Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc
Chương 33: Tiểu thúc đừng quậy (8)
Buổi sáng Bích Linh tiếp tục bị Quân Sinh gọi dậy đi học để tăng hảo cảm của nữ chính, buổi tối nỗ lực học tập, duy trì suốt bốn tuần, rốt cuộc có một ngày, loại cân bằng này bị phá vỡ.
Kỳ thi hàng tháng tới...
Bích Linh càng thêm nỗ lực học tập nhưng vẫn không qua nổi, vài môn cũng chỉ vừa đủ điểm qua.
Bích Linh: "..." Đây là vì cái gì?
【 Ký chủ cô thừa nhận là mình học ngu đi. 】
Bích Linh cầm phiếu điểm thở dài một tiếng: "Không, ta không phải..."
【 Ký chủ không cần tự lừa mình dối người. 】
Ta cứ lừa mình dối người đấy.
Hệ thống: "..." Ký chủ này có chút tùy hứng nha.
"Tiểu Kha, điểm kém sao?" La Tuyết Lạc ngại ngùng hỏi Bích Linh, bốn tuần nay, cô rất có hảo cảm với Bích Linh, sớm đã coi Bích Linh là bạn tốt, lúc này thấy vẻ mặt Bích Linh bi thống, không nhịn được đi tới hỏi thăm.
Vừa nhìn xuống, khóe miệng La Tuyết Lạc liền khẽ nhếch lên.
Thành tích này quả thực là... không tốt chút nào.
Đứng cuối lớp bọn họ luôn!
"Khụ, không cần buồn." La Tuyết Lạc không biết an ủi người khác như thế nào, đành phải nhàn nhạt mà trấn an.
Bích Linh ném tờ giấy trong tay xuống, bổ nhào vào trong lòng La Tuyêt Lạc: "A, học bá cứu mình!"
"Được, được, ngoan nào!" La Tuyết Lạc dở khóc dở cười, nhẹ nhàng xoa đầu Bích Linh.
Khóe miệng Bích Linh cười khẽ, có người để ôm đùi rồi.
...
Cao ốc tập đoàn SUM.
Không khí trong phòng họp đông lạnh lại, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ vị sắc mặt lạnh lùng, hàn khí tỏa ra tứ phía.
Những giám đốc phía dưới không dám ho he một chút, sợ chọc giận đến người đàn ông này.
"Đây là các hạng mục tập đoàn sở hữu tháng này." Giám đốc Thẩm trình một chồng văn kiện lên.
Người đàn ông kia nhận lấy vài cái, tiếng xôn xao vang lên quanh quẩn trong phòng.
"Đây là những việc mà các người làm trong tháng này?" Người đàn ông nhăn mày lại.
Thể xác và tinh thần của mọi người đều run lên.
Không... Vừa lòng...
Bọn họ chết chắc rồi!!!
Đang lúc bọn họ đang run rẩy chờ đợi đối diện với "tử thần", một hồi chuông điện thoại vang lên.
Ánh mắt thanh lãnh của Quân Sinh lướt qua màn hình di động, sau đó liền nhận điện thoại: "Ừm?"
Không biết đối phương nói cái gì, sắc mặt Quân Sinh càng lạnh hơn, môi mỏng cuối cùng phun ra hai chữ: "Đã biết."
Ngắt điện thoại, Quân Sinh cầm áo khoác lên, đi ra ngoài, biến mất ở trước mặt mọi người.
Liền cứ như vậy... Đi rồi?
Nhóm giám đốc liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt mỗi người đều cảm thấy may mắn như sống sót sau tai nạn.
***
Sau khi Bích Linh tan học, chú nhỏ tới đón cô, biểu tình nhìn qua rất bình thường.
Bích Linh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Được rồi, cô nói rồi, chú sẽ không quản cô, không cần sợ cái điểm kiểm tra nát bét của cô.
Nhưng mà, cô rất nhanh liền biết được, Quân Sinh chính là vai ác, hỉ nộ ái ố không thể hiện ra mặt...
Bích Linh ngây ngốc đi vào nhà dưới sự theo dõi của hệ thống, không hề cảm nhận được người đàn ông phía sau, trong ánh mắt đã hiện lên ám sắc vô biên.
"Xoạch" người đàn ông khóa cửa lại. Bích Linh lúc này mới muộn màng phát giác điều gì đó không đúng. "Chú?"
Quân Sinh ngồi trên ghế sô pha, con ngươi hạ xuống, vẫy vẫy tay với Bích Linh.
Bích Linh đi tới.
"Lấy phiếu điểm ra."
Bích Linh: "!!!" Quả nhiên!
Bích Linh để tay ở sau lưng, không lấy ra.
Chú nhỏ ngước mắt nhìn Bích Linh một cái.
Bích Linh đành lấy ra từ cặp sách một tờ phiếu điểm đã bị vo thành một cục, sau đó trải phẳng ra.
Quân Sinh liếc Bích Linh một cái, cầm lấy tờ giấy trên tay cô.
Chỉ nhẹ nhàng đảo qua, khóe mắt Quân Sinh liền nhảy dựng lên, trên trán cũng xuất hiện mấy vạch đen.
Này... đây thật là nát bét mà!
Trong mười môn có năm môn không đạt tiêu chuẩn, năm môn còn lại cũng chỉ qua tiêu chuẩn một, hai điểm, quả thực so với lần trước còn khó coi hơn.
Bích Linh hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng giải thích một chút, kết quả không kịp để ý đã bị người đàn ông kia đột nhiên kéo xuống, áp vào trên đùi.
Sau đó...
Bích Linh cảm thấy mông mình đột nhiên đau xót.
Được rồi. Cô! Thế nhưng!Bị! Người! Ta! Đánh! Mông!
Kỳ thi hàng tháng tới...
Bích Linh càng thêm nỗ lực học tập nhưng vẫn không qua nổi, vài môn cũng chỉ vừa đủ điểm qua.
Bích Linh: "..." Đây là vì cái gì?
【 Ký chủ cô thừa nhận là mình học ngu đi. 】
Bích Linh cầm phiếu điểm thở dài một tiếng: "Không, ta không phải..."
【 Ký chủ không cần tự lừa mình dối người. 】
Ta cứ lừa mình dối người đấy.
Hệ thống: "..." Ký chủ này có chút tùy hứng nha.
"Tiểu Kha, điểm kém sao?" La Tuyết Lạc ngại ngùng hỏi Bích Linh, bốn tuần nay, cô rất có hảo cảm với Bích Linh, sớm đã coi Bích Linh là bạn tốt, lúc này thấy vẻ mặt Bích Linh bi thống, không nhịn được đi tới hỏi thăm.
Vừa nhìn xuống, khóe miệng La Tuyết Lạc liền khẽ nhếch lên.
Thành tích này quả thực là... không tốt chút nào.
Đứng cuối lớp bọn họ luôn!
"Khụ, không cần buồn." La Tuyết Lạc không biết an ủi người khác như thế nào, đành phải nhàn nhạt mà trấn an.
Bích Linh ném tờ giấy trong tay xuống, bổ nhào vào trong lòng La Tuyêt Lạc: "A, học bá cứu mình!"
"Được, được, ngoan nào!" La Tuyết Lạc dở khóc dở cười, nhẹ nhàng xoa đầu Bích Linh.
Khóe miệng Bích Linh cười khẽ, có người để ôm đùi rồi.
...
Cao ốc tập đoàn SUM.
Không khí trong phòng họp đông lạnh lại, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ vị sắc mặt lạnh lùng, hàn khí tỏa ra tứ phía.
Những giám đốc phía dưới không dám ho he một chút, sợ chọc giận đến người đàn ông này.
"Đây là các hạng mục tập đoàn sở hữu tháng này." Giám đốc Thẩm trình một chồng văn kiện lên.
Người đàn ông kia nhận lấy vài cái, tiếng xôn xao vang lên quanh quẩn trong phòng.
"Đây là những việc mà các người làm trong tháng này?" Người đàn ông nhăn mày lại.
Thể xác và tinh thần của mọi người đều run lên.
Không... Vừa lòng...
Bọn họ chết chắc rồi!!!
Đang lúc bọn họ đang run rẩy chờ đợi đối diện với "tử thần", một hồi chuông điện thoại vang lên.
Ánh mắt thanh lãnh của Quân Sinh lướt qua màn hình di động, sau đó liền nhận điện thoại: "Ừm?"
Không biết đối phương nói cái gì, sắc mặt Quân Sinh càng lạnh hơn, môi mỏng cuối cùng phun ra hai chữ: "Đã biết."
Ngắt điện thoại, Quân Sinh cầm áo khoác lên, đi ra ngoài, biến mất ở trước mặt mọi người.
Liền cứ như vậy... Đi rồi?
Nhóm giám đốc liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt mỗi người đều cảm thấy may mắn như sống sót sau tai nạn.
***
Sau khi Bích Linh tan học, chú nhỏ tới đón cô, biểu tình nhìn qua rất bình thường.
Bích Linh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Được rồi, cô nói rồi, chú sẽ không quản cô, không cần sợ cái điểm kiểm tra nát bét của cô.
Nhưng mà, cô rất nhanh liền biết được, Quân Sinh chính là vai ác, hỉ nộ ái ố không thể hiện ra mặt...
Bích Linh ngây ngốc đi vào nhà dưới sự theo dõi của hệ thống, không hề cảm nhận được người đàn ông phía sau, trong ánh mắt đã hiện lên ám sắc vô biên.
"Xoạch" người đàn ông khóa cửa lại. Bích Linh lúc này mới muộn màng phát giác điều gì đó không đúng. "Chú?"
Quân Sinh ngồi trên ghế sô pha, con ngươi hạ xuống, vẫy vẫy tay với Bích Linh.
Bích Linh đi tới.
"Lấy phiếu điểm ra."
Bích Linh: "!!!" Quả nhiên!
Bích Linh để tay ở sau lưng, không lấy ra.
Chú nhỏ ngước mắt nhìn Bích Linh một cái.
Bích Linh đành lấy ra từ cặp sách một tờ phiếu điểm đã bị vo thành một cục, sau đó trải phẳng ra.
Quân Sinh liếc Bích Linh một cái, cầm lấy tờ giấy trên tay cô.
Chỉ nhẹ nhàng đảo qua, khóe mắt Quân Sinh liền nhảy dựng lên, trên trán cũng xuất hiện mấy vạch đen.
Này... đây thật là nát bét mà!
Trong mười môn có năm môn không đạt tiêu chuẩn, năm môn còn lại cũng chỉ qua tiêu chuẩn một, hai điểm, quả thực so với lần trước còn khó coi hơn.
Bích Linh hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng giải thích một chút, kết quả không kịp để ý đã bị người đàn ông kia đột nhiên kéo xuống, áp vào trên đùi.
Sau đó...
Bích Linh cảm thấy mông mình đột nhiên đau xót.
Được rồi. Cô! Thế nhưng!Bị! Người! Ta! Đánh! Mông!
Bình luận truyện