May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả
Chương 38
Nàng chợt hoảng hốt, đêm dài vắng người Thương Vũ lại ở trong phòng nàng, tình cảnh này giống như là vụng trộm hẹn hò. Nếu Tạ Thông trông thấy, thật không biết giải thích thế nào mới tốt. Nàng quay đầu lại nhìn Thương Vũ, thần sắc hắn thản nhiên, dường như còn muốn thoải mái đi ra ngoài chào hỏi Tạ Thông.
Nàng cấp bách, vội vàng kéo cánh tay của hắn lại, sắc mặt nhịn không được đỏ lên.
Nàng cất cao giọng nói với Tạ Thông ở ngoài cửa: “Được, muội tới ngay.” Sau đó lại nói nhỏ với Thương Vũ: “Đợi lát nữa hãy đi. Đừng để cho người khác trông thấy.”
Hắn hiểu ý của nàng, chân mày nhíu chặt. Sao, nàng sợ người khác biết nàng ở cùng một chỗ với hắn thế à? Trong lòng của hắn mơ hồ có chút không vui, nhưng nhìn đôi má đỏ bừng của nàng vẫn phải gật đầu.
Nàng thả lỏng tinh thần, mở cửa đi theo Tạ Thông ra cửa, kiệu nhỏ đã chờ sẵn ở đó rồi.
Nàng bước lên kiệu, trong lòng vẫn lo lắng không yên, nửa đêm Bùi Vân Khoáng còn cho người đến gọi mình, đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi cỗ kiệu dừng lại, nàng liếc mắt liền trông thấy chiếc thuyền nhỏ đậu cạnh bờ trong đêm nguyên tiêu, lồng đèn treo ở mũi thuyền lóe sáng, nhấp nháy như ánh sao. Bờ sông đêm nay so với đêm nguyên tiêu vô cùng quạnh quẽ, trên sông không đèn không trăng, mặt sông tối như gấm đen, chỉ có vài ngọn đèn tỏa ra vầng sáng ấm áp mông lung.
Nàng bước xuống thềm đá bước lên thuyền nhỏ. Bùi Vân Khoáng đang ngồi trong khoang thuyền. Chẳng biết tại sao, nàng vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như nhuốm màu tịch liêu, vì màn đêm yên tĩnh hay do ánh đèn không rõ? Hay bởi vì quá quan tâm, nên nàng mới mẫn cảm đối với mọi thứ của hắn như thế?
Nàng tiến lên thi lễ: “Xin hỏi Vương gia có gì dặn dò?”
Trước mặt của hắn có một bầu rượu, nhưng chén rượu trong tay lại trống rỗng.
Hắn Nhìn nàng, trong lòng càng thêm mâu thuẫn, ôn nhu nói: “Muội ngồi đi.”
Nàng ngồi đối diện với hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cách nhau một cái bàn, có thể nghe rõ ràng mùi rượu trên người hắn, nhàn nhạt như sương sớm trên núi. Hắn rất ít uống rượu, chẳng lẽ có chuyện phiền lòng sao? Trong lòng nàng dâng lên đau lòng và lo lắng, có đôi khi, nàng sẽ thay cho sự cô độc của hắn, cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa), nếu hắn có tâm sự, có thể nói cùng ai?
Không người có thể giải bày, chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo uống rượu.
Hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Mấy hôm trước, có một vị Mai công tử đến kỳ xã, muội có gặp không?”
Nàng gật đầu: “Có gặp, Nhị sư huynh nói nàng là cô nương.”
Hắn gật đầu: “Đúng, nàng là chất nữ của Hoàng Hậu, nghe nói muốn hứa hôn cho Nhạc Bình vương thế tử.”
Nàng nhanh chóng sắp xếp lại mối liên hệ của các manh mối vừa xuất hiện này, liền hiểu rõ được lợi hại trong đó, không khỏi âm thầm lo lắng cho hắn. Nếu bọn họ thành hôn, nhất định sẽ rất bất lợi với hắn. Trách không được hắn lại uống rượu.
Hắn bỏ qua ánh mắt đang mở to trên khuôn mặt nàng, nhìn mặt nước đen kịt ngoài khoang thuyền, thấp giọng nói: “Thật ra sư phụ muội đã sớm khích lệ ta cầu hôn Mai Hàn Lâm, ta liên tục do dự, bởi vì năm ấy bổn vương lấy Trần phi cũng bởi vì phụ thân nàng ấy là Đông Dương hầu. Cửa hôn sự này do lão Vương gia định, lúc ấy bổn vương đã nghĩ, một ngày nào đó nhất định phải lấy người mình thích.”
Giọng hắn trầm thấp, giống như lầm bầm lầu bầu, thế nhưng khi nghe vào trong tai nàng lại là một mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt nhấn chìm trái tim nàng.
Hắn trầm mặc, không có nói tiếp, như thu lại ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào nàng. Tim nàng điên cuồng nhảy loạn, bối rối rủ tầm mắt xuống, như ngồi trên đống lửa.
Khí tức trong khoang thuyền mập mờ không rõ. Nàng rất khẩn trương, trong lòng rất sợ, sợ hắn sẽ nói ra điều gì.
Trong lòng của hắn do dự, mâu thuẫn. nhưng lý trí vẫn thuyết phục hắn nói ra, đây chỉ là một vở kịch, nàng không có bất kỳ nguy hiểm nào, cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Nhưng mưu kế này không giống như những mưu kế khác, chỉ cần hắn bảo nàng làm, nhất định nàng sẽ cho rằng hắn không để nàng trong lòng, hắn không muốn nàng hiểu lầm như thế, hắn vốn có đặt nàng trong lòng. Nhưng mà phần trong lòng này, cuối cùng cũng không quan trọng bằng ngôi vị hoàng đế. Mỹ nhân và giang sơn, đạt được cả hai thì còn gì bằng, nếu như không thể chọn cả cá và bàn chân gấu, là một người đàn ông thì phải cân nhắc một chút, bình thường ai cũng sẽ chọn vế sau. Đương nhiên, trước mắt hắn còn chưa phải lựa chọn như vậy, điều làm hắn khó xử chỉ là, nàng vốn khắc chế tình cảm của mình, chỉ sợ một lần này nữa, lòng nàng liền cách xa hắn hơn, cho nên hắn rất do dự.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng nói ra: “Ti Điềm, bổn vương muốn muội giúp một việc.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Xin Vương gia dặn dò.”
Hắn thở dài: “Việc có thể phá huỷ hôn sự, Thiệu môn chủ muốn dùng chiêu mỹ nhân kế đối phó Bùi Tự Vũ, khiến Mai gia trông thấy, hoặc làm cho hắn biết. Hắn cho rằng, muội là người thích hợp nhất.”
Nàng vốn thông minh, lập tức hiểu ý của hắn. Trong lòng nàng chợt chấn động, thay vào đó là một cỗ đau đớn. Trong miệng nhàn nhạt đắng chát, nàng thản nhiên, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh, chậm rãi hỏi: “Vương gia nghĩ làm như thế nào?”
“Hắn làm người cẩn thận tự trọng, chỉ có thể dùng mê hương. Muội chỉ cần hô một tiếng, Tạ Thông sẽ đến ngay.” Nói đến đây, trong lòng hắn cũng thấy buồn bực trước kế sách nực cười này.
Nàng rất nhanh đã đáp ứng “Được”.
Hắn rất muốn nhìn vẻ mặt của nàng, thế nhưng nàng lại cúi đầu thấp xuống, lông mi thật dài phủ lên đôi mắt nàng, nhìn không thấu tâm sự của nàng. Hắn nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng có chút hối hận, ngay sau đó còn nói: “ Nếu như muội không muốn, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Nàng ngẩng đầu lên, cố tự trấn định: “Muộin guyện ý. Vương gia còn dặn dò gì nữa không?”
Phản ứng của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, trong lòng của hắn ngũ vị tạp trần rất khó miêu tả rõ rốt cuộc hy vọng nàng đồng ý, hay vẫn hy vọng nàng không đáp ứng.
Nàng đứng dậy thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Khi nàng xoay người, hắn liền nhìn ra sự dứt khoát của nàng. Lòng của hắn đột nhiên hoảng hốt, nhịn không được đứng dậy kéo tay nàng lại, đem nàng kéo trở về.
Lực đạo của hắn thật lớn, suýt nữa nàng đã nhào vào bàn trà nhỏ. Cách bàn trà nhỏ, hắn hung hăng nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm.
Nàng thấy thái dương hắn khẽ động, sao hắn lại nghiến răng? Chẳng lẽ không phải hắn bảo nàng làm như thế sao? Nàng hít một hơi thật dài, trong phổi tràn đầy khí lạnh.
Nàng mím môi cười cười với hắn: “Vương gia huynh yên tâm, muội nhất định sẽ làm tốt.”
Thái độ nàng như vậy càng làm lòng hắn thêm khó chịu, hắn buột miệng thốt ra: “Ti Điềm, ta cũng không muốn như vậy. Nếu như muội không muốn, việc này thôi đi.”
“Vương gia đối với muội ân trọng như núi, muội vì Vương gia làm chút chuyện đều là lẽ thường. Muội chỉ nguyện Vương gia sớm ngày thực hiện được chí nguyện to lớn trong lòng.” nàng cố kiềm chế nỗi chua xót trong lòng thế nhưng cũng không áp chế nổi, vọt lên cổ họng nàng, giọng nói của nàng có phần lạc đi.
Hắn nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói: “Trong chí nguyện to lớn của Bổn vương, còn có một người.”
Nàng vội vàng rời đi, vội vàng leo vào bờ, trốn vào trong kiệu. Giờ phút này, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng thân phận của mình, Chu Tước, Chu Tước Thất Thế Môn, một ngàn lượng bạc bồi dưỡng một quân cờ. Dường như có một dòng nước mắt lăn trên má nàng, nàng nhanh chóng lau đi, nếu như không có tình cảm, nếu như không có ân tình, sẽ không có nước mắt như thế này.
Trở lại kỳ xã, nàng đẩy cửa phòng ngủ ra. Trong phòng một mảnh đen kịt, nàng không muốn đốt đèn, mệt mỏi ngồi dựa vào bàn.
Trong bóng tối, nàng càng thêm tỉnh táo. Nàng đẩy cửa sổ trước bàn ra, tối nay không trăng, dưới hành lang gấp khúc treo một ngọn đèn, một chút ánh sáng mỏng manh chiếu tới đây, một phần ánh sáng chiếu lên trên bàn. Từ trong tay áo nàng lấy ra một cái hầu bao, ngón tay chậm rãi trượt lên khối ngọc. Còn nhớ rõ vào sinh nhật ngày đó khi nàng nhìn thấy hầu bao này, lòng nàng tràn đầy ngọt ngào, vui mừng và sợ hãi.
Như ý như ý. Nàng cầm kéo, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi, cắt bỏ khối ngọc trên hầu xuống.
Nàng muốn tàn nhẫn với chính mình một chút, không nên tưởng nhớ không nên lưu luyến, phải vứt bỏ hết thảy. Từ nay về sau, hắn chỉ là chủ nhân của nàng, ân nhân của nàng, mà không phải là phu quân của nàng.
***
Hai mươi tháng giêng, Tạ Thông phái người đi mời Bùi Tự Vũ, nói là Tả thịnh tặng hắn một quyển kỳ phổ, muốn cùng Tiểu vương gia luận bàn nghiên cứu. Mặt khác, hắn lại phái người đi quý phủ Mai Hàn Lâm, mời Mai Hàn Lâm đến kỳ xã. Cho dù là hắn đến, hay Mai Cần nghe tin tức tự mình đến, hiệu quả đều giống như nhau.
Người dân nước Lương thích đánh cờ, tất nhiên đặc biệt ưu ái đối với kỳ phổ. Bùi Tự Vũ đến kỳ xã thấy kỳ phổ cũng rất thích thú, khen: “Tả tướng quả nhiên rất quan tâm đến Tạ công tử, kỳ phổ này thật không biết từ nơi nào có được, rất hay!”
Tạ Thông cố ý nói: “Tả tướng đối với ta rất ân sủng, thật sự là một lời khó nói hết.”
Hai người ở trong kỳ thất trò chuyện, Mai Hàn Lâm đã đến. Ti Điềm đón hắn tiến vào một gian noãn các, dâng nước trà, cười yếu ớt nói: “Thế tử gia đến, biểu huynh ta đang cùng hắn xem kỳ phổ, ta sẽ đi gọi biểu huynh tới đây.”
Mai Hàn Lâm nghe xong vội nói: “Không vội không vội, ta chờ một lát cũng được.”
Bùi Tự Vũ say sưa xem kỳ phổ, cúi đầu nhìn. Tạ Thông nhân cơ hội rảnh rỗi khi Bùi Tự Vũ đang cầm quân cờ, đảm nhiệm việc đi đốt hương.
Dược tính của mê hương này cực mạnh, cửa sổ trong noãn các đóng chặt, một hồi sẽ có hiệu lực. Tạ Thông không dám ở lâu, ngồi phụng bồi Bùi Tự Vũ một lát, liền lấy cớ đi nhà xí, đi ra khỏi kỳ thất.
Ti Điềm đứng ở hành lang gấp khúc, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tạ Thông đi tới vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu nói: “Ti Điềm, muội đừng sợ. Đợi lát nữa chỉ cần hắn động tới muội, muội liền hét to, ta sẽ chạy đến ngay. Một lát nữa muội giả bộ ủy khuất, khóc ra chút nước mắt là được.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, vừa nghĩ tới sắp phải đối mặt với “Phi lễ” của Bùi Tự Vũ, sự khẩn trương sợ hãi trong lòng nàng đã hoàn toàn áp đảo ngượng ngùng xấu hổ.
Nàng chỉ chỉ đầu kia của hành lang gấp khúc, nói: “Mai Hàn Lâm đã đến, ở trong noãn các đằng kia.”
“Muội đi đi.” Tạ Thông gật gật đầu với nàng, nhìn nàng đi vào kỳ thất, sau đó hắn bước vào gian phòng của Mai Hàn Lâm.
“Mai đại nhân, Tiểu vương gia đang xem kỳ phổ, nếu không thì, cùng đi qua đi.”
Mai Hàn Lâm cười gật gật đầu, nói “Được”.
Bùi Tự Vũ đang nhìn kỳ phổ, đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút mơ hồ, trên người vô cùng nóng, trong lòng sinh ra một cỗ dục vọng giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương muốn phát tiết. Trước mặt một nữ tử đang đứng thu hồi quân cờ, trên người nàng có một mùi thơm nhàn nhạt làm cho người tương tư, khi bàn tay đưa đến bàn cờ, lộ ra màu da tuyết trằng trên bàn cờ đen, thon dài như ngọc, lập tức lòng hắn như bị lửa khiêu khích. Ma xui quỷ khiến, hắn lại đưa tay bắt lấy bàn tay kia, sau đó muốn ôm cô gái này vào ngực âu yếm.
Tạ Thông cùng Mai Hàn Lâm đi qua hành lang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu gào của nữ tử.
Tạ Thông biến sắc, bước dài mấy bước vượt đến cửa, đẩy cửa kỳ thất ra, gió lạnh bỗng nhiên lùa vào trong phòng.
Sắc mặt Ti Điềm tái nhợt, sợ hãi. Bùi Tự Vũ đang kéo y phục của nàng, còn nàng đang giãy giụa. Tạ Thông bước vài bước vào trong phòng, cản tay Bùi Tự Vũ lại, ngăn Ti Điềm ở phía sau.
Đôi mắt Bùi Tự Vũ màu đỏ khiến người sợ hãi, hô hấp dồn dập.
Tạ Thông cố ý đề cao giọng, lớn tiếng nói: “Tiểu vương gia, người đây là? Nàng là biểu muội của ta.”
Mai Hàn Lâm sững sờ ở cửa ra vào, giật mình, lặng lẽ lui ra phía sau, rón ra rón rén vội vàng rời khỏi.
“Nhanh mang cho Tiểu vương gia chén trà.”
Ti Điềm lập tức rời khỏi, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ không thôi, mặc dù biết Tạ Thông sẽ đến cứu nàng, nhưng khi Bùi Tự Vũ giữ chặt nàng, nàng vẫn không tự chủ được hoảng sợ.
Nàng bỏ giải dược vào chén trà bảo tiểu đồng đưa vào.
Cửa mở ra, gió lạnh thổi vào, mê dược trong phòng nhạt đi rất nhiều, Bùi Tự Vũ dễ chịu hơn đôi chút, hắn cảm thấy miệng khô tim nóng, uống vài ngụm nước trà, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, giống như bị mộng du, có chút xấu hổ.
Tạ Thông cho hắn một bậc thang đi xuống, thấp giọng nói: “Luyện công có khi cũng tẩu hỏa nhập ma, xem ra Vương gia quá yêu thích kỳ nghệ, nhìn kỳ phổ lại tưởng như đang luyện công.”
Bùi Tự Vũ buông chén trà, nói: “Vừa rồi cử chỉ điên rồ, chẳng lẽ kỳ phổ này có điều huyền diệu?”
Tạ Thông nói: “Kỳ phổ này do Tả thịnh đưa tới, nếu như Vương gia thích, tại hạ liền mượn hoa hiến phật tặng cho Tiểu vương gia.”
Bùi Tự Vũ nhìn kỳ phổ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bản thân mình tuy thích nữ nhân, nhưng luôn luôn có chừng mực, hôm nay lại có thể ở bên ngoài không khống chế được.
Hắn cầm kỳ phổ đứng dậy liền đi, Tạ Thông tiễn hắn lên kiệu, bỗng nhiên hắn giả bộ như vừa mới phát hiện, cố ý nói một câu: “A, Mai Hàn Lâm mới vừa rồi còn ở đây, sao đi đâu mất rồi?”
Bùi Tự Vũ biến sắc, lên kiệu đi mất.
Hắn ngồi trong kiệu, càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ quyển kỳ phổ trong tay này có gì cổ quái? Kỳ phổ này là Tả thịnh đưa tới, mà Tạ Thông là sư phụ của hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy sự tình quá trùng hợp, cũng không đơn giản.
Tạ Thông tiễn Bùi Tự Vũ liền thu dọn đồ đạc khởi hành đi phủ tả tướng, Tả thịnh sinh bệnh, Tả Thực Thu cũng rất hy vọng hắn có thể đến ở lại quý phủ cho thuận tiện hơn.
Tạ Thông nói với Ti Điềm: “Hết tháng giêng, Vương gia phải trở về Tín Châu. Muội trước cứ ở chỗ này ở, đến lúc đó đi cùng với Vương gia. Hạ nhân bên trong Kỳ xã ta cũng đã thông báo rồi, có chuyện gì muội chỉ cần phân phó, muội chính là chủ nhân của nơi này.”
Ti Điềm mỉm cười gật đầu. Ở chung một chỗ với Thông ca như thế này, mới phát hiện hắn không phải như bề ngoài, làm người cẩn thận săn sóc, tâm tư kín đáo. Đáng tiếc, Tô tỷ đã gả cho Lưu gia, hắn còn có hi vọng sao?
Tiễn Tạ Thông đi, kỳ xã cũng đóng cửa, tháo bảng hiệu không tiếp tục kinh doanh nữa. Ti Điềm ngồi phía trước cửa sổ, tuy nhàn rỗi, nhưng trong lòng rất loạn. Muốn lòng yên ổn, chỉ có cách tìm việc làm. Nàng cầm quần áo Thương Vũ, bắt đầu xe chỉ luồn kim.
Đêm đã khuya, nàng mơ hồ như chờ đợi một người đến. Thực sự không phải bởi vì nhớ nhung, mà khi ở cùng một chỗ với hắn, thường thường có một loại cảm giác an tâm, tuy rằng có đôi khi hắn bá đạo có đôi khi vô lại, nhưng luôn làm cho người khác tin cậy.
Nhưng mà, tối nay tới cũng không phải hắn.
Lúc nàng nhìn thấy Bùi Vân Khoáng, chấn động mạnh! Bởi vì quá mức bất ngờ khi hắn tới nơi này.
Nàng thả tay đang may vá xuống, hành lễ với hắn, khách khí mà tôn kính. Sau đó không đợi hắn hỏi, liền đem chuyện hôm nay cẩn thận nói một lần, dáng vẻ như giải quyết việc chung, giống như thuộc hạ của hắn.
Hắn vẫn lắng nghe, cũng nhìn nàng chuyên chú. Ánh mắt khóa trên mặt nàng, dụng tâm kín đáo muốn nhìn ra tâm sự của nàng, nhưng vẻ mặt nàng thanh nhã ôn hòa, tầm mắt hơi rủ xuống, nhìn vạt áo màu xanh phía trước y phục hắn, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi.
Hắn trầm mặc, trong lòng ngoại trừ không vui, còn có mất mát. Bình thường nàng sẽ trốn tránh ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng sẽ có vẻ mặt ngượng ngùng. Hôm nay, nàng bình yên tĩnh lặng quá mức xa cách.
Ánh mắt của hắn nhịn không được rơi vào quần áo sau lưng nàng, vừa nhìn liền biết là quần áo nam tử. Hắn cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào, nàng làm quần áo cho ai? Ngô Dong sao?
Hắn cảm thấy lo lắng. Trên đường sang đây thăm nàng, thậm chí hắn đã nghĩ lẽ ra nàng phải ủy khuất ở trước mặt hắn khóc một trận mới phải, thế nhưng nàng lạnh nhạt như thế, thậm chí còn bình tĩnh hơn so với đêm qua.
Giờ phút này hắn nói không nên lời tâm tình của mình, chỉ thấp giọng nói: “Muội oán ta có phải không?”
Nàng liền vội vàng lắc đầu, bên môi mang theo một nụ cười xa lạ yếu ớt: “Làm gì có, đây đều là chuyện muội phải làm, muội là Chu Tước Thất Thế Môn, muội vẫn chưa từng quên.”
Một câu nói đã đốt cháy hắn.
Hắn tiến lên một bước, nắm tay của nàng, trầm giọng nói: “Muội đang cố tình giận dỗi với ta phải không?”
Nàng vốn định giãy giụa, suy nghĩ một chút liền không nhúc nhích, để mặc cho hắn nắm chặt cánh tay nàng, thản nhiên nhìn hắn, nói: “Vương gia, cho dù muội không phải là Chu Tước Thất Thế Môn, muội cũng nhớ rõ ân tình huynh đối với muội, muội làm những điều này đều là cam tâm tình nguyện.”
Hắn nhìn nàng, tựa như đêm đó, chính tay hắn đã đẩy nàng ra.
Hắn chậm rãi buông nàng ra, mặc dù trong lòng hắn luôn lưu lại vị trí cho nàng, cũng nghĩ đến tương lai, nhưng trước mắt không phải là lúc hứa hẹn.
Sau nửa ngày im lặng, hắn vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng nàng, cũng không có ý định rời. Nàng âm thầm lo lắng, cúi đầu lần nữa củng cố bảo vệ thành trì trong lòng.
“Vương gia, đêm đã khuya.” Nàng rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở hắn.
Ngọn lửa trong lòng hắn lần nữa được nàng dấy lên.
Hắn đứng lên, hai bước vượt đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Nàng kinh hoảng liều mình giãy giụa. Nàng càng giãy dụa, hắn ôm càng chặt.
Thành trì trong lòng nàng một kích liền bại rồi sao? Nàng không nắm chắc, cũng không dám thử, càng không muốn thử, thế nhưng hắn lại không chịu buông tay.
Bỗng nhiên, cửa sổ “Phanh” một tiếng bị người đẩy ra, một bóng đen bay vào.
Nàng cấp bách, vội vàng kéo cánh tay của hắn lại, sắc mặt nhịn không được đỏ lên.
Nàng cất cao giọng nói với Tạ Thông ở ngoài cửa: “Được, muội tới ngay.” Sau đó lại nói nhỏ với Thương Vũ: “Đợi lát nữa hãy đi. Đừng để cho người khác trông thấy.”
Hắn hiểu ý của nàng, chân mày nhíu chặt. Sao, nàng sợ người khác biết nàng ở cùng một chỗ với hắn thế à? Trong lòng của hắn mơ hồ có chút không vui, nhưng nhìn đôi má đỏ bừng của nàng vẫn phải gật đầu.
Nàng thả lỏng tinh thần, mở cửa đi theo Tạ Thông ra cửa, kiệu nhỏ đã chờ sẵn ở đó rồi.
Nàng bước lên kiệu, trong lòng vẫn lo lắng không yên, nửa đêm Bùi Vân Khoáng còn cho người đến gọi mình, đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi cỗ kiệu dừng lại, nàng liếc mắt liền trông thấy chiếc thuyền nhỏ đậu cạnh bờ trong đêm nguyên tiêu, lồng đèn treo ở mũi thuyền lóe sáng, nhấp nháy như ánh sao. Bờ sông đêm nay so với đêm nguyên tiêu vô cùng quạnh quẽ, trên sông không đèn không trăng, mặt sông tối như gấm đen, chỉ có vài ngọn đèn tỏa ra vầng sáng ấm áp mông lung.
Nàng bước xuống thềm đá bước lên thuyền nhỏ. Bùi Vân Khoáng đang ngồi trong khoang thuyền. Chẳng biết tại sao, nàng vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như nhuốm màu tịch liêu, vì màn đêm yên tĩnh hay do ánh đèn không rõ? Hay bởi vì quá quan tâm, nên nàng mới mẫn cảm đối với mọi thứ của hắn như thế?
Nàng tiến lên thi lễ: “Xin hỏi Vương gia có gì dặn dò?”
Trước mặt của hắn có một bầu rượu, nhưng chén rượu trong tay lại trống rỗng.
Hắn Nhìn nàng, trong lòng càng thêm mâu thuẫn, ôn nhu nói: “Muội ngồi đi.”
Nàng ngồi đối diện với hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cách nhau một cái bàn, có thể nghe rõ ràng mùi rượu trên người hắn, nhàn nhạt như sương sớm trên núi. Hắn rất ít uống rượu, chẳng lẽ có chuyện phiền lòng sao? Trong lòng nàng dâng lên đau lòng và lo lắng, có đôi khi, nàng sẽ thay cho sự cô độc của hắn, cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa), nếu hắn có tâm sự, có thể nói cùng ai?
Không người có thể giải bày, chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo uống rượu.
Hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Mấy hôm trước, có một vị Mai công tử đến kỳ xã, muội có gặp không?”
Nàng gật đầu: “Có gặp, Nhị sư huynh nói nàng là cô nương.”
Hắn gật đầu: “Đúng, nàng là chất nữ của Hoàng Hậu, nghe nói muốn hứa hôn cho Nhạc Bình vương thế tử.”
Nàng nhanh chóng sắp xếp lại mối liên hệ của các manh mối vừa xuất hiện này, liền hiểu rõ được lợi hại trong đó, không khỏi âm thầm lo lắng cho hắn. Nếu bọn họ thành hôn, nhất định sẽ rất bất lợi với hắn. Trách không được hắn lại uống rượu.
Hắn bỏ qua ánh mắt đang mở to trên khuôn mặt nàng, nhìn mặt nước đen kịt ngoài khoang thuyền, thấp giọng nói: “Thật ra sư phụ muội đã sớm khích lệ ta cầu hôn Mai Hàn Lâm, ta liên tục do dự, bởi vì năm ấy bổn vương lấy Trần phi cũng bởi vì phụ thân nàng ấy là Đông Dương hầu. Cửa hôn sự này do lão Vương gia định, lúc ấy bổn vương đã nghĩ, một ngày nào đó nhất định phải lấy người mình thích.”
Giọng hắn trầm thấp, giống như lầm bầm lầu bầu, thế nhưng khi nghe vào trong tai nàng lại là một mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt nhấn chìm trái tim nàng.
Hắn trầm mặc, không có nói tiếp, như thu lại ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào nàng. Tim nàng điên cuồng nhảy loạn, bối rối rủ tầm mắt xuống, như ngồi trên đống lửa.
Khí tức trong khoang thuyền mập mờ không rõ. Nàng rất khẩn trương, trong lòng rất sợ, sợ hắn sẽ nói ra điều gì.
Trong lòng của hắn do dự, mâu thuẫn. nhưng lý trí vẫn thuyết phục hắn nói ra, đây chỉ là một vở kịch, nàng không có bất kỳ nguy hiểm nào, cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Nhưng mưu kế này không giống như những mưu kế khác, chỉ cần hắn bảo nàng làm, nhất định nàng sẽ cho rằng hắn không để nàng trong lòng, hắn không muốn nàng hiểu lầm như thế, hắn vốn có đặt nàng trong lòng. Nhưng mà phần trong lòng này, cuối cùng cũng không quan trọng bằng ngôi vị hoàng đế. Mỹ nhân và giang sơn, đạt được cả hai thì còn gì bằng, nếu như không thể chọn cả cá và bàn chân gấu, là một người đàn ông thì phải cân nhắc một chút, bình thường ai cũng sẽ chọn vế sau. Đương nhiên, trước mắt hắn còn chưa phải lựa chọn như vậy, điều làm hắn khó xử chỉ là, nàng vốn khắc chế tình cảm của mình, chỉ sợ một lần này nữa, lòng nàng liền cách xa hắn hơn, cho nên hắn rất do dự.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng nói ra: “Ti Điềm, bổn vương muốn muội giúp một việc.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Xin Vương gia dặn dò.”
Hắn thở dài: “Việc có thể phá huỷ hôn sự, Thiệu môn chủ muốn dùng chiêu mỹ nhân kế đối phó Bùi Tự Vũ, khiến Mai gia trông thấy, hoặc làm cho hắn biết. Hắn cho rằng, muội là người thích hợp nhất.”
Nàng vốn thông minh, lập tức hiểu ý của hắn. Trong lòng nàng chợt chấn động, thay vào đó là một cỗ đau đớn. Trong miệng nhàn nhạt đắng chát, nàng thản nhiên, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh, chậm rãi hỏi: “Vương gia nghĩ làm như thế nào?”
“Hắn làm người cẩn thận tự trọng, chỉ có thể dùng mê hương. Muội chỉ cần hô một tiếng, Tạ Thông sẽ đến ngay.” Nói đến đây, trong lòng hắn cũng thấy buồn bực trước kế sách nực cười này.
Nàng rất nhanh đã đáp ứng “Được”.
Hắn rất muốn nhìn vẻ mặt của nàng, thế nhưng nàng lại cúi đầu thấp xuống, lông mi thật dài phủ lên đôi mắt nàng, nhìn không thấu tâm sự của nàng. Hắn nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng có chút hối hận, ngay sau đó còn nói: “ Nếu như muội không muốn, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Nàng ngẩng đầu lên, cố tự trấn định: “Muộin guyện ý. Vương gia còn dặn dò gì nữa không?”
Phản ứng của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, trong lòng của hắn ngũ vị tạp trần rất khó miêu tả rõ rốt cuộc hy vọng nàng đồng ý, hay vẫn hy vọng nàng không đáp ứng.
Nàng đứng dậy thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Khi nàng xoay người, hắn liền nhìn ra sự dứt khoát của nàng. Lòng của hắn đột nhiên hoảng hốt, nhịn không được đứng dậy kéo tay nàng lại, đem nàng kéo trở về.
Lực đạo của hắn thật lớn, suýt nữa nàng đã nhào vào bàn trà nhỏ. Cách bàn trà nhỏ, hắn hung hăng nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm.
Nàng thấy thái dương hắn khẽ động, sao hắn lại nghiến răng? Chẳng lẽ không phải hắn bảo nàng làm như thế sao? Nàng hít một hơi thật dài, trong phổi tràn đầy khí lạnh.
Nàng mím môi cười cười với hắn: “Vương gia huynh yên tâm, muội nhất định sẽ làm tốt.”
Thái độ nàng như vậy càng làm lòng hắn thêm khó chịu, hắn buột miệng thốt ra: “Ti Điềm, ta cũng không muốn như vậy. Nếu như muội không muốn, việc này thôi đi.”
“Vương gia đối với muội ân trọng như núi, muội vì Vương gia làm chút chuyện đều là lẽ thường. Muội chỉ nguyện Vương gia sớm ngày thực hiện được chí nguyện to lớn trong lòng.” nàng cố kiềm chế nỗi chua xót trong lòng thế nhưng cũng không áp chế nổi, vọt lên cổ họng nàng, giọng nói của nàng có phần lạc đi.
Hắn nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói: “Trong chí nguyện to lớn của Bổn vương, còn có một người.”
Nàng vội vàng rời đi, vội vàng leo vào bờ, trốn vào trong kiệu. Giờ phút này, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng thân phận của mình, Chu Tước, Chu Tước Thất Thế Môn, một ngàn lượng bạc bồi dưỡng một quân cờ. Dường như có một dòng nước mắt lăn trên má nàng, nàng nhanh chóng lau đi, nếu như không có tình cảm, nếu như không có ân tình, sẽ không có nước mắt như thế này.
Trở lại kỳ xã, nàng đẩy cửa phòng ngủ ra. Trong phòng một mảnh đen kịt, nàng không muốn đốt đèn, mệt mỏi ngồi dựa vào bàn.
Trong bóng tối, nàng càng thêm tỉnh táo. Nàng đẩy cửa sổ trước bàn ra, tối nay không trăng, dưới hành lang gấp khúc treo một ngọn đèn, một chút ánh sáng mỏng manh chiếu tới đây, một phần ánh sáng chiếu lên trên bàn. Từ trong tay áo nàng lấy ra một cái hầu bao, ngón tay chậm rãi trượt lên khối ngọc. Còn nhớ rõ vào sinh nhật ngày đó khi nàng nhìn thấy hầu bao này, lòng nàng tràn đầy ngọt ngào, vui mừng và sợ hãi.
Như ý như ý. Nàng cầm kéo, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi, cắt bỏ khối ngọc trên hầu xuống.
Nàng muốn tàn nhẫn với chính mình một chút, không nên tưởng nhớ không nên lưu luyến, phải vứt bỏ hết thảy. Từ nay về sau, hắn chỉ là chủ nhân của nàng, ân nhân của nàng, mà không phải là phu quân của nàng.
***
Hai mươi tháng giêng, Tạ Thông phái người đi mời Bùi Tự Vũ, nói là Tả thịnh tặng hắn một quyển kỳ phổ, muốn cùng Tiểu vương gia luận bàn nghiên cứu. Mặt khác, hắn lại phái người đi quý phủ Mai Hàn Lâm, mời Mai Hàn Lâm đến kỳ xã. Cho dù là hắn đến, hay Mai Cần nghe tin tức tự mình đến, hiệu quả đều giống như nhau.
Người dân nước Lương thích đánh cờ, tất nhiên đặc biệt ưu ái đối với kỳ phổ. Bùi Tự Vũ đến kỳ xã thấy kỳ phổ cũng rất thích thú, khen: “Tả tướng quả nhiên rất quan tâm đến Tạ công tử, kỳ phổ này thật không biết từ nơi nào có được, rất hay!”
Tạ Thông cố ý nói: “Tả tướng đối với ta rất ân sủng, thật sự là một lời khó nói hết.”
Hai người ở trong kỳ thất trò chuyện, Mai Hàn Lâm đã đến. Ti Điềm đón hắn tiến vào một gian noãn các, dâng nước trà, cười yếu ớt nói: “Thế tử gia đến, biểu huynh ta đang cùng hắn xem kỳ phổ, ta sẽ đi gọi biểu huynh tới đây.”
Mai Hàn Lâm nghe xong vội nói: “Không vội không vội, ta chờ một lát cũng được.”
Bùi Tự Vũ say sưa xem kỳ phổ, cúi đầu nhìn. Tạ Thông nhân cơ hội rảnh rỗi khi Bùi Tự Vũ đang cầm quân cờ, đảm nhiệm việc đi đốt hương.
Dược tính của mê hương này cực mạnh, cửa sổ trong noãn các đóng chặt, một hồi sẽ có hiệu lực. Tạ Thông không dám ở lâu, ngồi phụng bồi Bùi Tự Vũ một lát, liền lấy cớ đi nhà xí, đi ra khỏi kỳ thất.
Ti Điềm đứng ở hành lang gấp khúc, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tạ Thông đi tới vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu nói: “Ti Điềm, muội đừng sợ. Đợi lát nữa chỉ cần hắn động tới muội, muội liền hét to, ta sẽ chạy đến ngay. Một lát nữa muội giả bộ ủy khuất, khóc ra chút nước mắt là được.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, vừa nghĩ tới sắp phải đối mặt với “Phi lễ” của Bùi Tự Vũ, sự khẩn trương sợ hãi trong lòng nàng đã hoàn toàn áp đảo ngượng ngùng xấu hổ.
Nàng chỉ chỉ đầu kia của hành lang gấp khúc, nói: “Mai Hàn Lâm đã đến, ở trong noãn các đằng kia.”
“Muội đi đi.” Tạ Thông gật gật đầu với nàng, nhìn nàng đi vào kỳ thất, sau đó hắn bước vào gian phòng của Mai Hàn Lâm.
“Mai đại nhân, Tiểu vương gia đang xem kỳ phổ, nếu không thì, cùng đi qua đi.”
Mai Hàn Lâm cười gật gật đầu, nói “Được”.
Bùi Tự Vũ đang nhìn kỳ phổ, đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút mơ hồ, trên người vô cùng nóng, trong lòng sinh ra một cỗ dục vọng giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương muốn phát tiết. Trước mặt một nữ tử đang đứng thu hồi quân cờ, trên người nàng có một mùi thơm nhàn nhạt làm cho người tương tư, khi bàn tay đưa đến bàn cờ, lộ ra màu da tuyết trằng trên bàn cờ đen, thon dài như ngọc, lập tức lòng hắn như bị lửa khiêu khích. Ma xui quỷ khiến, hắn lại đưa tay bắt lấy bàn tay kia, sau đó muốn ôm cô gái này vào ngực âu yếm.
Tạ Thông cùng Mai Hàn Lâm đi qua hành lang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu gào của nữ tử.
Tạ Thông biến sắc, bước dài mấy bước vượt đến cửa, đẩy cửa kỳ thất ra, gió lạnh bỗng nhiên lùa vào trong phòng.
Sắc mặt Ti Điềm tái nhợt, sợ hãi. Bùi Tự Vũ đang kéo y phục của nàng, còn nàng đang giãy giụa. Tạ Thông bước vài bước vào trong phòng, cản tay Bùi Tự Vũ lại, ngăn Ti Điềm ở phía sau.
Đôi mắt Bùi Tự Vũ màu đỏ khiến người sợ hãi, hô hấp dồn dập.
Tạ Thông cố ý đề cao giọng, lớn tiếng nói: “Tiểu vương gia, người đây là? Nàng là biểu muội của ta.”
Mai Hàn Lâm sững sờ ở cửa ra vào, giật mình, lặng lẽ lui ra phía sau, rón ra rón rén vội vàng rời khỏi.
“Nhanh mang cho Tiểu vương gia chén trà.”
Ti Điềm lập tức rời khỏi, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ không thôi, mặc dù biết Tạ Thông sẽ đến cứu nàng, nhưng khi Bùi Tự Vũ giữ chặt nàng, nàng vẫn không tự chủ được hoảng sợ.
Nàng bỏ giải dược vào chén trà bảo tiểu đồng đưa vào.
Cửa mở ra, gió lạnh thổi vào, mê dược trong phòng nhạt đi rất nhiều, Bùi Tự Vũ dễ chịu hơn đôi chút, hắn cảm thấy miệng khô tim nóng, uống vài ngụm nước trà, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, giống như bị mộng du, có chút xấu hổ.
Tạ Thông cho hắn một bậc thang đi xuống, thấp giọng nói: “Luyện công có khi cũng tẩu hỏa nhập ma, xem ra Vương gia quá yêu thích kỳ nghệ, nhìn kỳ phổ lại tưởng như đang luyện công.”
Bùi Tự Vũ buông chén trà, nói: “Vừa rồi cử chỉ điên rồ, chẳng lẽ kỳ phổ này có điều huyền diệu?”
Tạ Thông nói: “Kỳ phổ này do Tả thịnh đưa tới, nếu như Vương gia thích, tại hạ liền mượn hoa hiến phật tặng cho Tiểu vương gia.”
Bùi Tự Vũ nhìn kỳ phổ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bản thân mình tuy thích nữ nhân, nhưng luôn luôn có chừng mực, hôm nay lại có thể ở bên ngoài không khống chế được.
Hắn cầm kỳ phổ đứng dậy liền đi, Tạ Thông tiễn hắn lên kiệu, bỗng nhiên hắn giả bộ như vừa mới phát hiện, cố ý nói một câu: “A, Mai Hàn Lâm mới vừa rồi còn ở đây, sao đi đâu mất rồi?”
Bùi Tự Vũ biến sắc, lên kiệu đi mất.
Hắn ngồi trong kiệu, càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ quyển kỳ phổ trong tay này có gì cổ quái? Kỳ phổ này là Tả thịnh đưa tới, mà Tạ Thông là sư phụ của hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy sự tình quá trùng hợp, cũng không đơn giản.
Tạ Thông tiễn Bùi Tự Vũ liền thu dọn đồ đạc khởi hành đi phủ tả tướng, Tả thịnh sinh bệnh, Tả Thực Thu cũng rất hy vọng hắn có thể đến ở lại quý phủ cho thuận tiện hơn.
Tạ Thông nói với Ti Điềm: “Hết tháng giêng, Vương gia phải trở về Tín Châu. Muội trước cứ ở chỗ này ở, đến lúc đó đi cùng với Vương gia. Hạ nhân bên trong Kỳ xã ta cũng đã thông báo rồi, có chuyện gì muội chỉ cần phân phó, muội chính là chủ nhân của nơi này.”
Ti Điềm mỉm cười gật đầu. Ở chung một chỗ với Thông ca như thế này, mới phát hiện hắn không phải như bề ngoài, làm người cẩn thận săn sóc, tâm tư kín đáo. Đáng tiếc, Tô tỷ đã gả cho Lưu gia, hắn còn có hi vọng sao?
Tiễn Tạ Thông đi, kỳ xã cũng đóng cửa, tháo bảng hiệu không tiếp tục kinh doanh nữa. Ti Điềm ngồi phía trước cửa sổ, tuy nhàn rỗi, nhưng trong lòng rất loạn. Muốn lòng yên ổn, chỉ có cách tìm việc làm. Nàng cầm quần áo Thương Vũ, bắt đầu xe chỉ luồn kim.
Đêm đã khuya, nàng mơ hồ như chờ đợi một người đến. Thực sự không phải bởi vì nhớ nhung, mà khi ở cùng một chỗ với hắn, thường thường có một loại cảm giác an tâm, tuy rằng có đôi khi hắn bá đạo có đôi khi vô lại, nhưng luôn làm cho người khác tin cậy.
Nhưng mà, tối nay tới cũng không phải hắn.
Lúc nàng nhìn thấy Bùi Vân Khoáng, chấn động mạnh! Bởi vì quá mức bất ngờ khi hắn tới nơi này.
Nàng thả tay đang may vá xuống, hành lễ với hắn, khách khí mà tôn kính. Sau đó không đợi hắn hỏi, liền đem chuyện hôm nay cẩn thận nói một lần, dáng vẻ như giải quyết việc chung, giống như thuộc hạ của hắn.
Hắn vẫn lắng nghe, cũng nhìn nàng chuyên chú. Ánh mắt khóa trên mặt nàng, dụng tâm kín đáo muốn nhìn ra tâm sự của nàng, nhưng vẻ mặt nàng thanh nhã ôn hòa, tầm mắt hơi rủ xuống, nhìn vạt áo màu xanh phía trước y phục hắn, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi.
Hắn trầm mặc, trong lòng ngoại trừ không vui, còn có mất mát. Bình thường nàng sẽ trốn tránh ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng sẽ có vẻ mặt ngượng ngùng. Hôm nay, nàng bình yên tĩnh lặng quá mức xa cách.
Ánh mắt của hắn nhịn không được rơi vào quần áo sau lưng nàng, vừa nhìn liền biết là quần áo nam tử. Hắn cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào, nàng làm quần áo cho ai? Ngô Dong sao?
Hắn cảm thấy lo lắng. Trên đường sang đây thăm nàng, thậm chí hắn đã nghĩ lẽ ra nàng phải ủy khuất ở trước mặt hắn khóc một trận mới phải, thế nhưng nàng lạnh nhạt như thế, thậm chí còn bình tĩnh hơn so với đêm qua.
Giờ phút này hắn nói không nên lời tâm tình của mình, chỉ thấp giọng nói: “Muội oán ta có phải không?”
Nàng liền vội vàng lắc đầu, bên môi mang theo một nụ cười xa lạ yếu ớt: “Làm gì có, đây đều là chuyện muội phải làm, muội là Chu Tước Thất Thế Môn, muội vẫn chưa từng quên.”
Một câu nói đã đốt cháy hắn.
Hắn tiến lên một bước, nắm tay của nàng, trầm giọng nói: “Muội đang cố tình giận dỗi với ta phải không?”
Nàng vốn định giãy giụa, suy nghĩ một chút liền không nhúc nhích, để mặc cho hắn nắm chặt cánh tay nàng, thản nhiên nhìn hắn, nói: “Vương gia, cho dù muội không phải là Chu Tước Thất Thế Môn, muội cũng nhớ rõ ân tình huynh đối với muội, muội làm những điều này đều là cam tâm tình nguyện.”
Hắn nhìn nàng, tựa như đêm đó, chính tay hắn đã đẩy nàng ra.
Hắn chậm rãi buông nàng ra, mặc dù trong lòng hắn luôn lưu lại vị trí cho nàng, cũng nghĩ đến tương lai, nhưng trước mắt không phải là lúc hứa hẹn.
Sau nửa ngày im lặng, hắn vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng nàng, cũng không có ý định rời. Nàng âm thầm lo lắng, cúi đầu lần nữa củng cố bảo vệ thành trì trong lòng.
“Vương gia, đêm đã khuya.” Nàng rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở hắn.
Ngọn lửa trong lòng hắn lần nữa được nàng dấy lên.
Hắn đứng lên, hai bước vượt đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Nàng kinh hoảng liều mình giãy giụa. Nàng càng giãy dụa, hắn ôm càng chặt.
Thành trì trong lòng nàng một kích liền bại rồi sao? Nàng không nắm chắc, cũng không dám thử, càng không muốn thử, thế nhưng hắn lại không chịu buông tay.
Bỗng nhiên, cửa sổ “Phanh” một tiếng bị người đẩy ra, một bóng đen bay vào.
Bình luận truyện