Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 2627: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 125
Anh chỉ nhìn khúc dạo đầu một hai trang, Sophia đã tới rồi.
Đột nhiên nhìn thấy những hình này, dường như đã có mấy đời, Hạ Thiên chính mình cũng không biết, nguyên đến lúc đã qua được nhanh như vậy, chỉ chớp mắt, bọn họ đều lớn như vậy. Hình lúc nhỏ nhìn trông rất sống động, Hạ Thiên có chút hoảng hốt, không dám tin thời gian qua được mau như thế, chỉ chớp mắt liền qua nhiều năm như vậy, anh và oa oa đều phải kết hôn.
"Ca ca, mau đưa em." Sophia vừa mới nắm một góc album ảnh Hạ Thiên liền kéo cô ngồi ở trên đùi anh, mỉm cười nói, "Chúng ta cùng nhau nhìn một cái, em trước đây lưu rất nhiều ảnh chụp của anh."
Bất quá nhìn tập tranh càng có ý nghĩa một ít, Sophia bị anh ôm vào trong ngực, trái lại trấn định lại, Hạ Thiên cười hỏi, "Đều là lúc nào vẽ?"
"Lúc đặc biệt nhớ anh." Sophia nói, cô nhớ ca ca như vậy, bao nhiêu mơ tới cô về tới đặc công đảo nhỏ, về tới đoạn ngày vô ưu vô lự kia.
Tỉnh lại sẽ khóc đến trời sáng.
Hạ Thiên trìu mến xoa tóc của cô, tập tranh cũng không nhìn, hôn môi của cô, Sophia ôm anh ôn nhu đáp lại, vì để tránh cho không khống chế được, Hạ Thiên không dám quá phận, dù sao cách ngày kết hôn cũng không còn lại mấy ngày. Nếu thật phạm sai lầm, vậy hỏng bét. Anh cũng không ngại, nhưng không nghĩ Sophia vi phạm tín ngưỡng chính mình, cũng không muốn người nhà của cô cảm giác mình quá mức thổi phồng cùng càn rỡ, toàn gia bọn họ đều là đạo Thiên Chúa, Hạ Thiên cảm giác mình làm chuyện ngu xuẩn quá nhiều, tuyệt đối sẽ không làm nhiều hơn nữa, anh ôm Sophia, an phận thưởng thức tranh vẽ.
Tình yêu với cô, dường như lại sâu sắc chia ra.
Mỗi lần anh đều cảm thấy, rốt cuộc anh yêu Sophia, nhưng luôn có một chút thời gian làm anh cảm thấy, còn chưa đủ, giống như là vực sâu vô hạn, vĩnh viễn cũng không có thời gian ngừng lại.
Anh vốn tưởng rằng, trong phân cảm tình, anh so với Sophia dùng tình thâm, Sophia trên người mặc quần áo quá nhiều, cô lại quá bình tĩnh, chưa bao giờ luống cuống, ngược lại là anh làm chuyện ngu xuẩn nhiều hơn, với anh ngoan ngoãn phục tùng, anh có đôi khi thậm chí sợ, Sophia với anh khôn ngoan thuận theo như vậy, có phải chỉ là theo thói quen hay không, có lẽ, cô còn không hiểu cái gì là tình yêu, không hiểu cái gì tương tư. Anh cảm giác được Sophia thích, lại không cảm giác được... Nam nữ yêu, càng như là thân nhân tín nhiệm, ôm, thời gian rất lâu, cũng làm cho anh lo được lo mất, vô cùng lo nghĩ, sợ hãi anh chỉ là đối tượng Sophia chớm yêu, cũng không phải là dạy cô lĩnh hội tình yêu với người kia, tương lai cô gặp được người kia, có phải hay không sẽ biết, cô với anh kỳ thực cũng không phải là tình yêu, anh chưa bao giờ cùng Sophia nói qua lo nghĩ trong lòng anh, anh cảm thấy rất mất mặt, anh lớn như vậy, hô phong hoán vũ, quyền lực nắm trong tay, không có gì có thể làm khó anh, lại vì tình yêu trở nên bó tay bó chân, điều này làm cho anh cảm thấy rất thất bại, rất xấu hổ, cho dù là như vậy, anh cũng không tính toán muốn rời xa Sophia.
Chẳng sợ oa oa với anh chỉ là cảm kích, cảm ơn, thực sự như cô nói, là ca ca của cô, anh cũng không quan tâm, bọn họ vẫn sống như vậy, cũng là chuyện rất đẹp.
Nhưng mà, nhìn thấy phần tập tranh này, tâm trống rỗng của Hạ Thiên từ trước tới nay, trong nháy mắt được lấp đầy.
Nguyên lai, oa oa yêu anh.
Tình yêu của cô toàn bộ đều thể hiện trên tranh vẽ, cô hiểu được tình yêu, hiểu được nhớ thương.
Cô với anh thuận theo, chưa bao giờ là cảm kích.
Cô đối với tín nhiệm của anh, cũng chưa bao giờ là thân tình.
Anh vẫn cảm thấy tình yêu của anh có một phân khuyết điểm, bọn họ quen biết quá sớm, chia ly quá lâu, lâu đến lại một lần nữa gặp lại, sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, bọn họ nếu như ở chung khi còn nhỏ, làm anh cảm thấy rất không chân thực.
Đột nhiên nhìn thấy những hình này, dường như đã có mấy đời, Hạ Thiên chính mình cũng không biết, nguyên đến lúc đã qua được nhanh như vậy, chỉ chớp mắt, bọn họ đều lớn như vậy. Hình lúc nhỏ nhìn trông rất sống động, Hạ Thiên có chút hoảng hốt, không dám tin thời gian qua được mau như thế, chỉ chớp mắt liền qua nhiều năm như vậy, anh và oa oa đều phải kết hôn.
"Ca ca, mau đưa em." Sophia vừa mới nắm một góc album ảnh Hạ Thiên liền kéo cô ngồi ở trên đùi anh, mỉm cười nói, "Chúng ta cùng nhau nhìn một cái, em trước đây lưu rất nhiều ảnh chụp của anh."
Bất quá nhìn tập tranh càng có ý nghĩa một ít, Sophia bị anh ôm vào trong ngực, trái lại trấn định lại, Hạ Thiên cười hỏi, "Đều là lúc nào vẽ?"
"Lúc đặc biệt nhớ anh." Sophia nói, cô nhớ ca ca như vậy, bao nhiêu mơ tới cô về tới đặc công đảo nhỏ, về tới đoạn ngày vô ưu vô lự kia.
Tỉnh lại sẽ khóc đến trời sáng.
Hạ Thiên trìu mến xoa tóc của cô, tập tranh cũng không nhìn, hôn môi của cô, Sophia ôm anh ôn nhu đáp lại, vì để tránh cho không khống chế được, Hạ Thiên không dám quá phận, dù sao cách ngày kết hôn cũng không còn lại mấy ngày. Nếu thật phạm sai lầm, vậy hỏng bét. Anh cũng không ngại, nhưng không nghĩ Sophia vi phạm tín ngưỡng chính mình, cũng không muốn người nhà của cô cảm giác mình quá mức thổi phồng cùng càn rỡ, toàn gia bọn họ đều là đạo Thiên Chúa, Hạ Thiên cảm giác mình làm chuyện ngu xuẩn quá nhiều, tuyệt đối sẽ không làm nhiều hơn nữa, anh ôm Sophia, an phận thưởng thức tranh vẽ.
Tình yêu với cô, dường như lại sâu sắc chia ra.
Mỗi lần anh đều cảm thấy, rốt cuộc anh yêu Sophia, nhưng luôn có một chút thời gian làm anh cảm thấy, còn chưa đủ, giống như là vực sâu vô hạn, vĩnh viễn cũng không có thời gian ngừng lại.
Anh vốn tưởng rằng, trong phân cảm tình, anh so với Sophia dùng tình thâm, Sophia trên người mặc quần áo quá nhiều, cô lại quá bình tĩnh, chưa bao giờ luống cuống, ngược lại là anh làm chuyện ngu xuẩn nhiều hơn, với anh ngoan ngoãn phục tùng, anh có đôi khi thậm chí sợ, Sophia với anh khôn ngoan thuận theo như vậy, có phải chỉ là theo thói quen hay không, có lẽ, cô còn không hiểu cái gì là tình yêu, không hiểu cái gì tương tư. Anh cảm giác được Sophia thích, lại không cảm giác được... Nam nữ yêu, càng như là thân nhân tín nhiệm, ôm, thời gian rất lâu, cũng làm cho anh lo được lo mất, vô cùng lo nghĩ, sợ hãi anh chỉ là đối tượng Sophia chớm yêu, cũng không phải là dạy cô lĩnh hội tình yêu với người kia, tương lai cô gặp được người kia, có phải hay không sẽ biết, cô với anh kỳ thực cũng không phải là tình yêu, anh chưa bao giờ cùng Sophia nói qua lo nghĩ trong lòng anh, anh cảm thấy rất mất mặt, anh lớn như vậy, hô phong hoán vũ, quyền lực nắm trong tay, không có gì có thể làm khó anh, lại vì tình yêu trở nên bó tay bó chân, điều này làm cho anh cảm thấy rất thất bại, rất xấu hổ, cho dù là như vậy, anh cũng không tính toán muốn rời xa Sophia.
Chẳng sợ oa oa với anh chỉ là cảm kích, cảm ơn, thực sự như cô nói, là ca ca của cô, anh cũng không quan tâm, bọn họ vẫn sống như vậy, cũng là chuyện rất đẹp.
Nhưng mà, nhìn thấy phần tập tranh này, tâm trống rỗng của Hạ Thiên từ trước tới nay, trong nháy mắt được lấp đầy.
Nguyên lai, oa oa yêu anh.
Tình yêu của cô toàn bộ đều thể hiện trên tranh vẽ, cô hiểu được tình yêu, hiểu được nhớ thương.
Cô với anh thuận theo, chưa bao giờ là cảm kích.
Cô đối với tín nhiệm của anh, cũng chưa bao giờ là thân tình.
Anh vẫn cảm thấy tình yêu của anh có một phân khuyết điểm, bọn họ quen biết quá sớm, chia ly quá lâu, lâu đến lại một lần nữa gặp lại, sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, bọn họ nếu như ở chung khi còn nhỏ, làm anh cảm thấy rất không chân thực.
Bình luận truyện