Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc
Chương 23: Tấc phát thiên kim (22)
Liên Vô Trần cởi bỏ dây thừng trói tay Bích Linh, ôm người đi vào trong phòng tắm.
Nhìn người phụ nữ kia phá lệ ngoan ngoãn khiến Liên Vô Trần không nhịn được lại một lần nữa hôn môi cô.
Ừm, vẫn là một cô bé ngoan ngoãn làm cho người ta thích nhất, Lương Chỉ của hắn được hắn dạy dỗ trở nên thật sự ngoan ngoãn nghe lời...
Niềm kiêu ngạo của cô, hắn nhất định sẽ nghiền nát.
Trên cơ thể của cô gái đầy những vết thâm xanh tím, nhưng dấu vết rõ ràng nhất là ở trên tay của cô, Liên Vô Trần nắm lấy cổ tay cô đưa lên miệng hôn một cái, trên mặt vẫn mỉm cười tùy ý.
Thú cưng không ngoan, phải chịu trừng phạt.
Xong việc, Liên Vô Trần ôm người đến một gian phòng khác.
Phòng có tông màu ấm, toàn bộ tỏa ra cảm giác ấm áp, nhưng mà trên giường lại có mấy bộ xiềng xích tạo sự khác biệt lớn với cảm giác trong phòng.
Liên Vô Trần đặt Bích Linh lên trên giường, mang xiềng xích vào cho cô một cách cẩn thận.
Đứng dậy, hắn vuốt mái tóc dài của cô, khóe miệng gợi lên ý cười.
Lương Chỉ, đây là căn phòng tôi cố ý vì em mà chuẩn bị.
***
Bích Linh vừa tỉnh, đau đớn trên người liền ập tới, đêm qua người đàn ông ở trên người cô tùy ý phóng thích, đối với cô dùng những dâm ngôn uế từ, trong đầu cô hiện lên rất rõ, nhưng mà, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Bích Linh lập tức liền phát hiện bản thân lại bị khoá lại......
Càng quan trọng hơn là...
Bích Linh nghiêng cổ của mình, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Thế mà hắn lại trói khắp nơi trên người cô, cổ cũng không bỏ qua.
Hắn xem cô là cái gì?
Một thú cưng sao?
Trò chơi này không thể chơi tiếp, nên đi đến kết thúc, từ lúc hắn tính toán khóa cô ở trên giường cũng là lúc kết thúc.
Hệ thống, ta xin ngươi cho ta chết đi.
【 Ký chủ cứ tùy ý. 】
Bích Linh sờ soạng khắp nơi, xiềng xích rất dài, Bích Linh sờ đến tủ ở trên đầu giường, cô thật sự tìm được giấy bút.
Bích Linh nằm trên giường, nghiêm túc mà viết.
Ây, viết di thư, một lá thư tuyệt mệnh.
Cô muốn chết một cách bi tráng, chết có giá trị!
Cô muốn cuối cùng cứu giúp một chút tư tưởng, tình yêu, thế giới quan của người khác trở nên tốt hơn.
【 Ký chủ, thế giới quan của cô không bình thường, còn không biết xấu hổ cứu giúp người khác. 】
Ít nói nhảm đi.
Sau khi Bích Linh viết xong, đem giấy bút đặt ở trên bàn.
Sau đó, cô lấy ra một cây tiêu nhỏ.
Hệ thống: "!!!"???
Bích Linh ẩn hệ thống đi, cây tiêu ngắn trong tay cô biến thành một con dao nhỏ.
Bích Linh nằm trên giường, chọn xong tư thế, sau đó không chút do dự đưa thanh đao vào vị trí trái tim của mình.
Ừm, rốt cuộc có thể go die rồi!
Đáng tiếc hiện tại cô chỉ có thể gian lận chuyện này, bằng không có thể chết càng đẹp mắt hơn!
Con dao nhỏ màu xanh đâm vào thân thể, chung quanh lại không có một giọt máu chảy ra, thoạt nhìn vào rất quỷ dị.
Bích Linh bình tĩnh mà rút chủy thủ ra, sau đó nhắm mắt lại.
Cô có thể tưởng tượng thấy biểu tình trên khuôn mặt của Liên Vô Trần khi nhìn thấy cô chết, bởi vì mặt hắn khẳng định không có biểu cảm gì.
Cô đối với hắn mà nói, chẳng qua là một thú cưng mà thôi. Không là cái gì cả.
Không còn gì để lưu luyến trên thế giới này.
Tạm biệt!
Không đúng, là không bao giờ gặp lại!
***
Liên Vô Trần bưng thức ăn bước lên cầu thang dài đầy hoa văn, trong lòng lại có dự cảm không lành.
Hắn bước nhanh đi vào phòng.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, cô gái nghiêng người nằm đưa lưng về phía hắn.
Dự cảm trong lòng Liên Vô Trần càng lớn dần, đặc biệt là khi nhìn thấy giấy bút trên bàn.
Hắn chậm rãi tới gần giường của cô gái, hướng về phía thân thể của cô, vẫn là ấm áp như cũ.
Nhưng mà, Liên Vô Trần rũ con ngươi xuống, khóe môi gợi lên ý cười không rõ, cô đã chết rồi.
Liên Vô Trần cầm lấy bức thư đặt dưới cây bút, đôi mắt phượng hẹp dài không rõ cảm xúc đọc qua những chữ trong thư ―― chữ giống như chó trèo tường vậy......
"Không có nếu, không có tương lai, tôi không tin tình yêu, không tin hạnh phúc, không tin mọi thứ trên đời."
"Đương nhiên, càng không tin anh."
"Cho nên không cần mưu toan tính kế cầm tù tôi, lòng tôi chỉ muốn có tự do."
"Nếu như anh thật sự muốn tôi cầu xin anh, tôi hiện tại cầu xin anh, đừng để tôi ở kiếp sau hay n+1 cái kiếp sau gặp lại anh."
"Anh là người duy nhất gợi lên lửa giận trong tôi, vừa lòng chưa?"
"Còn có, đừng mưu tính đem thân thể của tôi làm thành tiêu bản hay đồ vật kỳ quái gì, ba ngày sau thân thể này liền sẽ xấu xí và không sót lại cái gì! Khuyên anh nhanh chóng chôn đi."
"Đừng hỏi tôi vì sao quyết liệt như vậy, bởi vì tôi đã tìm được cách chết đẹp nhất."
"Nhớ kỹ, từ nay về sau, trên đời này không có Lương Chỉ, anh nếu dám lấy thân thể của tôi thay mặt cho nữ nhân khác, tôi sẽ thực sự ghê tởm anh."
"Tuy rằng hiện tại cũng đã thực sự ghê tởm."
"Còn có, phụ nữ muốn được yêu chiều, không phải lấy về làm thú cưng."
"Khuyên anh đời kế tiếp hãy đối tốt với phụ nữ."
Nhìn người phụ nữ kia phá lệ ngoan ngoãn khiến Liên Vô Trần không nhịn được lại một lần nữa hôn môi cô.
Ừm, vẫn là một cô bé ngoan ngoãn làm cho người ta thích nhất, Lương Chỉ của hắn được hắn dạy dỗ trở nên thật sự ngoan ngoãn nghe lời...
Niềm kiêu ngạo của cô, hắn nhất định sẽ nghiền nát.
Trên cơ thể của cô gái đầy những vết thâm xanh tím, nhưng dấu vết rõ ràng nhất là ở trên tay của cô, Liên Vô Trần nắm lấy cổ tay cô đưa lên miệng hôn một cái, trên mặt vẫn mỉm cười tùy ý.
Thú cưng không ngoan, phải chịu trừng phạt.
Xong việc, Liên Vô Trần ôm người đến một gian phòng khác.
Phòng có tông màu ấm, toàn bộ tỏa ra cảm giác ấm áp, nhưng mà trên giường lại có mấy bộ xiềng xích tạo sự khác biệt lớn với cảm giác trong phòng.
Liên Vô Trần đặt Bích Linh lên trên giường, mang xiềng xích vào cho cô một cách cẩn thận.
Đứng dậy, hắn vuốt mái tóc dài của cô, khóe miệng gợi lên ý cười.
Lương Chỉ, đây là căn phòng tôi cố ý vì em mà chuẩn bị.
***
Bích Linh vừa tỉnh, đau đớn trên người liền ập tới, đêm qua người đàn ông ở trên người cô tùy ý phóng thích, đối với cô dùng những dâm ngôn uế từ, trong đầu cô hiện lên rất rõ, nhưng mà, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Bích Linh lập tức liền phát hiện bản thân lại bị khoá lại......
Càng quan trọng hơn là...
Bích Linh nghiêng cổ của mình, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Thế mà hắn lại trói khắp nơi trên người cô, cổ cũng không bỏ qua.
Hắn xem cô là cái gì?
Một thú cưng sao?
Trò chơi này không thể chơi tiếp, nên đi đến kết thúc, từ lúc hắn tính toán khóa cô ở trên giường cũng là lúc kết thúc.
Hệ thống, ta xin ngươi cho ta chết đi.
【 Ký chủ cứ tùy ý. 】
Bích Linh sờ soạng khắp nơi, xiềng xích rất dài, Bích Linh sờ đến tủ ở trên đầu giường, cô thật sự tìm được giấy bút.
Bích Linh nằm trên giường, nghiêm túc mà viết.
Ây, viết di thư, một lá thư tuyệt mệnh.
Cô muốn chết một cách bi tráng, chết có giá trị!
Cô muốn cuối cùng cứu giúp một chút tư tưởng, tình yêu, thế giới quan của người khác trở nên tốt hơn.
【 Ký chủ, thế giới quan của cô không bình thường, còn không biết xấu hổ cứu giúp người khác. 】
Ít nói nhảm đi.
Sau khi Bích Linh viết xong, đem giấy bút đặt ở trên bàn.
Sau đó, cô lấy ra một cây tiêu nhỏ.
Hệ thống: "!!!"???
Bích Linh ẩn hệ thống đi, cây tiêu ngắn trong tay cô biến thành một con dao nhỏ.
Bích Linh nằm trên giường, chọn xong tư thế, sau đó không chút do dự đưa thanh đao vào vị trí trái tim của mình.
Ừm, rốt cuộc có thể go die rồi!
Đáng tiếc hiện tại cô chỉ có thể gian lận chuyện này, bằng không có thể chết càng đẹp mắt hơn!
Con dao nhỏ màu xanh đâm vào thân thể, chung quanh lại không có một giọt máu chảy ra, thoạt nhìn vào rất quỷ dị.
Bích Linh bình tĩnh mà rút chủy thủ ra, sau đó nhắm mắt lại.
Cô có thể tưởng tượng thấy biểu tình trên khuôn mặt của Liên Vô Trần khi nhìn thấy cô chết, bởi vì mặt hắn khẳng định không có biểu cảm gì.
Cô đối với hắn mà nói, chẳng qua là một thú cưng mà thôi. Không là cái gì cả.
Không còn gì để lưu luyến trên thế giới này.
Tạm biệt!
Không đúng, là không bao giờ gặp lại!
***
Liên Vô Trần bưng thức ăn bước lên cầu thang dài đầy hoa văn, trong lòng lại có dự cảm không lành.
Hắn bước nhanh đi vào phòng.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, cô gái nghiêng người nằm đưa lưng về phía hắn.
Dự cảm trong lòng Liên Vô Trần càng lớn dần, đặc biệt là khi nhìn thấy giấy bút trên bàn.
Hắn chậm rãi tới gần giường của cô gái, hướng về phía thân thể của cô, vẫn là ấm áp như cũ.
Nhưng mà, Liên Vô Trần rũ con ngươi xuống, khóe môi gợi lên ý cười không rõ, cô đã chết rồi.
Liên Vô Trần cầm lấy bức thư đặt dưới cây bút, đôi mắt phượng hẹp dài không rõ cảm xúc đọc qua những chữ trong thư ―― chữ giống như chó trèo tường vậy......
"Không có nếu, không có tương lai, tôi không tin tình yêu, không tin hạnh phúc, không tin mọi thứ trên đời."
"Đương nhiên, càng không tin anh."
"Cho nên không cần mưu toan tính kế cầm tù tôi, lòng tôi chỉ muốn có tự do."
"Nếu như anh thật sự muốn tôi cầu xin anh, tôi hiện tại cầu xin anh, đừng để tôi ở kiếp sau hay n+1 cái kiếp sau gặp lại anh."
"Anh là người duy nhất gợi lên lửa giận trong tôi, vừa lòng chưa?"
"Còn có, đừng mưu tính đem thân thể của tôi làm thành tiêu bản hay đồ vật kỳ quái gì, ba ngày sau thân thể này liền sẽ xấu xí và không sót lại cái gì! Khuyên anh nhanh chóng chôn đi."
"Đừng hỏi tôi vì sao quyết liệt như vậy, bởi vì tôi đã tìm được cách chết đẹp nhất."
"Nhớ kỹ, từ nay về sau, trên đời này không có Lương Chỉ, anh nếu dám lấy thân thể của tôi thay mặt cho nữ nhân khác, tôi sẽ thực sự ghê tởm anh."
"Tuy rằng hiện tại cũng đã thực sự ghê tởm."
"Còn có, phụ nữ muốn được yêu chiều, không phải lấy về làm thú cưng."
"Khuyên anh đời kế tiếp hãy đối tốt với phụ nữ."
Bình luận truyện