẹ, lại mặc váy hiện đại không tay màu hồng, cô chính là công chúa xinh đẹp nhất, tự tin mỉm cười, cô rất nhanh biết được tính nết vốn có của mình.
đi xuống lầu, cô trước ngồi vào bàn ăn, nhìn người đàn ông trung niên đang xem báo chí, “Papa, mama lại không quay về ăn cơm sao?”
“Công ty của bà ấy có công việc cần bàn, hôm nay không về.” Hạ Triều buông tờ báo xuống, trả lời máy móc.
Quả nhiên, bất luận là thế giới nào, hoặc “mama” cô sẽ không ở bên, hoặc “mama” cùng “papa” sẽ có quan hệ không được tốt, tóm lại cô vốn không có được một cái có thể xem là “gia đình” hoàn mỹ.
Phong Quang cũng không thèm để ý việc này, cô thuận miệng hỏi: “Papa, cha đã quyết định tốt chúng ta sẽ chuyển đến đâu sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hạ Triều như gặp nạn, “Thành phố A có hai căn nhà cũng được lắm, một cái ở trung tâm, một cái ở ngoại ô, cha còn chưa quyết định được.”
Hạ Triều là một luật sư, tự mình mở ra một phòng luật hành chính, rất có địa vị trong giới, mà Vương Từ vợ ông còn là một tổng giám đốc công ty thị trường, bởi vì trọng tâm công việc của bà dời đến thành phố A, Hạ Triều không thể không cùng bà đi đến đó.
“Nội thành thì thuận tiện, nhưng phong cảnh ngoại thành lại đẹp.” Phong Quang cũng nhíu mi nghĩ nghĩ, bỗng dưng nhớ tới một chuyện, cười nói: “Con nghe nói trường cao trung tốt nhất thành phố A là trường Tứ Diệp Thảo, học viện này con đã tìm hiểu rồi, nó được xây dựng ở vùng ngoại ô được phủ xanh tốt nhất, nơi đó cách thành phố cũng không xa, papa, không bằng chúng ta liền chọn một căn nhà ở vùng ngoại ô đóđi, cha bình thường không phải muốn đủ thứ xa hoa sao? Nơi đó nhất định có thể cókhông gian rất lớn để cho papa khai triển, hơn nữa con đến trường cũng thuận đường hơn.”
“Cái gì mà thuận đường đến trường, cha thấy con là vì được học chung với thằng nhóc họ Mục đó đi.” Hạ Triều lắc đầu bật cười, Phong Quang cùng nhà họ Mục, thiếu gia Mục Thiên Trạch từ nhỏ đã có hôn ước, hơn nữa Mục Thiên Trạch cũng đúng là có một khuôn mặt có thể khiến nữ sinh điên cuồng.
Phong Quang cười cười, cũng không giải thích, “Vậy papa, cha nghĩ sao?”
“Cha không có ý kiến gì, chờ mẹ con về rồi nói sau.” không thể không nói, Phong Quang nói cuộc sống bày đủ xa hoa vẫn không có việc gì đã khiến ông lung lay.
Bình luận truyện