Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 603: Anh cả, đi cùng em
Edit: Padu/ Beta: Trant, Bao
Nam Tầm chẳng hiểu Tiểu Bát rút ra kết luận đó bằng cách nào. Sao cô nhớ có mấy lần mình chết trước đại Boss, giá trị ác niệm vốn sắp về 0 bỗng bắn ngược lại nhỉ?4
Sau rồi Nam Tầm suy ngẫm cẩn thận, hình như những trường hợp đó đều do cô chết quá đột ngột. Nếu đại Boss đã chuẩn bị tâm lý trước, hoặc cả hai bầu bạn với nhau lâu năm và thấu hiểu lẫn nhau thì sự cố bắn ngược sẽ không xảy ra.
Tiểu Bát giỏi ha, cái này mà cũng tổng kết quy nạp được.
Nam Tầm không xin được đan dược nên chết là cái chắc. Thật ra nếu cô kiên trì dẫn khí vào người mỗi ngày để bài trừ tạp chất, có lẽ cơ thể không suy bại đến nông nỗi này. Nhưng từ ngày dùng vu thuật vẽ bùa Truyền tống ấy, cô đã không còn dẫn khí vào người được nữa.
Bởi vậy, thứ công bằng nghiêm chính nhất trần đời vẫn là Thiên Đạo. Dám động đến những thứ vốn không nên tồn tại ở một thế giới sẽ phải lãnh hậu quả tương ứng.
...
Trước khi chết, dung nhan Nam Tầm có thể nói hốc hác tiều tụy. Cô nằm trong lòng Tạ Lương Thành ho khan không ngừng, anh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh vuốt sống lưng cô.
Có lẽ anh đã sớm biết có ngày này nên không tỏ ra quá bi ai.
"Anh cả, có phải em bây giờ xấu lắm không?" Nam Tầm thều thào hỏi.
Tạ Lương Thành nhỏ giọng trả lời: "Không hề, Tiểu Ngư trong mắt anh luôn là đẹp nhất."
Nam Tầm khẽ cười cười: "Anh cả, anh học nói lời ngon tiếng ngọt từ bao giờ thế? Cơ mà anh cả vẫn khôi ngô như trước. Ở với anh thêm ngày nào, em có vẻ càng yêu anh thêm ngày đó, yêu đến khi trong lòng chỉ toàn là hình bóng anh."
Tạ Lương Anh vươn tay nhéo nhéo mặt cô. Cô gầy đi rất nhiều, má chẳng còn mấy thịt. Rồi anh buông tay, đổi sang vuốt ve hai má cô: "Tiểu Ngư..."
Nam Tầm ghé lại cọ cọ, hỏi: "Anh cả, em đi rồi, một mình anh sẽ sống tốt chứ?"
Tạ Lương Thành không nói gì, chỉ nhìn thẳng cô bằng đôi mắt sâu thẳm, môi mím chặt lại.
Cô thích nhất bờ môi ấy, dáng môi không những đẹp mà lúc hôn còn triền miên. Người ta thường nói môi mỏng bạc tình, nhưng đó chỉ là tình chưa sâu. Chờ đủ yêu, người đó sẽ sâu nặng hơn bất cứ đàn ông nào khác.
Nam Tầm trông vẻ mặt Tạ Lương Thành đã đoán được suy nghĩ của anh. Anh không muốn sống một mình.
Dù sao hai người họ cũng "chết" mười năm trước rồi, quãng thời gian bầu bạn này như trộm được. Cô mà chết thì anh sống một mình còn nghĩa lý gì?
Muôn dân trăm họ không cần anh cứu vớt nữa, mẹ anh cũng có Tạ Lương Huân chăm sóc. Anh đã kết thúc mọi nghĩa vụ nửa đời trước, hiện tại anh chỉ muốn làm bạn vợ mình. Khi sống ở bên nhau, khi chết... đương nhiên cũng phải chết cùng nhau.+
Nam Tầm thấy Tạ Lương Thành không nói lời nào thì bỗng nghẹn ngào, khổ sở ôm chặt lấy anh: "Anh cả, em chết rồi anh một mình phải làm sao đây? Sau này còn ai bắt cá, ai săn thú với anh? Lúc anh nấu cơm ai ở bên giúp anh trông lửa?"
Nam Tầm chẳng hiểu Tiểu Bát rút ra kết luận đó bằng cách nào. Sao cô nhớ có mấy lần mình chết trước đại Boss, giá trị ác niệm vốn sắp về 0 bỗng bắn ngược lại nhỉ?4
Sau rồi Nam Tầm suy ngẫm cẩn thận, hình như những trường hợp đó đều do cô chết quá đột ngột. Nếu đại Boss đã chuẩn bị tâm lý trước, hoặc cả hai bầu bạn với nhau lâu năm và thấu hiểu lẫn nhau thì sự cố bắn ngược sẽ không xảy ra.
Tiểu Bát giỏi ha, cái này mà cũng tổng kết quy nạp được.
Nam Tầm không xin được đan dược nên chết là cái chắc. Thật ra nếu cô kiên trì dẫn khí vào người mỗi ngày để bài trừ tạp chất, có lẽ cơ thể không suy bại đến nông nỗi này. Nhưng từ ngày dùng vu thuật vẽ bùa Truyền tống ấy, cô đã không còn dẫn khí vào người được nữa.
Bởi vậy, thứ công bằng nghiêm chính nhất trần đời vẫn là Thiên Đạo. Dám động đến những thứ vốn không nên tồn tại ở một thế giới sẽ phải lãnh hậu quả tương ứng.
...
Trước khi chết, dung nhan Nam Tầm có thể nói hốc hác tiều tụy. Cô nằm trong lòng Tạ Lương Thành ho khan không ngừng, anh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh vuốt sống lưng cô.
Có lẽ anh đã sớm biết có ngày này nên không tỏ ra quá bi ai.
"Anh cả, có phải em bây giờ xấu lắm không?" Nam Tầm thều thào hỏi.
Tạ Lương Thành nhỏ giọng trả lời: "Không hề, Tiểu Ngư trong mắt anh luôn là đẹp nhất."
Nam Tầm khẽ cười cười: "Anh cả, anh học nói lời ngon tiếng ngọt từ bao giờ thế? Cơ mà anh cả vẫn khôi ngô như trước. Ở với anh thêm ngày nào, em có vẻ càng yêu anh thêm ngày đó, yêu đến khi trong lòng chỉ toàn là hình bóng anh."
Tạ Lương Anh vươn tay nhéo nhéo mặt cô. Cô gầy đi rất nhiều, má chẳng còn mấy thịt. Rồi anh buông tay, đổi sang vuốt ve hai má cô: "Tiểu Ngư..."
Nam Tầm ghé lại cọ cọ, hỏi: "Anh cả, em đi rồi, một mình anh sẽ sống tốt chứ?"
Tạ Lương Thành không nói gì, chỉ nhìn thẳng cô bằng đôi mắt sâu thẳm, môi mím chặt lại.
Cô thích nhất bờ môi ấy, dáng môi không những đẹp mà lúc hôn còn triền miên. Người ta thường nói môi mỏng bạc tình, nhưng đó chỉ là tình chưa sâu. Chờ đủ yêu, người đó sẽ sâu nặng hơn bất cứ đàn ông nào khác.
Nam Tầm trông vẻ mặt Tạ Lương Thành đã đoán được suy nghĩ của anh. Anh không muốn sống một mình.
Dù sao hai người họ cũng "chết" mười năm trước rồi, quãng thời gian bầu bạn này như trộm được. Cô mà chết thì anh sống một mình còn nghĩa lý gì?
Muôn dân trăm họ không cần anh cứu vớt nữa, mẹ anh cũng có Tạ Lương Huân chăm sóc. Anh đã kết thúc mọi nghĩa vụ nửa đời trước, hiện tại anh chỉ muốn làm bạn vợ mình. Khi sống ở bên nhau, khi chết... đương nhiên cũng phải chết cùng nhau.+
Nam Tầm thấy Tạ Lương Thành không nói lời nào thì bỗng nghẹn ngào, khổ sở ôm chặt lấy anh: "Anh cả, em chết rồi anh một mình phải làm sao đây? Sau này còn ai bắt cá, ai săn thú với anh? Lúc anh nấu cơm ai ở bên giúp anh trông lửa?"
Bình luận truyện