Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 268: Kẻ nào hại đứa bé (7)



"Hạ Thần Hi, anh rất nghiêm túc!" Đường Bạch Dạ quát chói tai.

Hạ Thần Hi khẽ quay đầu, "Nếu tương lai anh gặp được người phụ nữ anh yêu, anh định sẽ thế nào? Cùng tôi ly hôn? Hay là đâm lao phải theo lao, bất kể là loại nào, cũng không phải là điều mà Hạ bảo bối mong muốn."

"Anh hy vọng chúng tôi được vui vẻ, có thể tạo thành một gia đình thì không còn gì bằng, nếu không thể, mỗi người có hạnh phúc riêng của mình, con cũng sẽ vui vẻ. Đường tổng, hôn nhân không thể miễn cưỡng, chúng ta không thích hợp."

Não cô bị lừa đá rồi, nghĩ không thông mới gả cho anh.

"Em chưa từng thử qua, làm sao em biết không thích hợp?" Đường Bạch Dạ hỏi ngược lại, cánh tay vây cô trong lồng ngực dựa vào một cây đại thụ, ánh mắt lóe ra tia lửa, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi khẽ nở nụ cười, "Đường tổng, kết hôn là chuyện lớn như vậy, không cần thiết phải thử."

"Anh có điểm nào không tốt, em không muốn gả cho anh?" Đường Bạch Dạ không nhịn được gầm lên, vẻ mặt nhăn nhó, anh từ trước đến nay, chưa vì người phụ nữ nào mà hao tâm phí sức như vậy, chỉ có Hạ Thần Hi.

Kết quả, cô một chút cũng không động lòng.

Nếu là nguời phụ nữ khác, cần gì anh cầu hôn, người đó đã chủ động nhào tới cầu hôn anh.

Hạ Thần Hi khẽ mỉm cười, "Anh ngoại trừ có tiền, nhìn xem, anh còn có điểm nào tốt? Người như anh tôi biết cũng không ít, nếu muốn kết hôn, tôi đã sớm kết hôn, thật ra thì anh cũng không có ưu thế gì."

"Hạ Thần Hi, anh không tin, em đối với anh một chút cảm giác cũng không có!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, hai tròng mắt hiện lên tia u ám, đột nhiên cúi đầu, chiếm lấy đôi môi của cô, đè cô vào thân cây thật chặt.

Nóng rực, triền miên.

Như thể, đây là lãnh địa của anh, anh có thể tùy ý chinh phục.

Hạ Thần Hi không ngờ anh đột nhiên hôn cô, hơi ngẩn ra, lưỡi Đường Bạch Dạ đã xông vào môi của cô, hôn như thể anh muốn cướp đoạt từng tấc da thịt, muốn lấy đi hết hô hấp của cô.

Hung ác như sói.

Vừa hôn xong, Đường Bạch Dạ buông Hạ Thần Hi ra, môi của cô bị hôn đến sưng đỏ, căng bóng, lộ ra sự mơ màng hấp dẫn.

Ánh mắt Đường Bạch Dạ âm u nhìn môi của cô, giọng nói khàn khàn, như đè nén cái gì, "Hạ Thần Hi, em dám nói, em đối với anh một chút cảm giác cũng không có? Em thích anh. . . . . ."

Hạ Thần Hi nhìn anh, trong lòng đầy xáo trộn, thế nhưng không biết phản bác như thế nào.

Thích Đường Bạch Dạ sao?

"Đường Bạch Dạ, tôi đối với anh không giống vậy, chỉ bởi vì anh là cha của Hạ Thiên."

Đường Bạch Dạ cười lạnh, đem thất vọng giấu trong lòng, "Chỉ bởi vì anh là cha của Hạ Thiên?"

"Đúng!"

"Anh không tin!" Đường Bạch Dạ không tức giận, chỉ bình tĩnh nói ra trực giác của bản thân, tay của anh đặt trên ngực Hạ Thần Hi, "Hạ Thần Hi, hỏi trái tim của em, nghe xem nó trả lời em thế nào."

Ánh mắt Hạ Thần Hi cúi xuống, nhìn bàn tay trên ngực.

Tay Đường Bạch Dạ to lớn, ngón tay thon dài, thẳng tắp, mạnh mẽ cao quý, cô nhớ rõ lòng bàn tay của anh thật ấm áp, cô quyến luyến hơi ấm, người đàn ông này, đang im lặng thẩm thấu vào cuộc sống của cô.

Trái tim cô nói cho cô biết, Hạ Thần Hi, cô có thể thử một lần .

Nhưng, không biết từ đâu xuất hiện một Hạ Thần Hi khác, lớn tiếng nói, không thể thử, anh ta không đáng giá được cô tin tưởng.

"Tim của em đập rất nhanh." Đường Bạch Dạ thản nhiên nói, khóe môi nở nụ cười, giống như anh, yêu tinh, mê hoặc, mơ hồ mang theo sự kiêu ngạo, như thể anh có được vật quý nhất trên đời.

Hạ Thần Hi nói, "Nếu tim không đập, tôi đã chết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện