Chương 17: Anh chồng quân nhân của tôi 12
Ngoại trừ lúc ném Thánh Âm vào trực thăng bay sang Los Angeles cùng lúc khi mà tổ chức hôn lễ thì cô nàng không có gặp lại Lôi gia chủ nữa.
Người làm trong quân đội - chức vị Trung tướng Đặc cấp không dễ gặp mặt đâu.
Lôi phu nhân, mẹ của Vĩ Kì đích thân lái xe đến sân bay chờ hai vợ chồng Thánh Âm, cô không biết nên nói gì đây. Tại vì khi chứng kiến được tràng cảnh chanh sả, quyền lực của một đám người đeo kính đen cúi đầu chào, đồng giọng hô to. Dù cho là một người khi mới sinh ra đã ngồi trên đỉnh Kim tự tháp như Thánh Âm cũng không kìm được cảm thán...
Làm màu vcl:)))!
Bổn yêu tinh chưa bao giờ nhận được sự tiếp đón giống nguyên thủ quốc gia thế này đâu.
Tưởng Hoàng gia đã loè loẹt lắm rồi, hoá ra còn chẳng bằng một nửa Lôi gia. ( Ở thế giới này chị nhà tên Hoàng Thánh Âm nha:>>>>)
Chỉ sợ cánh nhà báo nào đi qua mà không hiểu rõ sự tình thì lại ghi linh ta linh tinh mất.
Đứng giữa hàng hàng những anh chàng vệ sĩ cơ bắp ngon zai, Thánh Âm có chút không được tự nhiên lắm. Càng đứng lại gần Vĩ Kì hơn, ôm chặt cái lồng xách mèo đen nhỏ. Mồn Lèo trong lồng miao kêu một tiếng đầy khinh bỉ...
Con Sen căn bản là muốn xông lên xé rách áo mấy gã đàn ông đó để rờ múi thì có.
Thánh Âm:"..." Mồn Lèo, ta sợ người lạ mà.
Thanh âm bánh máy bay lăn trên đường bay kin kít đập mạnh vào tai. Gió thối quét mạnh mẽ đến mức xém nữa hại Cho Thánh Âm xém bị tốc bay váy.
Đi lấy hành lý là nhiệm vụ của vệ sĩ, ngay sau khi xuống xe thì Thánh Âm đã bị Lôi phu nhân kéo lên xe rồi.
Đúng là tác phong nhà bộ đội, nhanh gọn đáng ngờ.
Ngồi trong chiếc xe ô tô việt dã với bảng số hiệu màu đỏ. Một anh chàng nọ là người lái chính, còn mẹ Lôi ngồi ở ghế phụ. Hai vợ chồng mới cưới thì cùng nhau ngồi ghế sau. Thánh Âm nhìn Vĩ Kì rồi lại nhìn mẹ Lôi...
Nhìn Vĩ Kì rồi lại nhìn mẹ Lôi...
Nhìn Vĩ Kì rồi lại nhìn mẹ Lôi...
Sau cùng tiểu yêu tinh đưa ra kết luận, dù cho đang ở trước mặt mẹ mình, sắc mặt con hàng này vẫn không hề thay đổi.
Cả đoạn đường đi, thái độ mẹ Lôi phi thường hăng hái nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Thánh Âm sợ hỏng cả người. Cô chỉ hận sao lúc này không móc đâu ra cái băng dính dán mồm người phụ nữ này lại...
"Dạ, thưa Lôi phu nhân."
"Trời ạ, con bé ngốc nghếch này. Khi nào rồi mà còn gọi phu nhân chứ?" Mĩ phụ xinh đẹp cầm khăn tay che miệng cười duyên một tiếng, tùy tuổi đã qua tứ tuần nhưng do chăm sóc bảo dưỡng tốt làn da nên nhìn bà rất ừ là trẻ trung. Hướng ánh mắt ôn hoá về thiếu nữ đang ngồi đằng sau, bà dịu dàng nói: "Con phải gọi ta một tiếng mẹ chồng chứ."
Thánh Âm nhấp môi một cái, sau đó ngoan ngoãn mở miệng: "Vâng, thưa mẹ chồng."
"Tốt lắm con dâu. Con nghĩ sao..#[email protected]₫..&."
...
Khu biệt thự mà Vĩ Kì cùng cô ở được Lôi gia cùng Hoàng gia trao đất làm quà tặng tân hôn. Khỏi phải nói đi, hai đại gia tộc chung tay mua đất làm quà cưới thì hoành tráng đến mức nào. Không chỉ cho giấy tờ nhà đất, giấy chứng nhận sở hữu xe. Mà còn tặng kèm căn biệt thự to đùng. Chưa tính ra thì tài sản riêng của Vĩ Kì và Thánh Âm cũng rất to lớn rồi...
Nhưng Thánh Âm không thích sống trong biệt thự tí nào cả. Tại vì cảm giác rằng rộng lớn hoang vắng không bóng người đó...sẽ khiến tiểu yêu tinh liên tưởng đến hồi mình còn bị nhốt trong phong ấn trận.
Cô độc...không có ai bầu bạn...
"Mẹ đã chuyển hành lí của hai đứa tới biệt thự trước rồi. Người làm cũng đã chuẩn bị hết. Âm Âm, Tiểu Kì, mẹ thật xin lỗi hai đứa vì đã làm phiền trong chuyến tuần trăng mật của các con." Sắp sửa đến nơi, Lôi phu nhân vui vẻ hàn huyên cùng Thánh Âm. Cô cũng rất phố hợp đáp có, đáp không với bà ấy.
...
Những ngày sau đó, chính là trọng điểm của thế giới này, cùng mục đích chính của tiểu yêu tinh...
Hệ thống đã mở thông báo.
[ Tiếng chuông sinh tử vang lên, kẻ sát nhân đã trở về. Thỉnh kí chủ từ bây giờ cẩn thận từng phút từng giây.
Luật chơi: Thắng làm vua, thua làm giặc.
Thời hạn: Năm năm nữa game over.]
Sau đó... không có sau đó...
Hệ thống trực tiếp tắt phụt màn hình, mặc xác cho Thánh Âm còn đang đờ người ra đấy. Cá ngừ trong mồm còn chưa kịp nuốt xuống. Bàn tay cầm chiếc thìa nhỏ đang cứng đờ ra...
Ê ê ê! Không định chú thích gì thêm à?
Tiểu yêu tinh trong trạng thái mờ mịt nuốt hết lon cá ngừ, cầm khăn ăn lau lau mồm. Rồi cô nàng chạy lên tầng nhảy vô căn phòng, kéo Mồn Lèo đang ngủ ngon trên nệm giường dậy. Động tác thô bạo đến mức khiến nó không nhịn được mà méo cả lên...
Mèo đen mới chỉ mở một bên mắt, còn đang ngờ nghệch hỏi xem con Sen có việc chi gấp gáp mà làm phiền nó. Ai ngờ cái mũi meo ươn ướt vô tình ngửi được hương thơm cá hộp từ miệng Sen...
Mồn Lèo:"..." Con Sen, Sen ăn mảnh cá.
Sen nỡ nhân lúc trẫm ngủ mà nuốt cá một mình.
Thứ con Sen đáng ghét! Trẫm không chơi với Sen nữa.
Trông cái đuôi mèo đen dài ngúng nguẩy trước mặt mình, cùng bản mặt ngạo kiều hờn dỗi của mèo đen nhỏ. Thánh Âm bèn gãi gãi đầu vài cái. Tiểu yêu tinh như chợt ngộ ra điều gì đó. Cấp tốc chạy khỏi giường, xuống tầng mở tủ lạnh ra để bê hai ba hộp cá lên.
Mồn Lèo chỉ biết ăn ăn! Ta ăn một thì nó ăn mười lận.
Bình luận truyện