Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 2585: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 83
Sophia, "..."
"Ban ngày nếu nhìn thấy người trông giống tội phạm đang bị truy nã, cách xa một chút, trong công viên không được đi đoạn đường không có người."
Sophia, o(╯□╰)o.
Trông giống tội phạm đang bị truy nã?
Xin hỏi, người nào nhìn như là tội phạm bị truy nã?
Hiện tại tội phạm bị truy nã đều là người không dùng khuôn mặt thật? Ca ca anh không phải cũng là tội phạm truy nã được quốc tế xếp hàng thứ nhất sao?
o(╯□╰)o.
Đương nhiên, cô sẽ không phản bác Hạ Thiên.
Cô biết, Hạ Thiên là quan tâm cô.
Hai người tâm sự một ít chuyện vụn vặt, Hạ Thiên đột nhiên nói một câu, "Không được, anh phải mỗi ngày đến ở bên cạnh em mới được, miễn cho em ngày nào đó bị khi dễ."
Sophia, "... Anh xác định đây không phải là anh mượn cớ đến tìm em?"
"Câm miệng!" Nha đầu chết tiệt kia.
Sophia cười khúc khích, "Em biết anh rất bận, không cần thiết mỗi ngày tới tìm em, cuộc sống của em ở đây rất tốt, em ở đoạn đường kia, dự đoán trong phạm vi một km anh đều kiểm tra qua, phạm tội xuất hiện cũng đặc biệt thấp, không có người xấu gì, ở công viên người không nhiều cũng không tính ít, bên ngoài cũng mang theo không khí trong lành, thực sự rất an toàn, anh đừng suy nghĩ nhiều."
Hạ Thiên thật đúng là đã đem xung quanh cô kiểm tra 1 lần, Sophia không có bạn bè gì, rất khó thổ lộ tình cảm, tới nước Mỹ, xung quanh có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, cũng có gặp gỡ một chút bạn cùng lứa tuổi, cô đã tham gia một lần, có người tốt, cô cũng không quá nóng tâm, nói chung, cô chính là khó kết giao bạn bè.
Bình thường không có người đến làm phiền cô.
Điều này làm cho anh rất hài lòng.
Về đến nhà, đã là mười hai giờ, trong nhà đèn vẫn sáng, vừa nhìn liền biết, em trai của cô còn chưa ngủ, Sophia mím môi, có chút đau đầu, không cho Hạ Thiên đưa cô đi lên.
Bên ngoài yên tĩnh.
Hạ Thiên nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở cửa, hơi nhíu mày, tiểu vương tử quả nhiên còn chưa ngủ, nhìn thấy Sophia, vô cùng mất hứng, "Chị, chị đi đâu vậy, em gọi di động chị cũng không bắt máy, chị biết em lo lắng lắm không?"
"Di động của chị hết pin, chị cũng đã nhắn tin cho em nói hôm nay về trễ."
"Em nghĩ chị về trễ là 7 giờ tối."
Sophia, "... A."
"Chị đã đi đâu?"
"Không lớn không nhỏ."
"Không được, Chị, chị đi đâu vậy, chị phải nói cho em biết mới được."
"Xem phim."
"Một mình?"
"Ân." Sophia gật đầu, đẩy anh, "Em đi ngủ đi."
Cô nói, nhanh như tia chớp đi vào phòng, thở phào nhẹ nhõm, tiểu vương tử đã sớm đem đèn trong nhà đều mở, cô cũng không có gì không thích ứng, Sophia dựa vào ở trên cửa, cảm giác người đầy mệt mỏi.
Hôm nay, thực sự rất vui vẻ.
Đã lâu mới vui vẻ.
Làm cho cô có chút ích kỷ, ích kỷ được hưởng thụ, bỏ qua tất cả.
Biết rõ không cách nào cho anh một kết cục hoàn mỹ, còn để anh có hi vọng, còn muốn được hưởng thụ thứ không nên thuộc mình, cô thực sự ích kỷ cực kỳ, nhưng cô cự tuyệt ca ca như thế nào đây?
Sophia mệt mỏi ngồi ở trên thảm, không biết phải làm sao.
Muốn, nhưng lại không thể.
Ném kính mắt ở một bên, Sophia nằm bò ở cuối giường, tâm tình trầm trọng.
"Anh cho rằng hôm nay là một ngày hẹn hò rất hoàn mỹ, xem ra, chỉ có một mình anh cảm thấy như thế." Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền tới lỗ tai của cô, Sophia lấy làm kinh hãi, cuống quít ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên một thân băng lãnh đứng ở bên cạnh cửa sổ, trầm mặc nhìn cô, như là một chậu nước lạnh, đổ từ đầu đến chân của cô, ca ca đi vào như thế nào? Vì sao một chút tiếng động cũng không có?
"Ban ngày nếu nhìn thấy người trông giống tội phạm đang bị truy nã, cách xa một chút, trong công viên không được đi đoạn đường không có người."
Sophia, o(╯□╰)o.
Trông giống tội phạm đang bị truy nã?
Xin hỏi, người nào nhìn như là tội phạm bị truy nã?
Hiện tại tội phạm bị truy nã đều là người không dùng khuôn mặt thật? Ca ca anh không phải cũng là tội phạm truy nã được quốc tế xếp hàng thứ nhất sao?
o(╯□╰)o.
Đương nhiên, cô sẽ không phản bác Hạ Thiên.
Cô biết, Hạ Thiên là quan tâm cô.
Hai người tâm sự một ít chuyện vụn vặt, Hạ Thiên đột nhiên nói một câu, "Không được, anh phải mỗi ngày đến ở bên cạnh em mới được, miễn cho em ngày nào đó bị khi dễ."
Sophia, "... Anh xác định đây không phải là anh mượn cớ đến tìm em?"
"Câm miệng!" Nha đầu chết tiệt kia.
Sophia cười khúc khích, "Em biết anh rất bận, không cần thiết mỗi ngày tới tìm em, cuộc sống của em ở đây rất tốt, em ở đoạn đường kia, dự đoán trong phạm vi một km anh đều kiểm tra qua, phạm tội xuất hiện cũng đặc biệt thấp, không có người xấu gì, ở công viên người không nhiều cũng không tính ít, bên ngoài cũng mang theo không khí trong lành, thực sự rất an toàn, anh đừng suy nghĩ nhiều."
Hạ Thiên thật đúng là đã đem xung quanh cô kiểm tra 1 lần, Sophia không có bạn bè gì, rất khó thổ lộ tình cảm, tới nước Mỹ, xung quanh có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, cũng có gặp gỡ một chút bạn cùng lứa tuổi, cô đã tham gia một lần, có người tốt, cô cũng không quá nóng tâm, nói chung, cô chính là khó kết giao bạn bè.
Bình thường không có người đến làm phiền cô.
Điều này làm cho anh rất hài lòng.
Về đến nhà, đã là mười hai giờ, trong nhà đèn vẫn sáng, vừa nhìn liền biết, em trai của cô còn chưa ngủ, Sophia mím môi, có chút đau đầu, không cho Hạ Thiên đưa cô đi lên.
Bên ngoài yên tĩnh.
Hạ Thiên nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở cửa, hơi nhíu mày, tiểu vương tử quả nhiên còn chưa ngủ, nhìn thấy Sophia, vô cùng mất hứng, "Chị, chị đi đâu vậy, em gọi di động chị cũng không bắt máy, chị biết em lo lắng lắm không?"
"Di động của chị hết pin, chị cũng đã nhắn tin cho em nói hôm nay về trễ."
"Em nghĩ chị về trễ là 7 giờ tối."
Sophia, "... A."
"Chị đã đi đâu?"
"Không lớn không nhỏ."
"Không được, Chị, chị đi đâu vậy, chị phải nói cho em biết mới được."
"Xem phim."
"Một mình?"
"Ân." Sophia gật đầu, đẩy anh, "Em đi ngủ đi."
Cô nói, nhanh như tia chớp đi vào phòng, thở phào nhẹ nhõm, tiểu vương tử đã sớm đem đèn trong nhà đều mở, cô cũng không có gì không thích ứng, Sophia dựa vào ở trên cửa, cảm giác người đầy mệt mỏi.
Hôm nay, thực sự rất vui vẻ.
Đã lâu mới vui vẻ.
Làm cho cô có chút ích kỷ, ích kỷ được hưởng thụ, bỏ qua tất cả.
Biết rõ không cách nào cho anh một kết cục hoàn mỹ, còn để anh có hi vọng, còn muốn được hưởng thụ thứ không nên thuộc mình, cô thực sự ích kỷ cực kỳ, nhưng cô cự tuyệt ca ca như thế nào đây?
Sophia mệt mỏi ngồi ở trên thảm, không biết phải làm sao.
Muốn, nhưng lại không thể.
Ném kính mắt ở một bên, Sophia nằm bò ở cuối giường, tâm tình trầm trọng.
"Anh cho rằng hôm nay là một ngày hẹn hò rất hoàn mỹ, xem ra, chỉ có một mình anh cảm thấy như thế." Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền tới lỗ tai của cô, Sophia lấy làm kinh hãi, cuống quít ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên một thân băng lãnh đứng ở bên cạnh cửa sổ, trầm mặc nhìn cô, như là một chậu nước lạnh, đổ từ đầu đến chân của cô, ca ca đi vào như thế nào? Vì sao một chút tiếng động cũng không có?
Bình luận truyện