Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 295: Người yêu thanh mai trúc mã (1)
Editor: thanh huyền
Đường Bạch Dạ mím môi, nhìn về phía Hạ Thần Hi.
Trên mặt Hạ Thần Hi huyết sắc hoàn toàn không có, ánh mắt dập dờn, cảm xúc chưa quen thuộc, oán hận, do dự, thất vọng, yêu say đắm... Các loại cảm xúc xa lạ, không nên xuất hiện ở trong con ngươi Hạ Thần Hi.
Cô xưa nay là vô tình không muốn , thậm chí có thể nói là ý chí sắt đá .
Trừ Hạ Thiên, cô ai cũng không quan tâm.
Chưa bao lâu, anh thấy qua Hạ Thần Hi có thần sắc như vậy.
Trong đầu Hạ Thần Hi thoáng qua rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là hình ảnh trong mơ của cô, Tiêu Tề là sống , cùng cô hạnh phúc , có yêu say đắm, có phản bội, có kề vai chiến đấu, cũng có tín nhiệm phá sản.
Ở trong mơ của cô, cô oán hận người đàn ông này, lại yêu người đàn ông này.
Cô nhớ rất rõ ràng, người đó gọi Tiêu Tề.
Nhưng mà, ký ức của cô lại là mơ hồ .
Hạ Thần Hi vẫn cho là, là mơ.
Không ngờ, Tiêu Tề rõ ràng, đứng ở trước mặt cô.
Thần Hi, nên về nhà.
Những lời này, ở trong mơ anh ta cũng đã từng nói, một lần bọn họ ở sa mạc, ẩn nấp ở một nơi có chất độc hại,mai phục ba ngày, không thể nhúc nhích, cô bị con bò cạp cắn, hôn mê bất tỉnh.
Anh ôm cô, ôn nhu nói.
Thần Hi, nên về nhà.
...
Đoạn kí ức mất trật tự, thoáng qua trong óc, nhưng trước sau bắt không được.
Đường Bạch Dạ đang đợi, chờ Hạ Thần Hi phản ứng, anh không tin, Hạ Thần Hi thực sự biết Tiêu Tề, bọn họ căn bản cực kỳ xa.
Có lẽ, Hạ Thần Hi chỉ là cùng tên vị hôn thê của anh ta, nhìn cũng tương tự.
"Tiêu Tề..." Hạ Thần Hi thì thào tự nói, một trận mắt hoa, lảo đảo, Đường Bạch Dạ vừa định qua, một bóng dáng nhanh hơn, Tiêu Tề đã đến trước mặt Hạ Thần Hi, ôn nhu ôm lấy cô.
Đường Bạch Dạ đột nhiên nắm chặt nắm tay, Hạ Thần Hi hô lên tên Tiêu Tề, bọn họ quen biết, hơn nữa, quan hệ không phải là ít.
Cô lúc nào biết Tiêu Tề?
Thế nào tối hôm qua, Hạ bảo bối chưa nói chuyện này?
Anh ta ôm thân thể nhỏ của cô, mềm giọng nói, "Năm đó để em rời khỏi, chỉ là vì bên cạnh anh, quá nguy hiểm, anh là bất đắc dĩ, không ngờ em vừa rời đi, chính là nhiều năm như vậy.”
"Có phải còn hận anh hay không?"
Cả người Hạ Thần Hi ngơ ngẩn , bị anh ta ôm lấy, không biết nên có phản ứng gì.
Ôm ấp này, rất quen thuộc.
Giống như, anh ta ôm cô vô số lần.
Đột nhiên, cảm giác được một tầm mắt như laser quét tới, xuyên qua vai Tiêu Tề, cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt của anh ta nhìn không ra vui buồn, chỉ là nắm tay thật chặt.
Như đè nén cái gì, tròng mắt càng phát ra thâm trầm, yên lặng.
Trong lòng Hạ Thần Hi căng thẳng, chợt cảm thấy không được thoải mái, đầu óc hỗn độn đột nhiên thanh minh, đẩy Tiêu Tề ra, anh ta chỉ là người đàn ông trong mơ của cô, Hạ Thần Hi không ngừng nói với mình, không dám đối mặt quá khứ của cô.
"Xin lỗi, tôi không biết anh." Hạ Thần Hi khẽ nói, hơi thối lui một bước, bảo trì khoảng cách an toàn.
"Em đã kêu tên anh.” Tiêu Tề nhàn nhạt nói, cũng không cấp tiến, chỉ là yên lặng nhìn đôi mắt cô, trong lòng Hạ Thần Hi ngạc nhiên, cô cường ngạnh đè xuống tâm tình chính mình.
"Chỉ là... Ngoài ý muốn."
Tiêu Tề đột nhiên cười, phong độ nhẹ nhàng, "Em xem tên viên chức kia, em có thể kêu tên của anh ta sao?”
Hạ Thần Hi á khẩu không trả lời được, có thể kêu lên, kia là nói rõ quen biết, gọi không ra, đó là không biết, một chuyện rất đơn giản.
"Xin lỗi..." Hạ Thần Hi cúi đầu, "Tôi xác định, tôi không biết anh, tôi chỉ có kí ức tám năm, chuyện trước kia, tôi không nhớ rõ.”
Đường Bạch Dạ mím môi, nhìn về phía Hạ Thần Hi.
Trên mặt Hạ Thần Hi huyết sắc hoàn toàn không có, ánh mắt dập dờn, cảm xúc chưa quen thuộc, oán hận, do dự, thất vọng, yêu say đắm... Các loại cảm xúc xa lạ, không nên xuất hiện ở trong con ngươi Hạ Thần Hi.
Cô xưa nay là vô tình không muốn , thậm chí có thể nói là ý chí sắt đá .
Trừ Hạ Thiên, cô ai cũng không quan tâm.
Chưa bao lâu, anh thấy qua Hạ Thần Hi có thần sắc như vậy.
Trong đầu Hạ Thần Hi thoáng qua rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là hình ảnh trong mơ của cô, Tiêu Tề là sống , cùng cô hạnh phúc , có yêu say đắm, có phản bội, có kề vai chiến đấu, cũng có tín nhiệm phá sản.
Ở trong mơ của cô, cô oán hận người đàn ông này, lại yêu người đàn ông này.
Cô nhớ rất rõ ràng, người đó gọi Tiêu Tề.
Nhưng mà, ký ức của cô lại là mơ hồ .
Hạ Thần Hi vẫn cho là, là mơ.
Không ngờ, Tiêu Tề rõ ràng, đứng ở trước mặt cô.
Thần Hi, nên về nhà.
Những lời này, ở trong mơ anh ta cũng đã từng nói, một lần bọn họ ở sa mạc, ẩn nấp ở một nơi có chất độc hại,mai phục ba ngày, không thể nhúc nhích, cô bị con bò cạp cắn, hôn mê bất tỉnh.
Anh ôm cô, ôn nhu nói.
Thần Hi, nên về nhà.
...
Đoạn kí ức mất trật tự, thoáng qua trong óc, nhưng trước sau bắt không được.
Đường Bạch Dạ đang đợi, chờ Hạ Thần Hi phản ứng, anh không tin, Hạ Thần Hi thực sự biết Tiêu Tề, bọn họ căn bản cực kỳ xa.
Có lẽ, Hạ Thần Hi chỉ là cùng tên vị hôn thê của anh ta, nhìn cũng tương tự.
"Tiêu Tề..." Hạ Thần Hi thì thào tự nói, một trận mắt hoa, lảo đảo, Đường Bạch Dạ vừa định qua, một bóng dáng nhanh hơn, Tiêu Tề đã đến trước mặt Hạ Thần Hi, ôn nhu ôm lấy cô.
Đường Bạch Dạ đột nhiên nắm chặt nắm tay, Hạ Thần Hi hô lên tên Tiêu Tề, bọn họ quen biết, hơn nữa, quan hệ không phải là ít.
Cô lúc nào biết Tiêu Tề?
Thế nào tối hôm qua, Hạ bảo bối chưa nói chuyện này?
Anh ta ôm thân thể nhỏ của cô, mềm giọng nói, "Năm đó để em rời khỏi, chỉ là vì bên cạnh anh, quá nguy hiểm, anh là bất đắc dĩ, không ngờ em vừa rời đi, chính là nhiều năm như vậy.”
"Có phải còn hận anh hay không?"
Cả người Hạ Thần Hi ngơ ngẩn , bị anh ta ôm lấy, không biết nên có phản ứng gì.
Ôm ấp này, rất quen thuộc.
Giống như, anh ta ôm cô vô số lần.
Đột nhiên, cảm giác được một tầm mắt như laser quét tới, xuyên qua vai Tiêu Tề, cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt của anh ta nhìn không ra vui buồn, chỉ là nắm tay thật chặt.
Như đè nén cái gì, tròng mắt càng phát ra thâm trầm, yên lặng.
Trong lòng Hạ Thần Hi căng thẳng, chợt cảm thấy không được thoải mái, đầu óc hỗn độn đột nhiên thanh minh, đẩy Tiêu Tề ra, anh ta chỉ là người đàn ông trong mơ của cô, Hạ Thần Hi không ngừng nói với mình, không dám đối mặt quá khứ của cô.
"Xin lỗi, tôi không biết anh." Hạ Thần Hi khẽ nói, hơi thối lui một bước, bảo trì khoảng cách an toàn.
"Em đã kêu tên anh.” Tiêu Tề nhàn nhạt nói, cũng không cấp tiến, chỉ là yên lặng nhìn đôi mắt cô, trong lòng Hạ Thần Hi ngạc nhiên, cô cường ngạnh đè xuống tâm tình chính mình.
"Chỉ là... Ngoài ý muốn."
Tiêu Tề đột nhiên cười, phong độ nhẹ nhàng, "Em xem tên viên chức kia, em có thể kêu tên của anh ta sao?”
Hạ Thần Hi á khẩu không trả lời được, có thể kêu lên, kia là nói rõ quen biết, gọi không ra, đó là không biết, một chuyện rất đơn giản.
"Xin lỗi..." Hạ Thần Hi cúi đầu, "Tôi xác định, tôi không biết anh, tôi chỉ có kí ức tám năm, chuyện trước kia, tôi không nhớ rõ.”
Bình luận truyện