May Mắn Gặp Được Em
Chương 62: NGƯỜI DƯNG
Từ khi Lương Tranh chia tay với Chu Húc, những người Chu gia vô cùng cao hứng, đặc biệt là bà cô Chu gia thân thiết với Triệu Văn Anh, hận không thể ngay lập tức đón cô cháu dâu này về Chu gia, cử hành hôn lễ với Chu Húc.
Hôm đó, tất cả con cháu, quây quần tại dinh thự của Chu lão gia ăn cơm. Trên bàn ăn, Chu lão gia nghiêm túc dặn dò: “A Húc, ngày mai con dành chút thời gian, chính thức gặp gỡ, nói chuyện với Văn Anh đi.”
Chu Húc ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Con rất bận, không có thời gian.”
Chu lão gia nhíu mày: “Bận rộn gì mà đến nỗi bớt chút thời gian ăn bữa cơm cũng không có?”
Cuối cùng Chu Húc cũng ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt với ông nội mình, nhàn nhạt nói: “Con nói KHÔNG CÓ THỜI GIAN. Ông, nếu ông đã thích Triệu tiểu thư như thế, chi bằng chính ông mời cô ta ăn cơm chẳng phải là được rồi sao?”
“Láo toét! Anh nói gì!” Chu Lão gia đập mạnh đũa xuống mặt bàn, tức giận đến dựng lông mày.
Chu Húc chẳng thèm đoái hoài, tiếp tục từ tốn ăn cơm.
Mợ ba nhẹ nhàng khuyên giải: “A Húc, con và cô gái kia đã chia tay được hơn nửa năm rồi, cũng đã đến lúc mở lòng, tiếp nhận Văn Anh. Hiện tại con chỉ chưa hiểu rõ vấn đề mà thôi, chờ đến khi gặp gỡ con bé, biết đâu con lại thích Văn Anh thì sao?”
Mợ hai nói chen vào: “Cũng không phải vậy. Con bé kia làm gì có chỗ nào sánh được với Văn Anh. Đứa con gái như thế tôi thấy nhiều rồi, còn chưa kết hôn, mà đã mặt dày mày dạn nhận những thứ quý giá từ bạn trai, còn không chịu thừa nhận là vì yêu tiền nhà chúng ta mới bám lấy Chu Húc, thật sự là trơ trẽn…”
Bà còn chưa nói hết, Chu Húc đã đập mạnh tay lên bàn. “Rầm” một tiếng thật lớn, tất cả im lặng, trợn mắt nhìn anh, không dám ho he gì nữa.
Sắc mặt anh cực kì lạnh, ánh mắt sắc lẻm. nhìn chằm chằm vào Tam phu nhân, gằn từng chữ: “Mợ là cái gì? Lương Tranh còn chưa đến phiên mợ phê phán! Mợ xứng nhắc đến tên của cô ấy hay sao?”
Mợ hai sững sờ nhìn cậu cháu quý giá của nhà họ Chu, chấn kinh đến nỗi lắp bắp mãi không nói lên lời.
Ba Chu nhíu mày, quát: “A Húc! Sao con lại nói thế? Mợ hai là trưởng bối của con. Còn không mau xin lỗi.”
Chu Húc cười lạnh, ánh mắt đảo qua một vòng trên người, những thành viên đang ngồi trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt mợ hai, cười lạnh: “Mợ có cống hiến gì trong cái nhà này hay sao? Các vị ngồi ở đó. Xin hỏi, mấy người có dám nói mình có cống hiến gì cho Chu gia hay không?”
Ánh mắt anh chuyển từ Mợ hai sang Chú hai: “Chú hai, chú làm ra không ít chuyện rắc rối, không phải sao, cuối cùng lại đổ thừa để ba tôi đi dọn dẹp hộ? Bao nhiêu tuổi rồi, còn chẳng giải quyết được rắc rối của mình. Không kiếm được tiền thì cũng thôi đi, hi vọng chú quản lý tốt vợ của chú, để bà ta đỡ đi nói hươu nói vượn. Trong nhà không sao, ra ngoài người ta đánh giá mặt mũi, học thức người nhà họ Chu chúng ta đó. Chu gia có tiền, nhưng tiền đó kiếm được chẳng dễ dàng, chịu không được một số kẻ như đỉa hút máu, tiêu xài như nước.”
Chu Văn Hứa trừng mắt, không thể tin nổi nhìn cậu cháu đích tôn, ông không ngờ Chu Húc có thể nặng lời như thế. Ông ta muốn nổi giận, muốn đứng dậy phản bác, nhưng những lời Chu Húc nói, hoàn toàn là sự thật. Quả là ông không có tài kinh doanh, đầu óc lại không nhanh nhạy nên đã gây ra không ít rắc rối cho công ty, tổn thất nhiều tiền bạc. Đến cô vợ cưới về cũng là một người đàn bà ngoa ngoắt, chỉ biết ăn chơi, tiêu xài phung phí.
Chu gia là một gia tộc kinh thương, nhưng trong giới kinh doanh cũng không hẳn là lớn. Lúc trước ba Chu Húc được trao quyền quản lý công ty, nuôi cả gia tộc. Ba Chu là người kiệm lời, thiên về dĩ hòa vi quý, hành xử mềm mỏng vì vậy mặc sức cho đám người ăn bám tiêu pha, trầm mê trong vàng son. Bây giờ công ty tiếp tục do Chu Húc tiếp nhận, anh có năng lực kiếm tiền, cũng không thích để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy kẻ không biết điều này liên tục chạm vào vảy ngược trong lòng anh. Anh nhìn mợ hai, nhàn nhạt nói: “Đừng nói đến việc Lương Tranh chưa bao giờ coi trọng tiền của tôi, kể cả cô ấy có vì tiền mà đến với tôi. Vậy thì sao, tôi vui lòng nuôi, có liên quan gì đến mấy người sao?”
“A Húc! Con không thể nói vậy!” Mợ hai nhịn không được phản bác: “Chúng ta mới là người một nhà, sao con lại đứng về phía người ngoài hỗn hào với trưởng bối như thế?”
Mợ ba cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc con bé kia đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì? Mợ nói này, con bé đó đến một chút giáo dưỡng cũng không có, lần trước đến nhà chúng ta, không chào không hỏi, chạy thẳng đến chỗ ông nội con cãi lộn. Nếu không phải mọi người thấy chiếc nhẫn trên tay cô ta, lấy làm chứng cớ, đập tan cái khuôn mặt giả tạo, tỏ vẻ trong trắng, ngây thơ ấy, vạch trần bộ mặt tham tiền, hám của của ả, e là cô ta còn muốn bám riết lấy con không buông đâu?”
Chu Húc ngơ ngẩn, nhíu mày, nhìn về phía mợ ba: “Lương Tranh từng đến đây?”
Mợ ba sửng sốt một chút, biết là mình vạ miệng, lập tức trốn tránh ánh mắt của cậu cháu trai.
Chu Húc nhìn bà ta một cái, lại nhìn về phía ông nội đang ngồi đối diện: “Lương Tranh đến tìm ông? Ông đã nói cái gì với cô ấy?”
Chu lão gia lạnh lùng đáp: “Sự việc đã qua nhắc lại làm gì. Ông giúp con hẹn Văn Anh. Trưa mai, 12h, tại nhà hàng Cảnh Sơn.”
Chu Húc nhìn chằm chằm ông mình thật lâu, cuối cùng không nói lời nào, dứt khoát đứng dậy, bỏ đi.
Chu Lão gia gọi anh: “Gần đây công ty có hạng mục quan trọng cần Triệu gia hỗ trợ! A Húc, con giữ chừng mực một chút! Văn Anh con nhất định phải cưới con bé.”
Hôm sau Chu Húc đương nhiên không đến chỗ hẹn. Ông nội anh đánh điện thoại tới, khi đó Chu Húc đang ngồi xem lại tài liệu dự án, nhìn màn hình điện thoại trên bàn liên tục lóe sáng, anh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
Mấy cuộc gọi liên tiếp ập đến. Chu Húc thậm chí có thể cảm nhận được sự giận giữ của người gọi, anh vẫn lãnh đạm ngồi xem tài liệu, làm những việc cần làm.
Thư kí Lưu đứng trước bàn làm việc, chờ Chu tổng kí duyệt các văn kiện quan trọng. Thấy điện thoại của sếp liên tục lóe sáng trên bàn, nhịn không được nhắc nhở: “Chu Tổng, điện thoại của anh.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, đầu chẳng thèm ngẩng, căn bản không để vào mắt.
Tiểu Lưu đoán được ông chủ của mình cố ý không tiếp, lại nhớ đến đến việc cần trình lên, lập tức nói: “Chu tổng, hạng mục ở thành phố S đã thương thảo xong, chúng ta và bên đối tác đã thỏa thuận thời gian, tuần này sẽ đến khảo sát thực địa.”
Động tác đưa bút của Chu Húc hơi dừng lại, một lát sau mới nói: “Hạng mục này tôi sẽ tự sắp xếp, cậu không cần theo dõi nữa.”
Tiểu Lưu hơi sửng sốt, nghĩ thầm, hạng mục này không có quan trọng đến thế, không cần Chu tổng đích thân ra tay.
Anh có hơi buồn bực, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ nói thêm: “Vậy tôi giúp anh đặt vé máy bay.”
Chu Húc nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm.
Chu Húc ở lại công ty giải quyết công việc đến khuya, khi về nhà đã là hơn 1h sáng.
Về nhà, phòng khách vẫn mở đèn, ba mẹ anh cũng chưa đi ngủ.
Anh mở cửa đi vào, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng lên lầu.
Ba Chu đặt chén trà xuống bàn, trầm giọng nói: “Con đứng lại đó cho ba.”
Chu Húc dừng bước chân.
Ba Chu tức giận đi đến trước mặt anh: “Hôm qua con hành xử như thế là sao? Những người đó đều là trưởng bối của con, là người nhà của con, sao con có thể nói với người lớn như thế? Giờ con đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu không coi ai ra gì đúng không?”
Tối qua Chu Húc không trở về, gọi điện cũng không nghe máy, ba Chu tức giận đến độ cả đêm không ngủ, ngồi chờ con trai đến tận bây giờ.
Chu Húc bình tĩnh nhìn ba mình: “Cánh cứng cáp rồi? Mấy người không phải trăm phương ngàn kế muốn bẻ gãy đôi cánh này sao?”
“Con nói cái gì?’
"Không phải sao? Mấy người bức Lương Tranh rời xa con? Bây giờ, cô ấy bỏ đi rồi, mọi người đã hài lòng chưa?"
Ba Chu cực kỳ tức giận nóng nảy nói: "Ba mẹ buộc con bé rời đi sao? Có áp bách con bé sao?"
Chu Húc nhìn ba mình, nhìn thật lâu, bỗng dưng anh cười lạnh một tiếng: “Cho nên mới nói, thủ đoạn của các người thật sự rất cao minh. Không cần chủ động mở miệng tra tấn tinh thần cô ấy, để cô ấy đau lòng, thống khổ, khiến cô ấy chịu không nổi phải bỏ đi. Kết quả thì sao, mấy người thì toàn thân trong sạch, còn cố dội gáo nước bẩn lên người Lương Tranh. Dùng tâm kế thâm sâu hiểm ác này đối phó với một cô gái trẻ, mấy người không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Anh vừa dứt lời, ba Chu nổi trận lôi đình, vung tay tát mạnh vào mặt Chu Húc.
“Chát” một tiếng, động tính này quá lớn, dọa Chu Ngữ Chức kêu lên, bà lập tức chạy đến níu tay chồng: “Anh à! Anh làm gì thế! Sao anh lại đánh con.”
Nói rồi, bà vội vã chạy qua xem xét vết thương trên mặt con trai, lại bị Chu Húc đẩy ra.
Anh không nói gì, lặng lẽ đi thẳng lên lầu.
Chu Ngữ Chức lo lắng cho con, suốt đêm không ngủ, hôm sau trời vừa sáng bà đã lập tức đi lên lầu, muốn xem tình hình. Vừa lên đã thấy cửa phòng mở toang, người không thấy đâu, giường đệm chỉnh tề, không có vẻ gì là hôm qua có người ngủ qua.
Chu Ngữ Chức đứng ở cửa một hồi lâu, lúc rời đi, bà liền ngó vào phòng Lương Tranh một cái.
Bà bỗng nhiên nghĩ, nếu như không phải lúc đầu ba đưa Lương Tranh đến đây, nếu như Chu Húc không biết đến cô gái tên Lương Tranh, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến nông nỗi này.
Chu Húc mấy ngày nay đều không về nhà, mà ở lì tại văn phòng.
Đêm thứ năm, Chu Húc bay đến thành phố S. Tiểu Lưu không quên nhắc nhở anh: “Chu tồng, chuyến bay vào 8h tối, anh muốn từ công ty ra thẳng sân bay sao?”
Chu Húc nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “5h, chuẩn bị xe cho tôi.”
“Vâng, Chu tổng.”
…
Sáng thứ 6, Lương Tranh đi đến tòa án trình một số hồ sơ, lúc trở về đã là 4 giờ chiều.
Bình thường, vào giờ này văn phòng luật thường vô cùng náo nhiệt, dù sao cũng là thứ 6, ai chẳng mong đợi đến cuối tuần. Nhưng mà hôm nay lại khác, văn phòng yên lặng khác thường.
Lương Tranh buồn bực, bước vào, phát hiện không có ai trong phòng. Cô sửng sốt giây lát, thầm nghĩ: CHẲNG LẼ HÔM NAY NGHỈ SỚM?
Cô quay đầu lại hỏi dì tạp vụ: “Dì ơi, dì biết mấy anh chị đồng nghiệp của con đi đâu rồi không?”
Dì tạp vụ cười xòa: “Hình như mấy cô cậu ấy đi họp hết rồi.”
“A. Hôm nay có họp sao?” Lương Tranh vội vàng buông đồ trong tay xuống, cầm laptop cá nhân lên, chạy về phía phòng họp.
Khi cô đến nơi, mọi người đang nghiêm túc thảo luận về bản án mới.
Cô nhìn thoáng qua người ngồi ở ghế giữa phòng, thoáng sửng sốt, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một góc khuất, chăm chú nghe tình tiết bản án.
Ngồi chính giữa phòng là một sư huynh của Lương Tranh, anh ta đang làm việc tại Bắc Kinh, đoán chừng đến đây công tác.
Vị sư huynh này cũng là một trong những đối tác của văn phòng luật cô đang làm việc, một thời gian cô có theo anh ta học nghề. Người đàn ông này nổi tiếng kĩ tính nghiêm khắc. Sau khi bản án được trình chiếu xong, mỗi người đều nêu ý kiến của mình, sau đó cùng thảo luận, đến tận 7h tối mới kết thúc.
Từ Thâm khép máy tính lại, đứng dậy nói: “Hết giờ rồi, mọi người có thể tan làm. Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người vui sướng reo lên, nhao nhao chạy đi thu dọn đồ đạc cá nhân.
Lâm Nhã kéo tay Lương Tranh chạy ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cậu có cảm thấy luật sư Từ rất đẹp trai không. Trời đúng kiểu đàn ông trưởng thành quyến rũ.”
Lương Tranh cười, gật đầu phụ họa.
Trải qua chuyện kia, tính cách Lương Tranh không còn hoạt bát vô tư như trước đây, quan hệ với đồng nghiệp cũng không quá thân cận. Bình thường cô đều im lặng ngồi yên một góc, lặng lẽ xử lý công việc của mình. Không ai tìm cô, cô nửa lời cũng không nói, cực kỳ trầm mặc kiệm lời. Mỗi ngày, sau khi tan làm, cô liền quay về chỗ ở, cũng không giao du bè bạn hay cùng đồng sự đi chơi bờ, giải trí sau giờ.
Ấn tượng của các đồng nghiệp đối với Lương Tranh là: một cô gái trẻ văn tĩnh, nhưng được cái thông minh, chăm chỉ, và luôn cố gắng.
Hàng ăn ở ngay cạnh văn phòng. Căn phòng này rất xa hoa, giá dịch vụ, đồ ăn, thức uống đều cao. Mọi người thèm thuồng đã lâu mà vẫn chưa dám đến thử.
Sau khi đi vào bên trong, Lương Tranh an tĩnh ngồi yên vị một chỗ, nghe các đồng nghiệp nói chuyện phiếm. Lúc ăn cơm cũng yên lặng, trầm mặc như một người tàng hình.
Chỉ là, một lúc sau cô đi vào toilet cùng một cô bé đồng nghiệp, khi quay lại có đi qua một gian phòng. Đúng lúc ấy gian phòng mở cửa, từ bên trong, một người thiếu niên mặc âu phục tối màu đi ra, anh ta đang cúi người mở cửa, tạo thành một tư thế mời. Hai cô gái theo phản xạ hơi dừng bước, nhường đường cho người từ trong phòng bước ra.
Nhưng khi Lương Tranh nhìn thấy người đàn ông kia, máu toàn thân như đông lại, chết trân một chỗ.
Sau khi chia tay, cô và Chu Húc đã nửa năm không gặp mặt. Cô tìm một thành phố cách xa Bắc Kinh làm việc, có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại anh tại đây.
Chắc là anh đến đây gặp đối tác, một thân âu phục được thiết kế tinh xảo, vừa vặn ôm lấy thân thể cao ráo của anh, để lộ những đường nét đẹp đẽ của cơ thể, đồng thời nổi bật dung mạo phóng khoáng, anh tuấn.
Dù đã lâu không gặp, cảm xúc khi gặp lại vẫn thế: choáng ngợp như lần đầu.
Cô kinh ngạc nhìn anh, không biết vì sao vành mắt bỗng dưng nóng lên, lòng chua xót.
Chu Húc nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, liền dời ánh mắt. Anh cúi đầu trò chuyện cùng người bên cạnh, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Thân ảnh anh càng ngày càng xa, Lương Tranh nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy, bỗng nhiên bẽ bàng nhận ra, thời gian thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện, tình cảm giữa hai người họ cuối cùng vẫn phai tàn theo tháng năm, người từng nắm tay cô khi ấy hứa trọn đời bên nhau rồi cũng hóa người dưng.
Nhưng mà thế này là tốt nhất, anh quên cô, mới có thể gặp được người con gái xứng đáng với mình, người con gái đủ tốt để xứng với người đàn ông tốt nhất thế gian này.
Hôm đó, tất cả con cháu, quây quần tại dinh thự của Chu lão gia ăn cơm. Trên bàn ăn, Chu lão gia nghiêm túc dặn dò: “A Húc, ngày mai con dành chút thời gian, chính thức gặp gỡ, nói chuyện với Văn Anh đi.”
Chu Húc ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Con rất bận, không có thời gian.”
Chu lão gia nhíu mày: “Bận rộn gì mà đến nỗi bớt chút thời gian ăn bữa cơm cũng không có?”
Cuối cùng Chu Húc cũng ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt với ông nội mình, nhàn nhạt nói: “Con nói KHÔNG CÓ THỜI GIAN. Ông, nếu ông đã thích Triệu tiểu thư như thế, chi bằng chính ông mời cô ta ăn cơm chẳng phải là được rồi sao?”
“Láo toét! Anh nói gì!” Chu Lão gia đập mạnh đũa xuống mặt bàn, tức giận đến dựng lông mày.
Chu Húc chẳng thèm đoái hoài, tiếp tục từ tốn ăn cơm.
Mợ ba nhẹ nhàng khuyên giải: “A Húc, con và cô gái kia đã chia tay được hơn nửa năm rồi, cũng đã đến lúc mở lòng, tiếp nhận Văn Anh. Hiện tại con chỉ chưa hiểu rõ vấn đề mà thôi, chờ đến khi gặp gỡ con bé, biết đâu con lại thích Văn Anh thì sao?”
Mợ hai nói chen vào: “Cũng không phải vậy. Con bé kia làm gì có chỗ nào sánh được với Văn Anh. Đứa con gái như thế tôi thấy nhiều rồi, còn chưa kết hôn, mà đã mặt dày mày dạn nhận những thứ quý giá từ bạn trai, còn không chịu thừa nhận là vì yêu tiền nhà chúng ta mới bám lấy Chu Húc, thật sự là trơ trẽn…”
Bà còn chưa nói hết, Chu Húc đã đập mạnh tay lên bàn. “Rầm” một tiếng thật lớn, tất cả im lặng, trợn mắt nhìn anh, không dám ho he gì nữa.
Sắc mặt anh cực kì lạnh, ánh mắt sắc lẻm. nhìn chằm chằm vào Tam phu nhân, gằn từng chữ: “Mợ là cái gì? Lương Tranh còn chưa đến phiên mợ phê phán! Mợ xứng nhắc đến tên của cô ấy hay sao?”
Mợ hai sững sờ nhìn cậu cháu quý giá của nhà họ Chu, chấn kinh đến nỗi lắp bắp mãi không nói lên lời.
Ba Chu nhíu mày, quát: “A Húc! Sao con lại nói thế? Mợ hai là trưởng bối của con. Còn không mau xin lỗi.”
Chu Húc cười lạnh, ánh mắt đảo qua một vòng trên người, những thành viên đang ngồi trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt mợ hai, cười lạnh: “Mợ có cống hiến gì trong cái nhà này hay sao? Các vị ngồi ở đó. Xin hỏi, mấy người có dám nói mình có cống hiến gì cho Chu gia hay không?”
Ánh mắt anh chuyển từ Mợ hai sang Chú hai: “Chú hai, chú làm ra không ít chuyện rắc rối, không phải sao, cuối cùng lại đổ thừa để ba tôi đi dọn dẹp hộ? Bao nhiêu tuổi rồi, còn chẳng giải quyết được rắc rối của mình. Không kiếm được tiền thì cũng thôi đi, hi vọng chú quản lý tốt vợ của chú, để bà ta đỡ đi nói hươu nói vượn. Trong nhà không sao, ra ngoài người ta đánh giá mặt mũi, học thức người nhà họ Chu chúng ta đó. Chu gia có tiền, nhưng tiền đó kiếm được chẳng dễ dàng, chịu không được một số kẻ như đỉa hút máu, tiêu xài như nước.”
Chu Văn Hứa trừng mắt, không thể tin nổi nhìn cậu cháu đích tôn, ông không ngờ Chu Húc có thể nặng lời như thế. Ông ta muốn nổi giận, muốn đứng dậy phản bác, nhưng những lời Chu Húc nói, hoàn toàn là sự thật. Quả là ông không có tài kinh doanh, đầu óc lại không nhanh nhạy nên đã gây ra không ít rắc rối cho công ty, tổn thất nhiều tiền bạc. Đến cô vợ cưới về cũng là một người đàn bà ngoa ngoắt, chỉ biết ăn chơi, tiêu xài phung phí.
Chu gia là một gia tộc kinh thương, nhưng trong giới kinh doanh cũng không hẳn là lớn. Lúc trước ba Chu Húc được trao quyền quản lý công ty, nuôi cả gia tộc. Ba Chu là người kiệm lời, thiên về dĩ hòa vi quý, hành xử mềm mỏng vì vậy mặc sức cho đám người ăn bám tiêu pha, trầm mê trong vàng son. Bây giờ công ty tiếp tục do Chu Húc tiếp nhận, anh có năng lực kiếm tiền, cũng không thích để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy kẻ không biết điều này liên tục chạm vào vảy ngược trong lòng anh. Anh nhìn mợ hai, nhàn nhạt nói: “Đừng nói đến việc Lương Tranh chưa bao giờ coi trọng tiền của tôi, kể cả cô ấy có vì tiền mà đến với tôi. Vậy thì sao, tôi vui lòng nuôi, có liên quan gì đến mấy người sao?”
“A Húc! Con không thể nói vậy!” Mợ hai nhịn không được phản bác: “Chúng ta mới là người một nhà, sao con lại đứng về phía người ngoài hỗn hào với trưởng bối như thế?”
Mợ ba cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc con bé kia đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì? Mợ nói này, con bé đó đến một chút giáo dưỡng cũng không có, lần trước đến nhà chúng ta, không chào không hỏi, chạy thẳng đến chỗ ông nội con cãi lộn. Nếu không phải mọi người thấy chiếc nhẫn trên tay cô ta, lấy làm chứng cớ, đập tan cái khuôn mặt giả tạo, tỏ vẻ trong trắng, ngây thơ ấy, vạch trần bộ mặt tham tiền, hám của của ả, e là cô ta còn muốn bám riết lấy con không buông đâu?”
Chu Húc ngơ ngẩn, nhíu mày, nhìn về phía mợ ba: “Lương Tranh từng đến đây?”
Mợ ba sửng sốt một chút, biết là mình vạ miệng, lập tức trốn tránh ánh mắt của cậu cháu trai.
Chu Húc nhìn bà ta một cái, lại nhìn về phía ông nội đang ngồi đối diện: “Lương Tranh đến tìm ông? Ông đã nói cái gì với cô ấy?”
Chu lão gia lạnh lùng đáp: “Sự việc đã qua nhắc lại làm gì. Ông giúp con hẹn Văn Anh. Trưa mai, 12h, tại nhà hàng Cảnh Sơn.”
Chu Húc nhìn chằm chằm ông mình thật lâu, cuối cùng không nói lời nào, dứt khoát đứng dậy, bỏ đi.
Chu Lão gia gọi anh: “Gần đây công ty có hạng mục quan trọng cần Triệu gia hỗ trợ! A Húc, con giữ chừng mực một chút! Văn Anh con nhất định phải cưới con bé.”
Hôm sau Chu Húc đương nhiên không đến chỗ hẹn. Ông nội anh đánh điện thoại tới, khi đó Chu Húc đang ngồi xem lại tài liệu dự án, nhìn màn hình điện thoại trên bàn liên tục lóe sáng, anh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
Mấy cuộc gọi liên tiếp ập đến. Chu Húc thậm chí có thể cảm nhận được sự giận giữ của người gọi, anh vẫn lãnh đạm ngồi xem tài liệu, làm những việc cần làm.
Thư kí Lưu đứng trước bàn làm việc, chờ Chu tổng kí duyệt các văn kiện quan trọng. Thấy điện thoại của sếp liên tục lóe sáng trên bàn, nhịn không được nhắc nhở: “Chu Tổng, điện thoại của anh.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, đầu chẳng thèm ngẩng, căn bản không để vào mắt.
Tiểu Lưu đoán được ông chủ của mình cố ý không tiếp, lại nhớ đến đến việc cần trình lên, lập tức nói: “Chu tổng, hạng mục ở thành phố S đã thương thảo xong, chúng ta và bên đối tác đã thỏa thuận thời gian, tuần này sẽ đến khảo sát thực địa.”
Động tác đưa bút của Chu Húc hơi dừng lại, một lát sau mới nói: “Hạng mục này tôi sẽ tự sắp xếp, cậu không cần theo dõi nữa.”
Tiểu Lưu hơi sửng sốt, nghĩ thầm, hạng mục này không có quan trọng đến thế, không cần Chu tổng đích thân ra tay.
Anh có hơi buồn bực, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ nói thêm: “Vậy tôi giúp anh đặt vé máy bay.”
Chu Húc nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm.
Chu Húc ở lại công ty giải quyết công việc đến khuya, khi về nhà đã là hơn 1h sáng.
Về nhà, phòng khách vẫn mở đèn, ba mẹ anh cũng chưa đi ngủ.
Anh mở cửa đi vào, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng lên lầu.
Ba Chu đặt chén trà xuống bàn, trầm giọng nói: “Con đứng lại đó cho ba.”
Chu Húc dừng bước chân.
Ba Chu tức giận đi đến trước mặt anh: “Hôm qua con hành xử như thế là sao? Những người đó đều là trưởng bối của con, là người nhà của con, sao con có thể nói với người lớn như thế? Giờ con đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu không coi ai ra gì đúng không?”
Tối qua Chu Húc không trở về, gọi điện cũng không nghe máy, ba Chu tức giận đến độ cả đêm không ngủ, ngồi chờ con trai đến tận bây giờ.
Chu Húc bình tĩnh nhìn ba mình: “Cánh cứng cáp rồi? Mấy người không phải trăm phương ngàn kế muốn bẻ gãy đôi cánh này sao?”
“Con nói cái gì?’
"Không phải sao? Mấy người bức Lương Tranh rời xa con? Bây giờ, cô ấy bỏ đi rồi, mọi người đã hài lòng chưa?"
Ba Chu cực kỳ tức giận nóng nảy nói: "Ba mẹ buộc con bé rời đi sao? Có áp bách con bé sao?"
Chu Húc nhìn ba mình, nhìn thật lâu, bỗng dưng anh cười lạnh một tiếng: “Cho nên mới nói, thủ đoạn của các người thật sự rất cao minh. Không cần chủ động mở miệng tra tấn tinh thần cô ấy, để cô ấy đau lòng, thống khổ, khiến cô ấy chịu không nổi phải bỏ đi. Kết quả thì sao, mấy người thì toàn thân trong sạch, còn cố dội gáo nước bẩn lên người Lương Tranh. Dùng tâm kế thâm sâu hiểm ác này đối phó với một cô gái trẻ, mấy người không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Anh vừa dứt lời, ba Chu nổi trận lôi đình, vung tay tát mạnh vào mặt Chu Húc.
“Chát” một tiếng, động tính này quá lớn, dọa Chu Ngữ Chức kêu lên, bà lập tức chạy đến níu tay chồng: “Anh à! Anh làm gì thế! Sao anh lại đánh con.”
Nói rồi, bà vội vã chạy qua xem xét vết thương trên mặt con trai, lại bị Chu Húc đẩy ra.
Anh không nói gì, lặng lẽ đi thẳng lên lầu.
Chu Ngữ Chức lo lắng cho con, suốt đêm không ngủ, hôm sau trời vừa sáng bà đã lập tức đi lên lầu, muốn xem tình hình. Vừa lên đã thấy cửa phòng mở toang, người không thấy đâu, giường đệm chỉnh tề, không có vẻ gì là hôm qua có người ngủ qua.
Chu Ngữ Chức đứng ở cửa một hồi lâu, lúc rời đi, bà liền ngó vào phòng Lương Tranh một cái.
Bà bỗng nhiên nghĩ, nếu như không phải lúc đầu ba đưa Lương Tranh đến đây, nếu như Chu Húc không biết đến cô gái tên Lương Tranh, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến nông nỗi này.
Chu Húc mấy ngày nay đều không về nhà, mà ở lì tại văn phòng.
Đêm thứ năm, Chu Húc bay đến thành phố S. Tiểu Lưu không quên nhắc nhở anh: “Chu tồng, chuyến bay vào 8h tối, anh muốn từ công ty ra thẳng sân bay sao?”
Chu Húc nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “5h, chuẩn bị xe cho tôi.”
“Vâng, Chu tổng.”
…
Sáng thứ 6, Lương Tranh đi đến tòa án trình một số hồ sơ, lúc trở về đã là 4 giờ chiều.
Bình thường, vào giờ này văn phòng luật thường vô cùng náo nhiệt, dù sao cũng là thứ 6, ai chẳng mong đợi đến cuối tuần. Nhưng mà hôm nay lại khác, văn phòng yên lặng khác thường.
Lương Tranh buồn bực, bước vào, phát hiện không có ai trong phòng. Cô sửng sốt giây lát, thầm nghĩ: CHẲNG LẼ HÔM NAY NGHỈ SỚM?
Cô quay đầu lại hỏi dì tạp vụ: “Dì ơi, dì biết mấy anh chị đồng nghiệp của con đi đâu rồi không?”
Dì tạp vụ cười xòa: “Hình như mấy cô cậu ấy đi họp hết rồi.”
“A. Hôm nay có họp sao?” Lương Tranh vội vàng buông đồ trong tay xuống, cầm laptop cá nhân lên, chạy về phía phòng họp.
Khi cô đến nơi, mọi người đang nghiêm túc thảo luận về bản án mới.
Cô nhìn thoáng qua người ngồi ở ghế giữa phòng, thoáng sửng sốt, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một góc khuất, chăm chú nghe tình tiết bản án.
Ngồi chính giữa phòng là một sư huynh của Lương Tranh, anh ta đang làm việc tại Bắc Kinh, đoán chừng đến đây công tác.
Vị sư huynh này cũng là một trong những đối tác của văn phòng luật cô đang làm việc, một thời gian cô có theo anh ta học nghề. Người đàn ông này nổi tiếng kĩ tính nghiêm khắc. Sau khi bản án được trình chiếu xong, mỗi người đều nêu ý kiến của mình, sau đó cùng thảo luận, đến tận 7h tối mới kết thúc.
Từ Thâm khép máy tính lại, đứng dậy nói: “Hết giờ rồi, mọi người có thể tan làm. Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người vui sướng reo lên, nhao nhao chạy đi thu dọn đồ đạc cá nhân.
Lâm Nhã kéo tay Lương Tranh chạy ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cậu có cảm thấy luật sư Từ rất đẹp trai không. Trời đúng kiểu đàn ông trưởng thành quyến rũ.”
Lương Tranh cười, gật đầu phụ họa.
Trải qua chuyện kia, tính cách Lương Tranh không còn hoạt bát vô tư như trước đây, quan hệ với đồng nghiệp cũng không quá thân cận. Bình thường cô đều im lặng ngồi yên một góc, lặng lẽ xử lý công việc của mình. Không ai tìm cô, cô nửa lời cũng không nói, cực kỳ trầm mặc kiệm lời. Mỗi ngày, sau khi tan làm, cô liền quay về chỗ ở, cũng không giao du bè bạn hay cùng đồng sự đi chơi bờ, giải trí sau giờ.
Ấn tượng của các đồng nghiệp đối với Lương Tranh là: một cô gái trẻ văn tĩnh, nhưng được cái thông minh, chăm chỉ, và luôn cố gắng.
Hàng ăn ở ngay cạnh văn phòng. Căn phòng này rất xa hoa, giá dịch vụ, đồ ăn, thức uống đều cao. Mọi người thèm thuồng đã lâu mà vẫn chưa dám đến thử.
Sau khi đi vào bên trong, Lương Tranh an tĩnh ngồi yên vị một chỗ, nghe các đồng nghiệp nói chuyện phiếm. Lúc ăn cơm cũng yên lặng, trầm mặc như một người tàng hình.
Chỉ là, một lúc sau cô đi vào toilet cùng một cô bé đồng nghiệp, khi quay lại có đi qua một gian phòng. Đúng lúc ấy gian phòng mở cửa, từ bên trong, một người thiếu niên mặc âu phục tối màu đi ra, anh ta đang cúi người mở cửa, tạo thành một tư thế mời. Hai cô gái theo phản xạ hơi dừng bước, nhường đường cho người từ trong phòng bước ra.
Nhưng khi Lương Tranh nhìn thấy người đàn ông kia, máu toàn thân như đông lại, chết trân một chỗ.
Sau khi chia tay, cô và Chu Húc đã nửa năm không gặp mặt. Cô tìm một thành phố cách xa Bắc Kinh làm việc, có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại anh tại đây.
Chắc là anh đến đây gặp đối tác, một thân âu phục được thiết kế tinh xảo, vừa vặn ôm lấy thân thể cao ráo của anh, để lộ những đường nét đẹp đẽ của cơ thể, đồng thời nổi bật dung mạo phóng khoáng, anh tuấn.
Dù đã lâu không gặp, cảm xúc khi gặp lại vẫn thế: choáng ngợp như lần đầu.
Cô kinh ngạc nhìn anh, không biết vì sao vành mắt bỗng dưng nóng lên, lòng chua xót.
Chu Húc nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, liền dời ánh mắt. Anh cúi đầu trò chuyện cùng người bên cạnh, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Thân ảnh anh càng ngày càng xa, Lương Tranh nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy, bỗng nhiên bẽ bàng nhận ra, thời gian thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện, tình cảm giữa hai người họ cuối cùng vẫn phai tàn theo tháng năm, người từng nắm tay cô khi ấy hứa trọn đời bên nhau rồi cũng hóa người dưng.
Nhưng mà thế này là tốt nhất, anh quên cô, mới có thể gặp được người con gái xứng đáng với mình, người con gái đủ tốt để xứng với người đàn ông tốt nhất thế gian này.
Bình luận truyện