Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 297: Người yêu thanh mai trúc mã (3)



Editor: thanh huyền

Đường Bạch Dạ một đường trầm mặc, tới phòng làm việc tổng giám đốc.

"Hủy tất cả hội nghị buổi sáng.”Đường Bạch Dạ bỏ xuống một câu nói, cùng Hạ Thần Hi tiến vào phòng làm việc tổng giám đốc.

"Cô tại sao biết Tiêu Tề?"

Hạ Thần Hi nhớ tới Tiêu Tề, trong lòng hơi khẽ động, lại nhàn nhạt nói, "Tôi không biết anh tôi."

Đường Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha, ý bảo cô ngồi ở đối diện, Hạ Thần Hi cũng nghe lời, ngồi xuống, Đường Bạch Dạ nói, "Tôi thấy rất rõ ràng, cô chủ động hô lên tên Tiêu Tề."

"Tôi cũng không biết vì sao." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, so với anh càng mê hoặc, cô cực ít nhìn thấy Đường Bạch Dạ nghiêm túc như thế, trong lòng không khỏi thấp thỏm, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?

"Cô nhất định quen biết anh ta.”Ánh mắt Đường Bạch Dạ dần dần hiện lên một điểm lệ khí.

Tối hôm qua, anh vừa biết được, con trai bảo bối là người lãnh đạo của tổ chức Vương Bài, này đã là một quả bom, đánh cho anh trở tay không kịp, sáng sớm hôm nay, anh lại nhìn thấy Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi có điều dính dáng.

Quan hệ không phải là ít.

Đường Bạch Dạ cho dù là người có tự chủ như thế nào cũng cảm thấy muốn bạo phát.

"Vì sao, cô biết anh ta là Tiêu Tề?"

Hạ Thần Hi nhíu mày, cũng không thích giọng điệu Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tôi hỏi cái gì, cô tốt nhất là trả lời, đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi."

Cô quen biết Đường Bạch Dạ đến nay, chưa từng thấy anh có sắc mặt kém như vậy.

Hạ Thần Hi thức thời, trả lời, "Tôi đã làm mơ, mơ thấy anh ta."

Đường Bạch Dạ cười lạnh, nhìn Hạ Thần Hi, "Cô cho tôi là đồ ngốc sao?"

Nằm mơ, mơ thấy Tiêu Tề?

Hạ Thần Hi cũng trầm sắc mặt, "Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, sự thực là như thế. Này cảnh trong mơ, có lẽ chính là hồi ức của tôi cùng anh ta,tôi cũng không biết, ở trong mơ, tôi còn rất trẻ tuổi, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi."

"Tiêu Tề cũng rất trẻ tuổi, rất yêu tôi, sủng tôi."

Ánh mắt Đường Bạch Dạ âm trầm, "Anh ta xưng hô như thế nào?"

"Thần Hi!"

Trong lòng Đường Bạch Dạ hơi khẽ động, đột nhiên nhớ tới Hạ bảo bối tối hôm qua nói một câu, Tiêu Tề tồn tại, ảnh hưởng gia đình của anh hài hòa yên ổn. Nói như thế, Hạ bảo bối biết quan hệ Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi?

"Cô tốt nhất, cách anh ta xa một chút."

Người này quá nguy hiểm, mặc kệ quan hệ Hạ Thần Hi cùng anh ta là cái gì, đều phải rời xa.

Hạ Thần Hi nghi ngờ nhìn Đường Bạch Dạ, "Tôi rất ít thấy anh khẩn trương như vậy vì một người, Tiêu Tề là ai?"

Đường Bạch Dạ bình tĩnh phun ra hai chữ, "Kẻ thù!"

Kẻ thù không đội trời chung!

Hạ Thần Hi khẽ chấn động, đột nhiên có một loại cảm giác nói không nên lời, ngực như một tảng đá đè nặng, một hơi bất thuận, thế nào cũng không thể thở dốc, cô là thế nào? Vì sao lại như vậy...

Khó chịu?

"Anh ta có bối cảnh gì?" Hạ Thần Hi hỏi.

Đường Bạch Dạ nhìn Hạ Thần Hi, trong lònggiống như có thể khẳng định, Hạ Thần Hi nhất định cùng Tiêu Tề có quan hệ, trên người cô quá nhiều bí mật.

Võ công khủng bố như Lục mạch thần kiếm, vô cùng uyên thâm, anh sớm liền phát hiện, Hạ Thần Hi trải qua hệ thống huấn luyện đặc công, đây là một người thế nào không che giấu được cảm xúc, thuộc về phản ứng tiềm thức.

Cô có lẽ, chính mình cũng không biết.

Cô là người của tập đoàn Hảo Vân, kẻ tù của anh.

Cô tám năm trước rời khỏi tập đoàn Hảo Vân, là vì cái gì? Cô cùng Tiêu Tề giữa phát sinh mâu thuẫn gì, vết thương trên tay cô là thế nào, vì sao trùng hợp như vậy, tám năm trước bọn họ có bảo bối.

Này tất cả cũng là bí mật.

Chỉ có Hạ Thần Hi có thể nói cho anh biết sự thực, cô lại không nhớ.

"Cùng tôi bối cảnh như nhau." Đường Bạch Dạ nói rất mịt mờ, để Hạ Thần Hi đi đoán.

Đường Bạch Dạ đột nhiên đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, ánh mắt rơi ở trời xanh mây trắng bên ngoài, giống như nhìn thấyLâm Tình, đang ở trên trời xanh, lên án oan khuất của cô, tám năm trước...

Tất cả theo tám năm trước bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện