Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng
Chương 70: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Đây có phải là một trò đùa khác mà nàng đang muốn trêu đùa hắn hay không?
Nếu là như thế, hắn tình nguyện chưa bao giờ tiếp nhận qua sự ấm áp của nàng.
Bởi vì như vậy, cũng sẽ không có bất luận lưu luyến nào.
Tiêu Trần mở cặp mắt lộ ra con ngươi đạm mạc, tùy ý nhìn bọn hạ nhân nâng đến cho hắn một cái giường sạch sẽ.
Lúc này, một thanh âm ngọt ngào bên tai vang lên.
"Tiêu Trần ca ca, ngươi tỉnh rồi?" Tiểu cô nương trong mắt phiếm quang, vừa thấy như là ngã vào muôn vàn sao trời, lấp lánh loá mắt.
Nói xong, nàng đem tay thử thăm dò giữa trán hắn.
Thật tốt quá, đỡ nóng rồi.
Tiêu Trần bị mặt mày động lòng người này của nàng làm cho tư thái bị ngây người một chút, ý thức được nàng đụng vào, phản xạ mà giơ tay tránh khỏi.
"Bang" một tiếng, Phó Khuynh bỗng nhiên rụt tay nhỏ về, trên làn da trắng nộn nhanh chóng nổi lên một mảng lớn đỏ hồng.
Che lại tay nhỏ mà nhẹ xoa, nháy một đôi con ngươi như nai tơ vô hại mà nhìn.
Trái với Tiêu Trần đánh người, dường như so với nàng còn ủy khuất hơn, cuộn tròn ở góc giường, cảnh giác mà nhìn nàng.
"Đừng... đừng tới đây, không phải do ta đánh."
Nghe được lời hắn mang theo sợ hãi, Phó Khuynh cũng không rảnh đau đớn, vội vàng hướng hắn xua xua tay, "Ta sẽ không đánh ngươi, hơn nữa, ta tuổi so với ngươi nhỏ hơn, ta cũng đánh không lại ngươi."
Tiêu Trần đối với lời nàng nói như là tin hai phần, thân thể cuộn tròn thoáng thả lỏng, "Nhưng mà, ngươi so với ta béo hơn."
Phó Khuynh: "..." Ngươi đây là đang nói nghiêm túc sao??
Bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nếu không phải ta béo, ngày hôm qua ta cũng không thể ôm ngươi a."
Thanh âm nàng rất nhỏ, nhưng Tiêu Trần vẫn nghe rõ, hắn từ nhỏ đã có thính lực nhạy cảm hơn người, cũng biết tư thái gì có thể làm người khác thả lỏng cảnh giác, đây cũng là bản lĩnh hắn nhờ vào đó sở dĩ mới có thể giữ được mạng trong phủ Tể tướng sống đến bây giờ.
Tiếp theo, có mấy thị nữ bưng mấy món ăn sáng chậm rãi đi vào phòng, bày biện chỉnh tề, sau đó khom người lui ra ngoài.
Phó Khuynh thở dài, cầm bát gốm sứ lên, dùng cái muỗng quấy vài cái, "Trên người của ngươi có thương tích, ăn chút đi."
Mùi thanh đạm của bát cháo nháy mắt tỏa ra khắp phòng, bụng Tiêu Trần hợp thời kêu hai tiếng, nhưng mà, hắn không dám ăn.
Hắn cũng không có quên một tháng trước nàng đã "Giáo huấn" hắn.
"Ta không ăn, muốn thì ngươi tự mình ăn." Đem đầu quay đi, ý vị kháng cự rõ ràng.
Phó Khuynh sửng sốt một cái, trong đầu đột nhiên nhớ tới một tháng trước nàng thả ba đậu(*) vào bữa cơm của hắn, hắn phản ứng như thế thật ra cũng đã sáng tỏ nguyên nhân.
(*) ba đậu: hay còn gọi bã đậu, mắc vát, cóng khói, cáng khỏi, giang tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mần để, hoắt, phổn, để, đết là loài thực vật có hoa thuộc họ Đại kích được Carl Linnaeus mô tả khoa học lần đầu năm 1753. Nó là một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, có xuất xứ từ Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Ngay sau đó, liền đem muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Vốn chỉ nghĩ nếm một chút liền dừng lại, nhưng mà phát hiện cháo thật sự rất ngon.
Cho nên uống xong chén này, lại đem ánh mắt nhìn về phía một chén khác.
Liếm liếm khóe miệng, nhìn về phía người trên giường, ra tiếng hỏi: "Vậy ngươi không uống sao? Nếu ngươi..."
Lời nàng nói còn chưa xong, thiếu niên lanh lẹ mà bò xuống giường, cũng không chê bai, bưng cháo lên đưa vào trong miệng.
Phó Khuynh trợn mắt cứng họng mà nhìn hắn uống xong cháo, đôi mắt hắc diệu thạch vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Trần thấy nàng không có động tĩnh, chỉ chỉ trên bàn điểm tâm, "Ngươi ăn đi."
Đây là muốn nàng tới thử độc???
Quả thực là quá đáng yêu!
Tuy rằng nam chủ có điểm thiếu dinh dưỡng, gầy không béo mấy, nhưng giá trị nhan sắc rất cao a!
Đặc biệt là đôi mắt tròn xoe vào thời điểm nhìn chằm chằm ngươi, giống tiểu thú vật vô hại thuần lương.
Mím môi, tiện tay cầm lên một khối điểm tâm lên nhấm nháp, bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Đây có phải là một trò đùa khác mà nàng đang muốn trêu đùa hắn hay không?
Nếu là như thế, hắn tình nguyện chưa bao giờ tiếp nhận qua sự ấm áp của nàng.
Bởi vì như vậy, cũng sẽ không có bất luận lưu luyến nào.
Tiêu Trần mở cặp mắt lộ ra con ngươi đạm mạc, tùy ý nhìn bọn hạ nhân nâng đến cho hắn một cái giường sạch sẽ.
Lúc này, một thanh âm ngọt ngào bên tai vang lên.
"Tiêu Trần ca ca, ngươi tỉnh rồi?" Tiểu cô nương trong mắt phiếm quang, vừa thấy như là ngã vào muôn vàn sao trời, lấp lánh loá mắt.
Nói xong, nàng đem tay thử thăm dò giữa trán hắn.
Thật tốt quá, đỡ nóng rồi.
Tiêu Trần bị mặt mày động lòng người này của nàng làm cho tư thái bị ngây người một chút, ý thức được nàng đụng vào, phản xạ mà giơ tay tránh khỏi.
"Bang" một tiếng, Phó Khuynh bỗng nhiên rụt tay nhỏ về, trên làn da trắng nộn nhanh chóng nổi lên một mảng lớn đỏ hồng.
Che lại tay nhỏ mà nhẹ xoa, nháy một đôi con ngươi như nai tơ vô hại mà nhìn.
Trái với Tiêu Trần đánh người, dường như so với nàng còn ủy khuất hơn, cuộn tròn ở góc giường, cảnh giác mà nhìn nàng.
"Đừng... đừng tới đây, không phải do ta đánh."
Nghe được lời hắn mang theo sợ hãi, Phó Khuynh cũng không rảnh đau đớn, vội vàng hướng hắn xua xua tay, "Ta sẽ không đánh ngươi, hơn nữa, ta tuổi so với ngươi nhỏ hơn, ta cũng đánh không lại ngươi."
Tiêu Trần đối với lời nàng nói như là tin hai phần, thân thể cuộn tròn thoáng thả lỏng, "Nhưng mà, ngươi so với ta béo hơn."
Phó Khuynh: "..." Ngươi đây là đang nói nghiêm túc sao??
Bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nếu không phải ta béo, ngày hôm qua ta cũng không thể ôm ngươi a."
Thanh âm nàng rất nhỏ, nhưng Tiêu Trần vẫn nghe rõ, hắn từ nhỏ đã có thính lực nhạy cảm hơn người, cũng biết tư thái gì có thể làm người khác thả lỏng cảnh giác, đây cũng là bản lĩnh hắn nhờ vào đó sở dĩ mới có thể giữ được mạng trong phủ Tể tướng sống đến bây giờ.
Tiếp theo, có mấy thị nữ bưng mấy món ăn sáng chậm rãi đi vào phòng, bày biện chỉnh tề, sau đó khom người lui ra ngoài.
Phó Khuynh thở dài, cầm bát gốm sứ lên, dùng cái muỗng quấy vài cái, "Trên người của ngươi có thương tích, ăn chút đi."
Mùi thanh đạm của bát cháo nháy mắt tỏa ra khắp phòng, bụng Tiêu Trần hợp thời kêu hai tiếng, nhưng mà, hắn không dám ăn.
Hắn cũng không có quên một tháng trước nàng đã "Giáo huấn" hắn.
"Ta không ăn, muốn thì ngươi tự mình ăn." Đem đầu quay đi, ý vị kháng cự rõ ràng.
Phó Khuynh sửng sốt một cái, trong đầu đột nhiên nhớ tới một tháng trước nàng thả ba đậu(*) vào bữa cơm của hắn, hắn phản ứng như thế thật ra cũng đã sáng tỏ nguyên nhân.
(*) ba đậu: hay còn gọi bã đậu, mắc vát, cóng khói, cáng khỏi, giang tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mần để, hoắt, phổn, để, đết là loài thực vật có hoa thuộc họ Đại kích được Carl Linnaeus mô tả khoa học lần đầu năm 1753. Nó là một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, có xuất xứ từ Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Ngay sau đó, liền đem muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Vốn chỉ nghĩ nếm một chút liền dừng lại, nhưng mà phát hiện cháo thật sự rất ngon.
Cho nên uống xong chén này, lại đem ánh mắt nhìn về phía một chén khác.
Liếm liếm khóe miệng, nhìn về phía người trên giường, ra tiếng hỏi: "Vậy ngươi không uống sao? Nếu ngươi..."
Lời nàng nói còn chưa xong, thiếu niên lanh lẹ mà bò xuống giường, cũng không chê bai, bưng cháo lên đưa vào trong miệng.
Phó Khuynh trợn mắt cứng họng mà nhìn hắn uống xong cháo, đôi mắt hắc diệu thạch vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Trần thấy nàng không có động tĩnh, chỉ chỉ trên bàn điểm tâm, "Ngươi ăn đi."
Đây là muốn nàng tới thử độc???
Quả thực là quá đáng yêu!
Tuy rằng nam chủ có điểm thiếu dinh dưỡng, gầy không béo mấy, nhưng giá trị nhan sắc rất cao a!
Đặc biệt là đôi mắt tròn xoe vào thời điểm nhìn chằm chằm ngươi, giống tiểu thú vật vô hại thuần lương.
Mím môi, tiện tay cầm lên một khối điểm tâm lên nhấm nháp, bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Bình luận truyện