May Mà Em Cũng Thích Anh
Chương 21: Lời bày tỏ
Edit: An TĩnhTrước khi trở về phòng, Lý Tô Tô nói: “Bọn tớ sẽ tạo một nhóm chat gồm bốn chúng ta, lát nữa gửi hết hình chụp hôm nay vào đó nhé.”
Tần Tương Nam nói đồng ý với họ. Sau đó cũng đi về phòng nghỉ ngơi.
Căn biệt thự có ba tầng, ở tầng trệt là phòng khách và phóng bếp, tầng thứ hai là các phòng chức năng, KTV hay phòng chơi bài cũng nằm ở tầng này, còn tầng thứ ba là phòng ngủ.
Cả ba tầng có tổng cộng bốn căn phòng, dĩ nhiên Lý Tô Tô và Tô Minh Hiên ở chung một phòng, còn Tần Tương Nam và Từ Sướng mỗi người một phòng riêng.
Tần Tương Nam quay về phòng của mình, lập tức đi tắm rửa, thay quần áo ngủ, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Vì tránh đi vào vết xe đỗ lần trước, cô đã cố ý mua đồ ngủ kín đáo, phòng ngừa tình huống giống lần trước lại xảy ra một lần nữa.
Cô lên giường, tựa vào gối, mở điện thoại ra xem một lúc. Lúc này mới phát hiện quả nhiên Lý Tô Tô đã tạo nhóm chat bốn người xong, cũng gửi hết hình chụp hôm nay vào nhóm.
Tần Tương Nam nhìn một hồi cũng bật cười, Lý Tô Tô còn gửi hình chụp lúc cô và Từ Sướng đang nấu cơm trưa hôm nay, cả hình chụp lúc chơi bóng bàn, hát KTV cũng được gửi đến. Ngoài ra còn có một tấm hình chụp bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau. Trong hình, cô và Từ Sướng ngồi cạnh nhau, dựa vào rất gần, hai người mỉm cười rất vui vẻ.
Nhìn thời gian trên điện thoại, Tần Tương Nam định tắt đèn đi ngủ. Lúc này, hình như cô nghe được vài âm thanh.
Nó truyền đến từ căn phòng bên cạnh, cô cảm thấy rất kì lạ, vì thế lóng tai nghe ngóng động tĩnh. Nghe một hồi, bỗng nhiên cô phát hiện gì đó.
Phòng kế bên là phòng của vợ chồng Lý Tô Tô, chờ khi cô hiểu rõ, mặt đã đỏ rần. Cô vội vàng dùng gối bịt kín lỗ tai mình lại, không ngờ rằng âm thanh này càng lúc càng lớn hơn. Cô thật sự vô cùng tức giận, cô nàng Lý Tô Tô này, không biết kế bên phòng mình là một cô gái độc thân từ trong bụng mẹ đã nhiều năm nay nên không thể nghe những âm thanh không phù hợp với thiếu nhi sao?
Cô không thể làm gì khác ngoài kéo cao chăn lên, che kín đầu.
Hơn mười giờ tối, Từ Sướng vẫn chưa tắm rửa, cũng không đi ngủ, anh vẫn đứng bên ngoài ban công hứng cơn gió lạnh.
Buổi tối có uống rượu, kích thích lục phủ ngũ tạng của anh khiến nó trở nên sôi trào.
Đương nhiên anh có thể nghe được âm thành phát ra từ phòng bên cạnh, anh cảm thấy mình lúc này như sắp phát điên rồi. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ cô chú trọng cách ăn mặc trang điểm, anh vô cùng kinh ngạc. Cô chính là người phụ nữ duy nhất trong toàn thế giới này có thể khiến anh rung động, thích không chịu được, hận không thể lập tức ôm chặt lấy cô, nhưng anh lại không dám, cái gì cũng không dám làm, không dám nói ra.
Nhiều năm như vậy vẫn không đủ can đảm nói ra, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?
Anh lại nhớ đến lúc còn học cấp ba, có nhiều cô gái thích anh như vậy, anh càng không phải là người có trái tim sắt đá, mà chỉ vì không một ai có thể làm anh rung động.
Ngoại trừ cô, một cô gái luôn nghiêm túc cố gắng. Cô có thể liều mạng đấu tranh vì lí tưởng của mình, cô sống lạc quan, kiên cường. Thật ra ở trong lòng anh, cô vô cùng xinh đẹp, hai lúm đồng tiến bên má mỗi khi cô cười lên thật mê người, dáng vẻ tức giận của cô lúc cãi vả với em trai mình cũng cực kì đáng yêu hoạt bát.
Có đôi lúc anh muốn nói thẳng cho cô biết, mình thích cô, nhưng anh không dám, anh sợ quấy rầy đến chuyện học tập của cô. Tần Tương Nam cố gắng như vậy là vì muốn thực hiện lý tưởng của mình. Nếu làm cô phân tâm, anh sẽ hối hận cả đời này mất.
Nhưng anh ngàn lần vẫn không nghĩ đến chính là có một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống cô, ngăn cách giữa anh và cô.
Người đó tên là Thẩm Chi Dương, anh ta cũng thích cô. Nhưng anh ta lại dũng cảm hơn anh rất nhiều, anh ta đã bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Còn bản thân anh, cái gì cũng không dám làm.
Anh yếu đuối bao nhiêu, anh hận bản thân mình lúc đó. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, bên cạnh cô đã có Thẩm Chi Dương.
Khi biết được chuyện cô bị bệnh phải nằm viện, anh rất lo lắng. Nhớ đến việc cô liều mạng như vậy, lại thêm đây là hai tuần có rất nhiều tiết học và kiến thức quan trọng. Cho nên anh đã thức trắng mấy đêm liền, để chỉnh sửa một quyển tài liệu học tập cho cô.
Khi anh cầm quyển tài liệu này chuẩn bị đến bệnh viện tìm cô thì phát hiện Thẩm Chi Dương cũng ở đây. Anh nghe thấy tiếng cười vui vẻ thoải mái của Thẩm Chi Dương và cô. Những tiếng cười này, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ cưới trước mặt anh. Mà anh cũng biết, mình không có năng lực khiến cô bật cười vui vẻ như thế. Anh biết bản thân mình thất bại bao nhiêu.
Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cảm giác đau đớn trong trái tim khiến anh không cách nào hô hấp đều đặn, từ đầu đến cuối, anh vẫn không có can đảm đi vào đó để đưa quyển tài liệu học tập mình soạn ra trước mặt cô.
Ngày hôm sau, không biết tại sao trong trường học lại truyền ra tin tức Triệu Xán Xán là bạn gái anh, nhưng anh lười quan tâm đến những thứ này, vì thế không đáp lại gì cả. Đối với Triệu Xán Xán, anh không có chút hảo cảm nào cả, cũng giống như cách anh đối với những nữ sinh khác vậy.
Cuối cùng cô cũng xuất viện, anh tranh thủ thời điểm đến nhà cô dạy bổ túc, quyết định đem theo quyển tài liệu học tập do mình sửa ngày mấy ngày liền đến cho cô. Thế nhưng cô lại nổi giận một cách không giải thích được, còn nói với anh rằng cô không cần cuốn tài liệu này, không cần sự giúp đỡ của anh thì cô cũng có thể thi lên đại học. Dĩ nhiên anh biết với sự cố gắng của cô, chắc chắn cô có thể thi đậu đại học. Nhưng những lời nói của cô đâm sâu vào trái tim anh, khiến nó đau nhói.
Thì ra những chuyện anh làm vì cô vốn không đáng nhắc đến, còn cái tên Thẩm Chi Dương kia lại tốt đến như vậy sao? Ngày đó anh thật sự rất túc giận, nhưng trái tim càng đau hơn cả, anh đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc Triệu Xán Xán chạy đến hỏi mượn anh tài liệu học tập, anh từ chối theo phản ứng tự nhiên. Nhưng khi phát hiện Tần Tương Nam đang nhìn mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đưa cuốn tài liệu học tập mình vốn định đưa cho cô sang cho Triệu Xán Xán. Cũng đồng ý sẽ dạy cô ta chơi đàn guitar vào cuối tuần. Chỉ có làm như vậy, anh mới cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn đôi chút.
Thật ra anh biết mình chắc chắn sẽ không đến buổi hẹn này, vào ngày cuối tuần đó, anh không hề nghĩ ngợi gì mà đến thẳng nhà Tần Tương Nam. Nhưng khi Tần Hướng Bắc nói cho anh biết, ngày đó cô và Thẩm Chi Dương cùng đi hẹn hò. Trong lúc nhất thời, anh cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó chắn lại, sau đó anh hoàn toàn không có tâm tình để dạy bổ túc cho Tần Hướng Bắc nữa, đầu óc anh trở nên hỗn loạn, không thể suy nghĩ thêm được gì.
Anh cảm thấy mình xong rồi, bởi vì sừ hèn yếu của mình mà anh đã mất đi cô.
Vào đêm trước tết Nguyên Đán, Tô Minh Hiên hẹn anh cùng ra ngoài đón năm mới, anh vốn không muốn đi. Nhưng Tô Minh Hiên nói rằng Tần Tương Nam cũng sẽ đến, vì thế anh lập tức đồng ý.
Anh biết rõ cô đã không thể thuộc về mình nữa, nhưng vẫn không nhịn được muốn được gặp cô, anh ôm một tia hy vọng trong lòng, nếu như anh còn có một cơ hội cuối cùng, anh nhất định sẽ nắm thật chặt.
Nhưng không ngờ rằng, buổi tối hôm đó Thẩm Chi Dương cũng đến, chính mắt anh nhìn thấy, thời điểm mười hai giờ đêm cũng là lúc năm mới đến, Thẩm Chi Dương đã hôn cô.
Đêm đó pháo hoa nở rộ trên bầu trời thật rực rỡ, nhưng trái tim anh hoàn toàn vỡ vụn.
Khi màn pháo bông kết thúc, dòng người huyên náo tản đi, anh đứng bên bờ sông một mình, suy nghĩ cả một đêm.
Suy nghĩ anh đã mất đi cô bằng cách nào.
Bất kể là mọi người xung quanh nói anh ưu tú thế nào, anh đều biết mình không hoàn mỹ như những gì người khác thấy, anh của thời niên thiếu thanh cao, lúc đối mặt với tình cảm của mình lại chọn trốn tránh, anh hèn yếu ích kỉ, ngay cả một câu thích cô cũng không dám nói ra.
Mười năm này, anh đã nghĩ rằng mình có thể quên cô đi, đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt của Lâm Nhụy Nhi, anh định mở lòng mình ra, từ từ tiếp nhận Lâm Nhụy Nhi, nhưng anh vẫn không làm được. Trên thế giới này, chỉ có một cô gái có thể khiến anh rung động, đó chính là cô, Tần Tương Nam.
Từ Sướng hồi tưởng lại bản thân mình những năm cấp ba mới phát hiện anh ngu ngốc và hèn yếu đến nhường nào. Cũng may mười năm sau, anh gặp lại cô lần nữa, biết được cô và Thẩm Chi Dương đã chia tay từ lâu, anh cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng anh vẫn không dám bày tỏ tình cảm của mình với cô, anh sợ cô sẽ từ chối, như thế thì ngay cả làm bạn cũng không thể nữa, hơn nữa hy vọng của anh đối với cô trong mười năm qua cũng hóa thành bọt nước.
Hôm nay, anh uống rất nhiều rượu, có thể là chất cồn đã làm anh tỉnh táo lại. Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa, anh nhìn tấm hình Lý Tô Tô gửi đến, chăm chú quan sát nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt Tần Tương Nam. Anh nhất định phải nói cho cô biết mình thích cô.
Anh không muốn chờ đợi một phút giây nào nữa. Vì vậy ngay lập tức mở cửa phòng mình, đi đến trước cửa phòng Tần Tương Nam, giơ tay gõ cửa.
Lúc này Tần Tương Nam vẫn còn vùi mình trong chăn, bịt kín lỗ tai. Nghe được tiếng gõ cửa, cô giật mình, nghĩ đến thời điểm này cũng chỉ có mỗi Từ Sướng mới đến gõ cửa phòng cô thôi.
Cô rời khỏi giường, sửa lại tóc tai mới chạy ra mở cửa.
Từ Sướng nhìn mái tóc rối bù của cô, khuôn mặt mềm mại hồng hào, thật sự muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Anh nhìn cô nói: “Không ngủ được thì có thể xuống dưới uống một ly với tôi được không?”
Cô nghĩ thầm dù gì âm thanh từ phòng bên cạnh như thế thì cô cũng không thể ngủ yên giấc được, vì vậy cô đồng ý.
Hai người họ cùng đi xuống dưới lầu, đến tầng trệt.
Tần Tương Nam nói với anh: “Buổi tối cậu uống nhiều rượu như vậy, hay tôi rót cho cậu một cốc nước nhé.”
Từ Sướng ừ một tiếng.
Tần Tương Nam đi vào phòng bếp, cầm một chiếc cốc sạch, chuẩn bị rót nước ấm vào cốc cho anh.
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác có một cánh tay ôm lấy eo mình. Tần Tương Nam giật mình…
Cô có thể cảm nhận được cơ thể ấm nóng mạnh mẽ ở sau lưng mình, lúc này còn đang dán chặt vào người cô. Hơi thở nóng ấm của anh phả lên cổ cô, khiến cô cảm giác ngứa ngáy không thôi.
“Từ Sướng…Cậu làm sao vậy?” Động tác rót nước của cô ngừng lại giữa không trung. Cô muốn thoát ra khỏi người anh, cả người giãy giụa theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Anh nói: “Em đừng nhúc nhích được không, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Từ Sướng, có phải cậu uống say rồi không?”
“Anh không có. Tần Tương Nam, anh thích em. Thích em mười năm nay.”
Cô bối rối….Cô không ngờ rằng Từ Sướng sẽ bày tỏ tình cảm với mình vào lúc này. Em trai đã nói với cô rằng Từ Sướng thích mình, nhưng cô không dám tin vào điều đó. Cô tự nói với bản thân mình, nếu đó là sự thật, thì mười năm trôi qua, Từ Sướng cũng đã thay đổi, làm sao anh còn có thể vẫn thích cô như trước chứ? Cho nên cô vẫn luôn đối xử với Từ Sướng như một người bạn của mình.
Không ngờ rằng, tối hôm nay, Từ Sướng lại nói với cô rằng anh đã thích cô mười năm rồi. Lúc này, cô thật sự không biết nên trả lời anh thế nào, bởi vì cô vẫn chưa hiểu rõ nội tâm của mình. Cô chắc chắn mình không ghét anh, Từ Sướng ưu tú là một điều không thể nghi ngờ, nhưng rốt cuộc cô có thích anh hay không, cô vẫn không biết.
Từ Sướng vẫn ôm chặt cô như cũ, nói tiếp: “Có lẽ anh nên nói với em sớm hơn, anh thích em. Nếu thế thì anh cũng sẽ không phải đau khổ mười năm nay. Tần Tương Nam, làm bạn gái anh được không?”
Nội tâm Tần Tương Nam loạn cào cào, “Từ Sướng, cậu buông tôi ra trước được không.”
Anh không nhúc nhích, cô lập tức dùng tay mình bẻ tay anh, vì bị đau nên anh đành phải buông lỏng ta.
Cô xoay người, nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt như mơ màng của anh, dáng vẻ hồn bay phách lạc. Quả thật cô không đành lòng từ chối anh.
“Cậu cho tôi chút thời gian có được không?” Cô nói.
“Tại sao em không chấp nhận anh, em có thể chấp nhận Thẩm Chi Dương nhưng lại không thể ở bên anh. Rốt cuộc cậu ta có chỗ nào tốt hơn anh?” Đôi mắt anh đỏ lên, trong mắt hằn đầy tia máu.
Tần Tương Nam chưa từng thấy Từ Sướng có dáng vẻ thế này, nói: “Cái này không liên quan đến Thẩm Chi Dương. Chỉ là cậu cho tôi chút thời gian để suy nghĩ thật kĩ, có được không?”
“Không được. Anh đã đợi mười năm nay, bây giờ không thể chờ đêm một giây nào nữa.” Giọng nói anh rất cương quyết.
Không ngờ rằng anh lại như đinh chém sắt thế này, cô hơi giật mình.
“Chắc hôm nay cậu say rồi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu. Tôi đi trước đây.” Cô chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn trong phòng bếp vang lên, là Vương Minh Nham gọi đến. Cô đưa tay, định nhận điện thoại.
Nhưng lại bị Từ Sướng nhấn tắt, anh hét lên một tiếng, nói: “Không cho phép em nghe máy!”
“Từ Sướng, cậu điên rồi à?” Cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.
“Anh ta là ai?” Anh tức giận nói với cô.
“Chỉ là một người bạn mà thôi.” Cô cầm điện thoại lên, nhấc chân chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp.
“Một người bạn mà quan trọng như vậy sao? Có phải ai cũng quan trọng hơn anh đúng không?” Anh vừa chất vấn vừa nhìn cô.
Tần Tương Nam không muốn để ý đến anh nữa, bước ra cửa.
Nhưng không nghĩ đến chính là cô đột nhiên bị Từ Sướng kéo ngược về lại, anh ép sát cô lên tường. Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng, một giây kế tiếp, miệng đã bị anh chặn lại.
Nụ hôn của anh cưỡng ép bá đạo, tràn đầy sự chiếm hữu. Cô có thể cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh, còn nếm được cả vị rượu trong miệng anh, khiến cô lập tức hoàn hồn lại.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của anh lại quá lớn, cô bị anh hôn đến độ không cách nào hô hấp nổi nữa. Vì thế cô dùng sức gõ lên cánh tay trái của anh, cánh tay vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Cuối cùng anh mới chịu buông cô ra.
Cô há miệng thở hổn hển một lúc, nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, nói: “Thật xin lỗi, hôm nay cậu say rồi, ngày mai nói sau.” Dứt lời, cô xoay người chạy ra ngoài cửa phòng bếp.
__
**
Hết chương 21
Tần Tương Nam nói đồng ý với họ. Sau đó cũng đi về phòng nghỉ ngơi.
Căn biệt thự có ba tầng, ở tầng trệt là phòng khách và phóng bếp, tầng thứ hai là các phòng chức năng, KTV hay phòng chơi bài cũng nằm ở tầng này, còn tầng thứ ba là phòng ngủ.
Cả ba tầng có tổng cộng bốn căn phòng, dĩ nhiên Lý Tô Tô và Tô Minh Hiên ở chung một phòng, còn Tần Tương Nam và Từ Sướng mỗi người một phòng riêng.
Tần Tương Nam quay về phòng của mình, lập tức đi tắm rửa, thay quần áo ngủ, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Vì tránh đi vào vết xe đỗ lần trước, cô đã cố ý mua đồ ngủ kín đáo, phòng ngừa tình huống giống lần trước lại xảy ra một lần nữa.
Cô lên giường, tựa vào gối, mở điện thoại ra xem một lúc. Lúc này mới phát hiện quả nhiên Lý Tô Tô đã tạo nhóm chat bốn người xong, cũng gửi hết hình chụp hôm nay vào nhóm.
Tần Tương Nam nhìn một hồi cũng bật cười, Lý Tô Tô còn gửi hình chụp lúc cô và Từ Sướng đang nấu cơm trưa hôm nay, cả hình chụp lúc chơi bóng bàn, hát KTV cũng được gửi đến. Ngoài ra còn có một tấm hình chụp bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau. Trong hình, cô và Từ Sướng ngồi cạnh nhau, dựa vào rất gần, hai người mỉm cười rất vui vẻ.
Nhìn thời gian trên điện thoại, Tần Tương Nam định tắt đèn đi ngủ. Lúc này, hình như cô nghe được vài âm thanh.
Nó truyền đến từ căn phòng bên cạnh, cô cảm thấy rất kì lạ, vì thế lóng tai nghe ngóng động tĩnh. Nghe một hồi, bỗng nhiên cô phát hiện gì đó.
Phòng kế bên là phòng của vợ chồng Lý Tô Tô, chờ khi cô hiểu rõ, mặt đã đỏ rần. Cô vội vàng dùng gối bịt kín lỗ tai mình lại, không ngờ rằng âm thanh này càng lúc càng lớn hơn. Cô thật sự vô cùng tức giận, cô nàng Lý Tô Tô này, không biết kế bên phòng mình là một cô gái độc thân từ trong bụng mẹ đã nhiều năm nay nên không thể nghe những âm thanh không phù hợp với thiếu nhi sao?
Cô không thể làm gì khác ngoài kéo cao chăn lên, che kín đầu.
Hơn mười giờ tối, Từ Sướng vẫn chưa tắm rửa, cũng không đi ngủ, anh vẫn đứng bên ngoài ban công hứng cơn gió lạnh.
Buổi tối có uống rượu, kích thích lục phủ ngũ tạng của anh khiến nó trở nên sôi trào.
Đương nhiên anh có thể nghe được âm thành phát ra từ phòng bên cạnh, anh cảm thấy mình lúc này như sắp phát điên rồi. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ cô chú trọng cách ăn mặc trang điểm, anh vô cùng kinh ngạc. Cô chính là người phụ nữ duy nhất trong toàn thế giới này có thể khiến anh rung động, thích không chịu được, hận không thể lập tức ôm chặt lấy cô, nhưng anh lại không dám, cái gì cũng không dám làm, không dám nói ra.
Nhiều năm như vậy vẫn không đủ can đảm nói ra, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?
Anh lại nhớ đến lúc còn học cấp ba, có nhiều cô gái thích anh như vậy, anh càng không phải là người có trái tim sắt đá, mà chỉ vì không một ai có thể làm anh rung động.
Ngoại trừ cô, một cô gái luôn nghiêm túc cố gắng. Cô có thể liều mạng đấu tranh vì lí tưởng của mình, cô sống lạc quan, kiên cường. Thật ra ở trong lòng anh, cô vô cùng xinh đẹp, hai lúm đồng tiến bên má mỗi khi cô cười lên thật mê người, dáng vẻ tức giận của cô lúc cãi vả với em trai mình cũng cực kì đáng yêu hoạt bát.
Có đôi lúc anh muốn nói thẳng cho cô biết, mình thích cô, nhưng anh không dám, anh sợ quấy rầy đến chuyện học tập của cô. Tần Tương Nam cố gắng như vậy là vì muốn thực hiện lý tưởng của mình. Nếu làm cô phân tâm, anh sẽ hối hận cả đời này mất.
Nhưng anh ngàn lần vẫn không nghĩ đến chính là có một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống cô, ngăn cách giữa anh và cô.
Người đó tên là Thẩm Chi Dương, anh ta cũng thích cô. Nhưng anh ta lại dũng cảm hơn anh rất nhiều, anh ta đã bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Còn bản thân anh, cái gì cũng không dám làm.
Anh yếu đuối bao nhiêu, anh hận bản thân mình lúc đó. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, bên cạnh cô đã có Thẩm Chi Dương.
Khi biết được chuyện cô bị bệnh phải nằm viện, anh rất lo lắng. Nhớ đến việc cô liều mạng như vậy, lại thêm đây là hai tuần có rất nhiều tiết học và kiến thức quan trọng. Cho nên anh đã thức trắng mấy đêm liền, để chỉnh sửa một quyển tài liệu học tập cho cô.
Khi anh cầm quyển tài liệu này chuẩn bị đến bệnh viện tìm cô thì phát hiện Thẩm Chi Dương cũng ở đây. Anh nghe thấy tiếng cười vui vẻ thoải mái của Thẩm Chi Dương và cô. Những tiếng cười này, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ cưới trước mặt anh. Mà anh cũng biết, mình không có năng lực khiến cô bật cười vui vẻ như thế. Anh biết bản thân mình thất bại bao nhiêu.
Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cảm giác đau đớn trong trái tim khiến anh không cách nào hô hấp đều đặn, từ đầu đến cuối, anh vẫn không có can đảm đi vào đó để đưa quyển tài liệu học tập mình soạn ra trước mặt cô.
Ngày hôm sau, không biết tại sao trong trường học lại truyền ra tin tức Triệu Xán Xán là bạn gái anh, nhưng anh lười quan tâm đến những thứ này, vì thế không đáp lại gì cả. Đối với Triệu Xán Xán, anh không có chút hảo cảm nào cả, cũng giống như cách anh đối với những nữ sinh khác vậy.
Cuối cùng cô cũng xuất viện, anh tranh thủ thời điểm đến nhà cô dạy bổ túc, quyết định đem theo quyển tài liệu học tập do mình sửa ngày mấy ngày liền đến cho cô. Thế nhưng cô lại nổi giận một cách không giải thích được, còn nói với anh rằng cô không cần cuốn tài liệu này, không cần sự giúp đỡ của anh thì cô cũng có thể thi lên đại học. Dĩ nhiên anh biết với sự cố gắng của cô, chắc chắn cô có thể thi đậu đại học. Nhưng những lời nói của cô đâm sâu vào trái tim anh, khiến nó đau nhói.
Thì ra những chuyện anh làm vì cô vốn không đáng nhắc đến, còn cái tên Thẩm Chi Dương kia lại tốt đến như vậy sao? Ngày đó anh thật sự rất túc giận, nhưng trái tim càng đau hơn cả, anh đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc Triệu Xán Xán chạy đến hỏi mượn anh tài liệu học tập, anh từ chối theo phản ứng tự nhiên. Nhưng khi phát hiện Tần Tương Nam đang nhìn mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đưa cuốn tài liệu học tập mình vốn định đưa cho cô sang cho Triệu Xán Xán. Cũng đồng ý sẽ dạy cô ta chơi đàn guitar vào cuối tuần. Chỉ có làm như vậy, anh mới cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn đôi chút.
Thật ra anh biết mình chắc chắn sẽ không đến buổi hẹn này, vào ngày cuối tuần đó, anh không hề nghĩ ngợi gì mà đến thẳng nhà Tần Tương Nam. Nhưng khi Tần Hướng Bắc nói cho anh biết, ngày đó cô và Thẩm Chi Dương cùng đi hẹn hò. Trong lúc nhất thời, anh cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó chắn lại, sau đó anh hoàn toàn không có tâm tình để dạy bổ túc cho Tần Hướng Bắc nữa, đầu óc anh trở nên hỗn loạn, không thể suy nghĩ thêm được gì.
Anh cảm thấy mình xong rồi, bởi vì sừ hèn yếu của mình mà anh đã mất đi cô.
Vào đêm trước tết Nguyên Đán, Tô Minh Hiên hẹn anh cùng ra ngoài đón năm mới, anh vốn không muốn đi. Nhưng Tô Minh Hiên nói rằng Tần Tương Nam cũng sẽ đến, vì thế anh lập tức đồng ý.
Anh biết rõ cô đã không thể thuộc về mình nữa, nhưng vẫn không nhịn được muốn được gặp cô, anh ôm một tia hy vọng trong lòng, nếu như anh còn có một cơ hội cuối cùng, anh nhất định sẽ nắm thật chặt.
Nhưng không ngờ rằng, buổi tối hôm đó Thẩm Chi Dương cũng đến, chính mắt anh nhìn thấy, thời điểm mười hai giờ đêm cũng là lúc năm mới đến, Thẩm Chi Dương đã hôn cô.
Đêm đó pháo hoa nở rộ trên bầu trời thật rực rỡ, nhưng trái tim anh hoàn toàn vỡ vụn.
Khi màn pháo bông kết thúc, dòng người huyên náo tản đi, anh đứng bên bờ sông một mình, suy nghĩ cả một đêm.
Suy nghĩ anh đã mất đi cô bằng cách nào.
Bất kể là mọi người xung quanh nói anh ưu tú thế nào, anh đều biết mình không hoàn mỹ như những gì người khác thấy, anh của thời niên thiếu thanh cao, lúc đối mặt với tình cảm của mình lại chọn trốn tránh, anh hèn yếu ích kỉ, ngay cả một câu thích cô cũng không dám nói ra.
Mười năm này, anh đã nghĩ rằng mình có thể quên cô đi, đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt của Lâm Nhụy Nhi, anh định mở lòng mình ra, từ từ tiếp nhận Lâm Nhụy Nhi, nhưng anh vẫn không làm được. Trên thế giới này, chỉ có một cô gái có thể khiến anh rung động, đó chính là cô, Tần Tương Nam.
Từ Sướng hồi tưởng lại bản thân mình những năm cấp ba mới phát hiện anh ngu ngốc và hèn yếu đến nhường nào. Cũng may mười năm sau, anh gặp lại cô lần nữa, biết được cô và Thẩm Chi Dương đã chia tay từ lâu, anh cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng anh vẫn không dám bày tỏ tình cảm của mình với cô, anh sợ cô sẽ từ chối, như thế thì ngay cả làm bạn cũng không thể nữa, hơn nữa hy vọng của anh đối với cô trong mười năm qua cũng hóa thành bọt nước.
Hôm nay, anh uống rất nhiều rượu, có thể là chất cồn đã làm anh tỉnh táo lại. Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa, anh nhìn tấm hình Lý Tô Tô gửi đến, chăm chú quan sát nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt Tần Tương Nam. Anh nhất định phải nói cho cô biết mình thích cô.
Anh không muốn chờ đợi một phút giây nào nữa. Vì vậy ngay lập tức mở cửa phòng mình, đi đến trước cửa phòng Tần Tương Nam, giơ tay gõ cửa.
Lúc này Tần Tương Nam vẫn còn vùi mình trong chăn, bịt kín lỗ tai. Nghe được tiếng gõ cửa, cô giật mình, nghĩ đến thời điểm này cũng chỉ có mỗi Từ Sướng mới đến gõ cửa phòng cô thôi.
Cô rời khỏi giường, sửa lại tóc tai mới chạy ra mở cửa.
Từ Sướng nhìn mái tóc rối bù của cô, khuôn mặt mềm mại hồng hào, thật sự muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Anh nhìn cô nói: “Không ngủ được thì có thể xuống dưới uống một ly với tôi được không?”
Cô nghĩ thầm dù gì âm thanh từ phòng bên cạnh như thế thì cô cũng không thể ngủ yên giấc được, vì vậy cô đồng ý.
Hai người họ cùng đi xuống dưới lầu, đến tầng trệt.
Tần Tương Nam nói với anh: “Buổi tối cậu uống nhiều rượu như vậy, hay tôi rót cho cậu một cốc nước nhé.”
Từ Sướng ừ một tiếng.
Tần Tương Nam đi vào phòng bếp, cầm một chiếc cốc sạch, chuẩn bị rót nước ấm vào cốc cho anh.
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác có một cánh tay ôm lấy eo mình. Tần Tương Nam giật mình…
Cô có thể cảm nhận được cơ thể ấm nóng mạnh mẽ ở sau lưng mình, lúc này còn đang dán chặt vào người cô. Hơi thở nóng ấm của anh phả lên cổ cô, khiến cô cảm giác ngứa ngáy không thôi.
“Từ Sướng…Cậu làm sao vậy?” Động tác rót nước của cô ngừng lại giữa không trung. Cô muốn thoát ra khỏi người anh, cả người giãy giụa theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Anh nói: “Em đừng nhúc nhích được không, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Từ Sướng, có phải cậu uống say rồi không?”
“Anh không có. Tần Tương Nam, anh thích em. Thích em mười năm nay.”
Cô bối rối….Cô không ngờ rằng Từ Sướng sẽ bày tỏ tình cảm với mình vào lúc này. Em trai đã nói với cô rằng Từ Sướng thích mình, nhưng cô không dám tin vào điều đó. Cô tự nói với bản thân mình, nếu đó là sự thật, thì mười năm trôi qua, Từ Sướng cũng đã thay đổi, làm sao anh còn có thể vẫn thích cô như trước chứ? Cho nên cô vẫn luôn đối xử với Từ Sướng như một người bạn của mình.
Không ngờ rằng, tối hôm nay, Từ Sướng lại nói với cô rằng anh đã thích cô mười năm rồi. Lúc này, cô thật sự không biết nên trả lời anh thế nào, bởi vì cô vẫn chưa hiểu rõ nội tâm của mình. Cô chắc chắn mình không ghét anh, Từ Sướng ưu tú là một điều không thể nghi ngờ, nhưng rốt cuộc cô có thích anh hay không, cô vẫn không biết.
Từ Sướng vẫn ôm chặt cô như cũ, nói tiếp: “Có lẽ anh nên nói với em sớm hơn, anh thích em. Nếu thế thì anh cũng sẽ không phải đau khổ mười năm nay. Tần Tương Nam, làm bạn gái anh được không?”
Nội tâm Tần Tương Nam loạn cào cào, “Từ Sướng, cậu buông tôi ra trước được không.”
Anh không nhúc nhích, cô lập tức dùng tay mình bẻ tay anh, vì bị đau nên anh đành phải buông lỏng ta.
Cô xoay người, nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt như mơ màng của anh, dáng vẻ hồn bay phách lạc. Quả thật cô không đành lòng từ chối anh.
“Cậu cho tôi chút thời gian có được không?” Cô nói.
“Tại sao em không chấp nhận anh, em có thể chấp nhận Thẩm Chi Dương nhưng lại không thể ở bên anh. Rốt cuộc cậu ta có chỗ nào tốt hơn anh?” Đôi mắt anh đỏ lên, trong mắt hằn đầy tia máu.
Tần Tương Nam chưa từng thấy Từ Sướng có dáng vẻ thế này, nói: “Cái này không liên quan đến Thẩm Chi Dương. Chỉ là cậu cho tôi chút thời gian để suy nghĩ thật kĩ, có được không?”
“Không được. Anh đã đợi mười năm nay, bây giờ không thể chờ đêm một giây nào nữa.” Giọng nói anh rất cương quyết.
Không ngờ rằng anh lại như đinh chém sắt thế này, cô hơi giật mình.
“Chắc hôm nay cậu say rồi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu. Tôi đi trước đây.” Cô chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn trong phòng bếp vang lên, là Vương Minh Nham gọi đến. Cô đưa tay, định nhận điện thoại.
Nhưng lại bị Từ Sướng nhấn tắt, anh hét lên một tiếng, nói: “Không cho phép em nghe máy!”
“Từ Sướng, cậu điên rồi à?” Cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.
“Anh ta là ai?” Anh tức giận nói với cô.
“Chỉ là một người bạn mà thôi.” Cô cầm điện thoại lên, nhấc chân chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp.
“Một người bạn mà quan trọng như vậy sao? Có phải ai cũng quan trọng hơn anh đúng không?” Anh vừa chất vấn vừa nhìn cô.
Tần Tương Nam không muốn để ý đến anh nữa, bước ra cửa.
Nhưng không nghĩ đến chính là cô đột nhiên bị Từ Sướng kéo ngược về lại, anh ép sát cô lên tường. Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng, một giây kế tiếp, miệng đã bị anh chặn lại.
Nụ hôn của anh cưỡng ép bá đạo, tràn đầy sự chiếm hữu. Cô có thể cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh, còn nếm được cả vị rượu trong miệng anh, khiến cô lập tức hoàn hồn lại.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của anh lại quá lớn, cô bị anh hôn đến độ không cách nào hô hấp nổi nữa. Vì thế cô dùng sức gõ lên cánh tay trái của anh, cánh tay vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Cuối cùng anh mới chịu buông cô ra.
Cô há miệng thở hổn hển một lúc, nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, nói: “Thật xin lỗi, hôm nay cậu say rồi, ngày mai nói sau.” Dứt lời, cô xoay người chạy ra ngoài cửa phòng bếp.
__
**
Hết chương 21
Bình luận truyện