Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 44: Không phải ghét, mà là hận



Hình ảnh người con trai trước mặt ngay lập tức thu vào mắt Huyền khiến cô sững sờ. Khoảnh khắc chạm vào ánh mắt ấy, tim cô như muốn ngừng đập. Toàn thân cô khẽ run rẩy, cố đứng vững để mình không bị ngã khụy tại chỗ.

Người trước mặt là anh, đúng là anh rồi. Là người mà suốt bốn năm qua đã khiến cô như sống dưới địa ngục, người mà ngay cả trong mơ cô vẫn luôn nhìn thấy, người lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí cô một phút không rời.

Trong phút chốc, thứ tình cảm sâu nặng cô đã kìm nén suốt bốn năm qua ập đến, giống như một cơn sóng biển dữ dội xô vào bờ, phá vỡ đi tòa thành cát yếu ớt mà cô đã cố gắng xây nên trong bốn năm ấy. Lòng cô chợt dâng lên một cảm giác lạ thường. Là xúc động, hạnh phúc, vui mừng, hay sợ hãi?

Anh vẫn thế, vẫn là mái tóc đen mềm mại đang khẽ đung đưa mị hoặc những làn gió nhẹ trong không khí khiến chúng tinh nghịch mà đùa giỡn trên đó, vẫn là khuôn mặt kiêu ngạo mỗi khi nhìn người khác, vẫn là đôi mắt màu xám huyền ảo khiến cô mê mẩn mỗi khi nhìn vào đó. Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen sơvin. Anh cao lớn hơn trước rất nhiều, đẹp trai hơn trước rất nhiều. Trông anh bây giờ chững chạc hơn nhiều so với hồi cấp ba. Cũng đúng, bốn năm trôi qua rồi. Duy chỉ có sự lôi cuốn, hấp dẫn là vẫn không hề nhạt đi, ngược lại còn khiến người khác si mê hơn nữa.

Anh nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm. Đôi mắt anh mênh mông như làn khói mờ lướt trên mặt hồ không gợn chút lăn tăn, nhưng dường như lại chứa đựng một thứ gì đó thâm sâu, khó đoán.

Cố gắng điều chỉnh lại nhịp hô hấp của mình, Huyền từ từ tiến đến trước mặt anh, hai tay bấu chặt góc tài liệu để cố gắng giữ bàn tay bé nhỏ đang khẽ run run. Cúi đầu chìa tập tài liệu ra trước mặt anh, cô hít một hơi, thu hết can đảm khó nhọc mở miệng: "Anh...e...s...sếp...đây là bản kế hoạch em...tôi đã viết. Xin...sếp hãy xem qua!" Chỉ một câu thôi mà cô phải cố gắng giữ nhịp, rặn ra từng chữ.

Dương không nói gì, rời tầm mắt xuống xấp tài liệu đang rung nhẹ trước mặt. Anh đưa tay giật lấy, giơ lên nhìn sơ qua một lượt.

Không gian bỗng chốc im lặng đến ngạt thở. Có thể nghe được cả tiếng rù rì trong không khí. Đám người bên ngoài lấm lét, chen chúc nhau nhìn qua khe cửa khép hờ theo dõi tình hình bên trong. Sếp của họ đáng sợ quá. Huyền bình thường là người lạc quan, trời không sợ, đất không sợ, còn thường xuyên mạnh miệng nói xấu sếp nữa. Vậy mà bây giờ lại khúm núm như con cún, lù đù như con gà rù đứng cúi đầu trước mặt sếp.

Huyền không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương. Chẳng phải cô đã mong chờ cái khoảnh khắc được nhìn thấy anh suốt bốn năm qua rồi sao? Ngay lúc này, anh đang đứng trước mặt cô rất gần, thật sự là rất gần. Gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào anh, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người anh nữa. Mùi hương mà không thể lẫn với bất kì người nào khác. Nhưng sao cô thấy khoảng cách giữa cô và anh bây giờ nó lại xa đến thế. Xa đến mức cô không thể nhìn anh dù chỉ là lướt qua.

Xoạch...

Tập giấy trên tay Dương nhắm thẳng lên người Huyền mà ném tới, sau đó rơi ra khỏi bìa kẹp, bay tứ tung khắp nơi, chao liệng trên không trung một cách chậm rãi rồi từ từ đáp xuống mặt đất.

Đám người bên ngoài lập tức nín thở bởi hành động vừa rồi của Dương, còn Huyền thì sững sờ bởi hành động ấy của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt anh từ đầu tới cuối vẫn lạnh lùng, một chút sắc thái biểu cảm cũng không có. Ánh mắt anh nhìn cô, lạnh lẽo vô cùng.

Chắc anh đã không còn chút tình cảm gì với cô nữa rồi. Chắc là anh rất ghét cô. Phải rồi, chính cô đã bỏ rơi anh, là cô đã thất hứa với anh. Anh có quyền ghét cô. Cổ họng nghẹn đắng, cô cố gắng nuốt ngược giọt nước nóng hổi đang sắp rơi ra khỏi khóe mắt.

"Đây gọi là kế hoạch sao? Một chút ý tưởng cũng không có. Kế hoạch này viết ra để giúp công ty đi lên hay góp phần làm công ty phá sản?" Giọng anh thực sự rất lạnh. Lạnh hơn cả những cơn gió mùa đông se buốt thổi qua. Nó làm trái tim cô thắt lại. Cô im lặng, cúi đầu xuống không hé nửa lời.

"Cầm mớ giấy lộn đấy cút khỏi đây ngay. Cảm thấy không làm được thì nghỉ việc đi. Công ty không thừa tiền trả cho những người vô dụng."

Vô dụng sao? Phải, là cô vô dụng. Cô không thể giữ lời hứa với anh, cô không thể cho anh một tương lai, không thể cho anh...một đứa con.

Huyền khẽ hít một hơi, bàn tay rịn mồ hôi đang run run nắm chặt vạt quần. Lùi lại một bước, cô chậm rãi quỳ xuống đất, đưa bàn tay bé nhỏ run rẩy ra nhặt lại hết mấy tờ giấy vương vãi trên mặt đất. Cô cắn môi thật chặt, cánh môi mỏng liền in hằn một vệt răng đều thẳng tắp.

Cô đứng dậy, không ngước lên nhìn Dương, giọng nói hơi run run, mang chút thống khổ khó nhọc cất lên: "Xin lỗi sếp. Tôi sẽ làm lại bản khác. Tôi xin phép về phòng trước." Cô cúi đầu rồi lùi về sau mấy bước, xoay người đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. 

Căn phòng chỉ còn trơ trọi một mình Dương vẫn đang ngồi im như pho tượng trên ghế. Sắc mặt anh bắt đầu thay đổi. Nhìn chăm chăm ra phía cửa, anh khẽ thở dài. Ánh mắt anh trở nên mờ đục dần, ẩn hiện một vài tia phức tạp.

Đám người bên ngoài thấy Huyền đi ra liền chạy tới vây quanh cô: "Huyền, có sao không?"

Huyền không nói gì, vô thức lướt qua đám người kia. Tai cô như ù đi, không còn nghe được gì nữa. Cơ thể run lẩy bẩy, cô phải dựa cả người vào bờ tường, khó nhọc cất từng bước nặng nề đi về phòng.

Đám người sau lưng nhìn nhau bất lực, sau đó lần lượt rời khỏi đó, trở về phòng làm việc của mình.

Bước vào phòng, cô nép sang một bên góc tường dựa vào đó. Cả người bắt đầu trượt từ từ trên bức tường lạnh lẽo rồi ngồi thụp xuống đất, buông thõng cả hai tay như vừa bị rút cạn hết sức lực. Một giọt nước ấm nóng trào ra. Cô khẽ nhắm mắt, kí ức lại ùa về.

Trước đây, cô đã từng ghét anh. Ghét vì anh quá đáng, ghét vì anh ngang ngược, anh kiêu ngạo. Cô mắng anh biến thái, cô mắng anh lưu manh. Cô từng ghét anh như thế, tại sao vẫn không thể từ bỏ tình cảm mình đã dành cho anh?

Anh luôn nói cô ngu, chê cô xấu xí. Anh hay đánh cô, quát mắng cô, thậm chí có lần còn tức giận đuổi cô đi. Nhưng sau cùng, anh vẫn nói thích cô. Bây giờ, anh vẫn yêu cô, vẫn còn nhớ...hay anh đã quên hết mọi thứ giữa hai người.

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của anh nhìn cô lúc nãy. Cô nở một nụ cười chua xót. Cô đang hi vọng cái gì? Hi vọng sau ngần ấy năm anh vẫn yêu cô, mặc cho cô là người rời bỏ anh, mặc cho cô là người phản bội anh mà vẫn một lòng thương nhớ tới cô sao?

Huyền ngồi nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Khó nhọc mở đôi mắt ướt đẫm nhìn ra ngoài khung cửa kính lớn đối diện. Giữa nền trời xanh biếc, một chiếc máy bay phản lực bất ngờ xẹt ngang qua, để lại một vệt khói trắng xóa rạch ngang bầu trời thành hai phần rồi từ từ lan ra xung quanh. Rõ ràng là bầu trời rất đẹp, tựa như một bức tranh phong cảnh sinh động. Vậy mà trong mắt Huyền, nó lại trở thành một màu đen u ám.

Không phải, không phải chỉ là bầu trời, mà tất thảy những thứ xung quanh cô đều trở nên u ám.

"Huyền, sao lại ngồi đây?" Khánh nhẹ đẩy cửa bước vào. Cậu định sang rủ Huyền đi ăn, vừa vào phòng đã thấy cô ngồi bẹp dưới đất, mặt lem nhem nước mắt. Khuôn mặt cô gầy guộc xanh xao đang thất thần nhìn ra phía tấm kính lớn. Cậu hốt hoảng chạy lại ngồi xuống trước mặt cô, nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia. Tay cô rất lạnh. Nhìn thấy cô như thế, trong lòng cậu lại trào dâng một nỗi xót xa:"Sao thế này? Đứng lên đi."

Huyền căn bản không nghe được lời của Khánh. Cô vẫn không có chút phản ứng, cũng không quay sang nhìn Khánh, đôi mắt mờ đục vẫn nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc này trong đầu cô thực sự trống rỗng.

Khánh bế xốc Huyền dậy, đi lại đặt cô ngồi xuống ghế. Nhìn thấy cô như vậy, cậu cũng đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra với cô. Tim cậu chợt thắt lại. Rốt cuộc cậu phải làm gì mới có thể giúp cô vui vẻ, hồn nhiên như ngày xưa đây?

Khánh nhìn cô bất lực, cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Ngay cả người con gái mình yêu thương cậu cũng không thể khiến cô được vui vẻ. Cậu hơi cúi đầu, khẽ đưa tay quẹt đi giọt nước mắt vừa lăn xuống má cô. Cậu kéo cô lại ôm cả người vào lòng. Cô gái nhỏ bé này, rốt cuộc là giữa cô và Dương đã có chuyện gì? Rõ ràng là cô vẫn còn yêu Dương rất nhiều. Hà cớ gì mà phải tự đày đọa bản thân mình như thế.

Hôm sau đi làm, Huyền cố tình đi thật sớm để không phải chạm mặt những người khác. Lúc này tâm trạng cô vô cùng tệ. Cô cố gắng giữ cảm xúc của mình tự nhiên hết sức có thể. Nhưng cô cũng rất mệt khi phải giả tạo như vậy. Tránh được lúc nào hay lúc đó.

"Huyền ơi!"

Đang chăm chú vào màn hình máy tính, nghe có tiếng gọi, Huyền ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa. Là chị nhân viên phòng kế hoạch. Chị ấy không vào, chỉ đứng bên ngoài khúm núm, có vẻ như đang sợ cái gì đấy.

"Chị vào đi. Có chuyện gì sao?"

Chị kia khẽ cười, lưỡng lự một chút rồi rón rén bước vào trong, kéo ghế ngồi đối diện cô: "Em...ổn không?"

Huyền hơi bối rối trước câu hỏi của chị kia, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười trả lời lại: "Em thì có gì không ổn? Khó nữa em còn làm được. Yên tâm đi, em không sao đâu!"

Chị kia hơi ngó nghiêng xung quanh, mặt lấm lét như chuẩn bị làm việc gì đó xấu xa, sau đó cúi lại gần Huyền thì thào: "Chị không hiểu, rốt cuộc giữa em với sếp có chuyện gì, sao anh ấy có vẻ lại ghét em đến vậy?"

Huyền hơi sững lại trước câu hỏi của chị. Cô phải trả lời thế nào mới đúng? Là người yêu cũ? Là cô phản bội, bỏ rơi anh nên bây giờ anh mới ghét cô. Anh thực sự ghét cô sao?

"Không phải ghét, mà là hận." Khuôn mặt cô bỗng trùng xuống, ánh mắt trở nên mờ đục. Cô không hề biết mình vừa vô tình thốt ra suy nghĩ trong đầu với chị kia.

Chị kia hơi bất ngờ với câu trả lời của Huyền: "Hận là sao? Bộ em với anh sếp có quen nhau hả?"

Câu hỏi của chị khiến cô giật mình tỉnh lại, mới ngớ ra là mình vừa buột miệng. Cô hơi lúng túng, đưa tay khua khua trước mặt vội nói: "Ơ...không...em nói nhầm đấy. Thì mấy lão sếp lúc nào chả thích làm khó nhân viên. Không sao đâu, em nhất định sẽ làm cho anh ta tâm khục khẩu phục."

Chị kia hơi nhíu mày nghi hoặc, nhưng thấy Huyền như vậy cũng không tiện hỏi nhiều. Lúc nãy mấy người dưới phòng kế hoạch bàn nhau cử chị lên thăm dò tình hình của Huyền. Chị cười lại với Huyền rồi tạm biệt, nhanh chóng trở về phòng làm việc thông báo tình hình. Từ ngày Huyền vào làm, bao nhiêu công việc đều dồn hết cho Huyền. Tuy là đỡ đi một phần gánh nặng nhưng họ cũng không phải là hạng người chỉ biết ỷ lại vào người khác. Vì vậy cho nên họ cũng rất quan tâm tới Huyền.

Rời khỏi phòng làm việc, Huyền hướng thẳng về phía khu vực giải lao lấy cho mình một tách cà phê. Cả đêm ở trong bệnh viện với bố nên bây giờ cô rất mệt. Chỉ có cà phê mới khiến cô tỉnh táo hơn được một chút.

"Cô có thấy cô gái lúc nãy tới tìm giám đốc phòng kế hoạch không? Cô ta là ai vậy nhỉ?"

"Thấy rồi. Nghe bảo cũng ở bên Úc về đấy. Chắc họ quen nhau bên đấy. Có phải người yêu không?"

"Hịc, anh ấy đẹp trai thế, tài giỏi thế thì chỉ có mấy người như vậy mới xứng với anh ấy chứ đâu như mình."

Mấy cô gái nhân viên bên bộ phận khác xúm nhau bàn tán. Huyền đã nghe thấy, lòng cô lại dấy lên một cảm giác xót xa. Cô vội lấy tách cà phê rồi trở về phòng làm việc. Ngồi thẫn thờ trên ghế, cô lại bắt đầu suy nghĩ mông lung.

"Huyền ơi, sếp gọi em qua kìa!" Một chị nhân viên kéo cánh cửa ra thò đầu vào trong nói với Huyền sau đó đóng cửa lại rời đi. Huyền hơi do dự, nửa muốn đi nửa lại không muốn. Đi thì sẽ được thấy anh, nhưng cô sợ nhìn thấy anh rồi mình không kìm lòng được mà trở nên yếu đuối.

Cô bỗng nở một nụ cười, nụ cười chua xót hơn bao giờ hết. Chẳng phải cô giỏi viết kế hoạch lắm sao? Sao không tự viết cho mình một bản kế hoạch về cảm xúc luôn?

Hai tay nắm chặt, cô khẽ hít một hơi thật sâu rồi đi sang phòng bên cạnh. Đứng trước cửa ngập ngừng một lúc lâu cô mới đẩy cửa bước vào trong.

"Sếp cho gọi tôi có..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện