Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 8 - Chương 1: Thế giới 06. Khi nam chính cương thi bị bẻ cong (1)
Edit: A Cửu
Beta: Snivy
- -----------------------------
Mùa xuân năm 2222, tại một trấn nhỏ ở châu Nam Mĩ đột nhiên bùng phát dịch bệnh, 70% dân trong trấn nhiễm bệnh.
Chính phủ vô cùng để tâm, điều bộ đội đặc chủng cùng nhân viên nghiên cứu đến điều tra, ngăn dịch bùng nổ, nhưng còn chưa tới nơi đã bị nhiễm.
Loại ôn dịch này có vẻ phát tán được trong không khí, vi khuẩn trong không khí lây lan không ngừng.
Mùa thu năm 2222, trải qua hai mùa ngắn ngủi, toàn bộ người dân của bảy châu lục lớn đã bị nhiễm bệnh, cương thi tràn ngập, các quốc gia phải cố gắng lắm mới dọn sạch được một số thành phố để làm căn cứ cho những người may mắn còn sống. Tất cả những người sống sốt trên toàn thế giới đều hướng về căn cứ, dọc đường đi "kinh tâm động phách"*.
(*): Mất hồn mất vía. Ý nói sợ hãi vô cùng.
Châu Á, N thị, một thành phố bị nhiễm bệnh.
Trong một siêu thị lớn, Dương Trách nghiêng đầu xua tay: "Tiến vào, tìm chút đồ vật có thể sử dụng, động tác nhanh chút."
Phía sau là mấy thành viên của tiểu đội: Khương Đại Thành, Long Thăng cùng Kỳ Ngôn.
Khương Đại Thành là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, trước mạt thế bùng nổ, anh ta là một giáo viên dạy thể hình giản dị, vô vùng khỏe mạnh, tại thế giới lan tràn cương thi này thực dễ dàng sống xót.
Long Thăng xuất thân từ gia đình có truyền thống là quân nhân, thân thủ nhanh nhẹn, binh khí của cả đội đều là do cậu ta cống hiến.
Mà Kỳ Ngôn, đã ở thế giới này thức tỉnh vài ngày.
Thế giới này là cương thi tận thế. Nữ chính Tô Xán Xán là điển hình bạch liên hoa tâm cơ, tại thế giới tàn khốc này giống như một đóa sen trắng nở rộ, khiến các nam nhân vì cô mà điên cuồng. Có chút bất đồng chính là, nam chính là cương thi.
Tận thế bùng nổ, nam chính Khang Duệ thân thể đột phát khác thường, hắn bị cảm nhiễm ôn dịch, trở thành cương thi. Thân là cương thi, da hắn có chút trắng xanh, còn lại đều không có biến hóa, hắn có thể nghe hiểu lời nói, có thể suy nghĩ, cũng có thể ăn đồ ăn của nhân loại.
Như vậy Khang Duệ lấy thân phận nhân loại sinh hoạt, sau khi ngẫu nhiên cứu nữ chính, cùng nữ chính sinh hoạt. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, tình cảm tăng lên, nói thẳng với nữ chính mình là cương thi, không những không bị nữ chính khinh thường và hoảng sợ, mà còn được nữ chính bạch liên hoa cổ vũ, từng bước một trở thành thủ lĩnh, cùng Tô Xán Xán hưởng huy hoàng.
Mà Kỳ Ngôn lại là nam phụ số 2, là phó đội trưởng của tiểu đội người sống sót, ôn tồn lễ độ, bị khí chất độc đáo của nữ chính hấp dẫn. Ở một lần nhiệm vụ, nữ chính nhất quyết phải đi cứu những người sống sót vì tham lam, ích kỷ mà lâm vào nguy hiểm, Kỳ Ngôn vì bảo hộ cô, bị cương thi vây quanh, cuối cùng trở thành thành viên trong đám cương thi.
Kết cục bi thảm, thế giới này tràn ngập nguy cơ, nhiệm vụ lần này, Kỳ Ngôn không chỉ phải công lược nam chính, còn phải đảm bảo không chết.
Tiểu đội người sống sót có tổng cộng 5 người: Đội trưởng Dương Trách, Phó đội trưởng Kỳ Ngôn, đội viên Khương Đại Thành, Long Thăng và tài xế Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên xác định phương hướng cực tốt, là một thanh niên trẻ mới hơn 20 tuổi, dám nghĩ dám làm, trong đội ngũ đảm nhiệm vị trí quân sư.
"Nhà" của 5 người là một chiếc xe Bus đã qua cải tạo. Bên ngoài xe bus là lá sắt cùng với nhôm, cắt ra lỗ thông gió cùng cửa sổ để tra xét.Vừa tiến vào trong xe là mấy chỗ ngồi, xếp sau là mấy cái giá để vật tư, sâu hơn nữa, dựa vào 2 bên thân xe là hai chiếc giường tầng, 4 cái giường ngủ, trong cùng là buồng vệ sinh.
Bốn người thu thập vật tư xong trở lại trên xe, Tiểu Thiên tươi cười đi tới nói: "Có tin tốt."
Dương Trách đem túi đựng đầy đồ ăn để lên giá: " Tin tốt gì?"
"W Thị may mắn có căn cứ, chúng ta có thể đi tới đó."
"Nghe trên Radio sao? " Kỳ Ngôn hỏi.
"Đúng vậy, tuy rằng tín hiệu không tốt lắm, nhưng mơ hồ cũng nghe rõ."Tiểu Thiên gật đầu.
Kỳ Ngôn nhấp môi, giọng nói ôn tồn như gió mùa xuân: "Đi trung tâm thành phố trước đi."
Dương Trách cũng tán thành nói: "Chúng ta ngay từ đầu đã quyết định đi trung tâm thành phố lấy vũ khí, hiện đã ở đây, không đi thì quá đáng tiếc."Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tiểu Thiên búng tay một cái: "Không thành vấn đề!"
Nhà Long Thăng có kho vũ khí ngay tại trung tâm thành phố, kho vũ khí hàng năm phong tỏa, chỉ có nội bộ người Long gia có thể dùng vân tay mở cửa.
Ở thời đại thiếu thốn này, có vũ khí là có thêm một tầng bảo hộ.
Nguyên nhân Kỳ Ngôn đi trung tâm thành phố, là có thể gặp được Tô Xán Xán và Khang Duệ ở nơi đó.
Khi cốt truyện bắt đầu, Khang Duệ đúng là ở trung tâm thành phố N thị cứu được Tô Xán Xán. Mà tiểu đội sống sót sau khi nghe thấy ở W thị có căn cứ cho người sống sót liền không đi trung tâm thành phố mà trực tiếp đi W thị.
Xe chạy chậm rãi trên đường cái, không phát ra âm thanh quá lớn. Cương thi ban ngày thích tránh ở hẻm nhỏ, chỗ tối, nhìn không thấy gì, chúng chỉ có thể dùng âm thanh để phân biệt, mà ban ngày thính lực của chúng sẽ giảm bớt.
Đường đi tới trung tâm thành phố còn rất dài, nhưng sắc trời đã dần tối, ánh nắng yếu ớt ửng đỏ cùng vết máu khô cạn đầy đất hô ứng.
Xe dừng ở vị trí dễ đề phòng tra xét, chỉ cần dưới gầm xe không có vấn đề gì, liền không có vấn đề gì.
Trời nháy mắt liền tối, trên đường truyền đến tiếng gầm nhẹ lúc gần lúc xa, khác với âm thanh dã thú là âm thanh khi cổ họng bị xé rách, nghe khiến người ta sợ hãi.
Tối nay không phải Kỳ Ngôn trực đêm, mỗi đêm nằm trên giường trong âm thanh như thế đi vào giấc ngủ.
Dưới giường truyền đến âm thanh, đêm nay là Long Thăng và Dương Trách trực đêm, hẳn là đang thay ca.
Kỳ Ngôn ngồi dậy, dựa theo ánh trăng đi tới nói: "Tôi ngủ không được, để tôi trực đêm cho?"
Long Thăng ngẩng đầu, nhìn cậu, mím môi lắc đầu: "Không cần."
"Không việc gì, dù sao cũng không có nguy hiểm." Kỳ Ngôn xoay người bò theo thang xuống dưới: "Cậu đi ngủ một lát đi?"
"Không được." Long Thăng trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện, Kỳ Ngôn cũng không để ý cậu ta nữa, lãnh đạm đi đến chỗ cạnh tay lái ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa kính về phía bên ngoài.
Nói là trực đêm, thật ra là ngồi vào vị trí tài xế, nhìn tình huống chung quanh. Nếu có cương thi vây quanh, liền lái xe rời đi.
Tiểu Thiên không cần trực đêm, ban ngày cậu ta là tài xế, tối cũng không thể lại trực đêm.
Ngoài cửa sỗ ngẫu nhiên sẽ có mấy cái đầu cương thi đi qua, hoặc tàn khuyết, hoặc đầy vết máu.
Đối mặt với thế giới điên cuồng như thế, Kỳ Ngôn vài ngày đều khó thích ứng.
Cả ngày lo lắng đề phòng, tay nắm vũ khí, đồ ăn hữu hạn, không thể lãng phí...
Ngày thường những đồ vật thấy chướng mắt hiện tại đều tốt, ăn mặc đều cần tiết kiệm...
Kỳ Ngôn tuy không phải là đại thiếu gia, nhưng cũng không có biện pháp lập tức thích ứng sinh hoạt như vậy, tin tưởng những người khác cũng như vậy.
Người nhà Long Thăng đã chết trong ngày cương thi bùng nổ, là bị Long Thăng tự tay giết chết, kỳ thật Long Thăng không nghĩ đi trung tâm thành phố N thị.
Nơi đó từng là nhà cậu ta, chứa đựng hồi ức thơ ấu cùng thân tình của cậu ta.
Trong mơ hồ, Kỳ Ngôn nghe thấy Long Thăng thở dài.
Đưa mắt nhìn sang, bóng dáng Long Thăng trầm lặng in vào mắt.
"Long Thăng." Kỳ Ngôn nhỏ giọng gọi: "Không muốn đi trung tâm thành phố sao?"
Bóng dáng Long Thăng cứng đờ, lắc đầu: "Không có."
"Thực xin lỗi." Kỳ Ngôn nhẹ giọng: " Tất cả đều thay đổi, tôi không biết nói gì để an ủi cậu."
"Không cần nói gì đâu, tôi biết." Thanh âm Long Thăng nặng nề vang lên, mang theo một tia tang thương nhìn thấu thế giới: "Lấy vũ khí xong, tôi muốn đi W thị, định cư lại."
"Rời khỏi tiểu đội người sống sót sao?"
Long Thăng gật đầu: "Đúng, tôi hy vọng mọi người cũng có thể lựa chọn cuộc sống an ổn."
"Căn cứ may mắn còn tồn tại chưa chắc có thể ỷ lại mãi mãi." Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói: "Mặc kệ thế nào, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Nếu có một ngày cậu hối hận, lúc nào cũng có thể quay lại."
Long Thăng không nói gì, xem như đồng ý.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
__end chương 1 TG6__
Beta: Snivy
- -----------------------------
Mùa xuân năm 2222, tại một trấn nhỏ ở châu Nam Mĩ đột nhiên bùng phát dịch bệnh, 70% dân trong trấn nhiễm bệnh.
Chính phủ vô cùng để tâm, điều bộ đội đặc chủng cùng nhân viên nghiên cứu đến điều tra, ngăn dịch bùng nổ, nhưng còn chưa tới nơi đã bị nhiễm.
Loại ôn dịch này có vẻ phát tán được trong không khí, vi khuẩn trong không khí lây lan không ngừng.
Mùa thu năm 2222, trải qua hai mùa ngắn ngủi, toàn bộ người dân của bảy châu lục lớn đã bị nhiễm bệnh, cương thi tràn ngập, các quốc gia phải cố gắng lắm mới dọn sạch được một số thành phố để làm căn cứ cho những người may mắn còn sống. Tất cả những người sống sốt trên toàn thế giới đều hướng về căn cứ, dọc đường đi "kinh tâm động phách"*.
(*): Mất hồn mất vía. Ý nói sợ hãi vô cùng.
Châu Á, N thị, một thành phố bị nhiễm bệnh.
Trong một siêu thị lớn, Dương Trách nghiêng đầu xua tay: "Tiến vào, tìm chút đồ vật có thể sử dụng, động tác nhanh chút."
Phía sau là mấy thành viên của tiểu đội: Khương Đại Thành, Long Thăng cùng Kỳ Ngôn.
Khương Đại Thành là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, trước mạt thế bùng nổ, anh ta là một giáo viên dạy thể hình giản dị, vô vùng khỏe mạnh, tại thế giới lan tràn cương thi này thực dễ dàng sống xót.
Long Thăng xuất thân từ gia đình có truyền thống là quân nhân, thân thủ nhanh nhẹn, binh khí của cả đội đều là do cậu ta cống hiến.
Mà Kỳ Ngôn, đã ở thế giới này thức tỉnh vài ngày.
Thế giới này là cương thi tận thế. Nữ chính Tô Xán Xán là điển hình bạch liên hoa tâm cơ, tại thế giới tàn khốc này giống như một đóa sen trắng nở rộ, khiến các nam nhân vì cô mà điên cuồng. Có chút bất đồng chính là, nam chính là cương thi.
Tận thế bùng nổ, nam chính Khang Duệ thân thể đột phát khác thường, hắn bị cảm nhiễm ôn dịch, trở thành cương thi. Thân là cương thi, da hắn có chút trắng xanh, còn lại đều không có biến hóa, hắn có thể nghe hiểu lời nói, có thể suy nghĩ, cũng có thể ăn đồ ăn của nhân loại.
Như vậy Khang Duệ lấy thân phận nhân loại sinh hoạt, sau khi ngẫu nhiên cứu nữ chính, cùng nữ chính sinh hoạt. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, tình cảm tăng lên, nói thẳng với nữ chính mình là cương thi, không những không bị nữ chính khinh thường và hoảng sợ, mà còn được nữ chính bạch liên hoa cổ vũ, từng bước một trở thành thủ lĩnh, cùng Tô Xán Xán hưởng huy hoàng.
Mà Kỳ Ngôn lại là nam phụ số 2, là phó đội trưởng của tiểu đội người sống sót, ôn tồn lễ độ, bị khí chất độc đáo của nữ chính hấp dẫn. Ở một lần nhiệm vụ, nữ chính nhất quyết phải đi cứu những người sống sót vì tham lam, ích kỷ mà lâm vào nguy hiểm, Kỳ Ngôn vì bảo hộ cô, bị cương thi vây quanh, cuối cùng trở thành thành viên trong đám cương thi.
Kết cục bi thảm, thế giới này tràn ngập nguy cơ, nhiệm vụ lần này, Kỳ Ngôn không chỉ phải công lược nam chính, còn phải đảm bảo không chết.
Tiểu đội người sống sót có tổng cộng 5 người: Đội trưởng Dương Trách, Phó đội trưởng Kỳ Ngôn, đội viên Khương Đại Thành, Long Thăng và tài xế Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên xác định phương hướng cực tốt, là một thanh niên trẻ mới hơn 20 tuổi, dám nghĩ dám làm, trong đội ngũ đảm nhiệm vị trí quân sư.
"Nhà" của 5 người là một chiếc xe Bus đã qua cải tạo. Bên ngoài xe bus là lá sắt cùng với nhôm, cắt ra lỗ thông gió cùng cửa sổ để tra xét.Vừa tiến vào trong xe là mấy chỗ ngồi, xếp sau là mấy cái giá để vật tư, sâu hơn nữa, dựa vào 2 bên thân xe là hai chiếc giường tầng, 4 cái giường ngủ, trong cùng là buồng vệ sinh.
Bốn người thu thập vật tư xong trở lại trên xe, Tiểu Thiên tươi cười đi tới nói: "Có tin tốt."
Dương Trách đem túi đựng đầy đồ ăn để lên giá: " Tin tốt gì?"
"W Thị may mắn có căn cứ, chúng ta có thể đi tới đó."
"Nghe trên Radio sao? " Kỳ Ngôn hỏi.
"Đúng vậy, tuy rằng tín hiệu không tốt lắm, nhưng mơ hồ cũng nghe rõ."Tiểu Thiên gật đầu.
Kỳ Ngôn nhấp môi, giọng nói ôn tồn như gió mùa xuân: "Đi trung tâm thành phố trước đi."
Dương Trách cũng tán thành nói: "Chúng ta ngay từ đầu đã quyết định đi trung tâm thành phố lấy vũ khí, hiện đã ở đây, không đi thì quá đáng tiếc."Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tiểu Thiên búng tay một cái: "Không thành vấn đề!"
Nhà Long Thăng có kho vũ khí ngay tại trung tâm thành phố, kho vũ khí hàng năm phong tỏa, chỉ có nội bộ người Long gia có thể dùng vân tay mở cửa.
Ở thời đại thiếu thốn này, có vũ khí là có thêm một tầng bảo hộ.
Nguyên nhân Kỳ Ngôn đi trung tâm thành phố, là có thể gặp được Tô Xán Xán và Khang Duệ ở nơi đó.
Khi cốt truyện bắt đầu, Khang Duệ đúng là ở trung tâm thành phố N thị cứu được Tô Xán Xán. Mà tiểu đội sống sót sau khi nghe thấy ở W thị có căn cứ cho người sống sót liền không đi trung tâm thành phố mà trực tiếp đi W thị.
Xe chạy chậm rãi trên đường cái, không phát ra âm thanh quá lớn. Cương thi ban ngày thích tránh ở hẻm nhỏ, chỗ tối, nhìn không thấy gì, chúng chỉ có thể dùng âm thanh để phân biệt, mà ban ngày thính lực của chúng sẽ giảm bớt.
Đường đi tới trung tâm thành phố còn rất dài, nhưng sắc trời đã dần tối, ánh nắng yếu ớt ửng đỏ cùng vết máu khô cạn đầy đất hô ứng.
Xe dừng ở vị trí dễ đề phòng tra xét, chỉ cần dưới gầm xe không có vấn đề gì, liền không có vấn đề gì.
Trời nháy mắt liền tối, trên đường truyền đến tiếng gầm nhẹ lúc gần lúc xa, khác với âm thanh dã thú là âm thanh khi cổ họng bị xé rách, nghe khiến người ta sợ hãi.
Tối nay không phải Kỳ Ngôn trực đêm, mỗi đêm nằm trên giường trong âm thanh như thế đi vào giấc ngủ.
Dưới giường truyền đến âm thanh, đêm nay là Long Thăng và Dương Trách trực đêm, hẳn là đang thay ca.
Kỳ Ngôn ngồi dậy, dựa theo ánh trăng đi tới nói: "Tôi ngủ không được, để tôi trực đêm cho?"
Long Thăng ngẩng đầu, nhìn cậu, mím môi lắc đầu: "Không cần."
"Không việc gì, dù sao cũng không có nguy hiểm." Kỳ Ngôn xoay người bò theo thang xuống dưới: "Cậu đi ngủ một lát đi?"
"Không được." Long Thăng trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện, Kỳ Ngôn cũng không để ý cậu ta nữa, lãnh đạm đi đến chỗ cạnh tay lái ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa kính về phía bên ngoài.
Nói là trực đêm, thật ra là ngồi vào vị trí tài xế, nhìn tình huống chung quanh. Nếu có cương thi vây quanh, liền lái xe rời đi.
Tiểu Thiên không cần trực đêm, ban ngày cậu ta là tài xế, tối cũng không thể lại trực đêm.
Ngoài cửa sỗ ngẫu nhiên sẽ có mấy cái đầu cương thi đi qua, hoặc tàn khuyết, hoặc đầy vết máu.
Đối mặt với thế giới điên cuồng như thế, Kỳ Ngôn vài ngày đều khó thích ứng.
Cả ngày lo lắng đề phòng, tay nắm vũ khí, đồ ăn hữu hạn, không thể lãng phí...
Ngày thường những đồ vật thấy chướng mắt hiện tại đều tốt, ăn mặc đều cần tiết kiệm...
Kỳ Ngôn tuy không phải là đại thiếu gia, nhưng cũng không có biện pháp lập tức thích ứng sinh hoạt như vậy, tin tưởng những người khác cũng như vậy.
Người nhà Long Thăng đã chết trong ngày cương thi bùng nổ, là bị Long Thăng tự tay giết chết, kỳ thật Long Thăng không nghĩ đi trung tâm thành phố N thị.
Nơi đó từng là nhà cậu ta, chứa đựng hồi ức thơ ấu cùng thân tình của cậu ta.
Trong mơ hồ, Kỳ Ngôn nghe thấy Long Thăng thở dài.
Đưa mắt nhìn sang, bóng dáng Long Thăng trầm lặng in vào mắt.
"Long Thăng." Kỳ Ngôn nhỏ giọng gọi: "Không muốn đi trung tâm thành phố sao?"
Bóng dáng Long Thăng cứng đờ, lắc đầu: "Không có."
"Thực xin lỗi." Kỳ Ngôn nhẹ giọng: " Tất cả đều thay đổi, tôi không biết nói gì để an ủi cậu."
"Không cần nói gì đâu, tôi biết." Thanh âm Long Thăng nặng nề vang lên, mang theo một tia tang thương nhìn thấu thế giới: "Lấy vũ khí xong, tôi muốn đi W thị, định cư lại."
"Rời khỏi tiểu đội người sống sót sao?"
Long Thăng gật đầu: "Đúng, tôi hy vọng mọi người cũng có thể lựa chọn cuộc sống an ổn."
"Căn cứ may mắn còn tồn tại chưa chắc có thể ỷ lại mãi mãi." Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói: "Mặc kệ thế nào, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Nếu có một ngày cậu hối hận, lúc nào cũng có thể quay lại."
Long Thăng không nói gì, xem như đồng ý.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
__end chương 1 TG6__
Bình luận truyện