Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 302: Người yêu thanh mai trúc mã (8)



Editor: thanh huyền
Beta: boconganh1503

Hạ Thần Hi muốn quên, cũng không thể quên được.

Trước mắt vẫn là vẻ mặt của Tiêu Tề, Hạ Thần Hi có chút mê man.

Cô càng nghĩ, quá khứ ký ức càng phong tỏa, càng mơ hồ, cái gì cũng không nhớ.

Đau đầu vẫn là bệnh cũ của cô, hôm nay phát tác lợi hại nhất, thuốc trong ngăn kéo vừa lúc không có, Thái Gia để thư ký ra mua thuốc, "Nhìn cô không được tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi đi."

Hạ Thần Hi lên tinh thần, "Không có việc gì."

Tiết Giai Vân nói, "Còn nói không có việc gì, khuôn mặt cả ngày nay rắng bệch ."

Thuốc đau đầu được mua về, sau khi Hạ Thần Hi uống, có chút thoải mái hơn, Tiết Giai Vân ở tai cô lặng lẽ nói, "Thần Hi, Lâm Lâm nhìn cô một buổi sáng , thần sắc rất kỳ quái."

Hạ Thần Hi bất động nhìn về phía Lâm Lâm, kỳ thực, cô sớm cũng cảm giác được .

Lâm Lâm vừa lên buổi trưa đã nhìn cô, thần sắc thoạt nhìn rất khoái trá, nhưng có đôi khi lại cảm thấy không phải, nhìn rất kỳ quái, cô vậy mà nhìn một buổi sáng, thấy được ánh mắt Hạ Thần Hi nhìn qua.

Lâm Lâm tránh được ánh mắt.

Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đừng để ý tới cô ấy."

Buổi trưa, mọi người đều ra ăn cơm trưa, Hạ Thần Hi không có khẩu vị, lại không muốn đi , Tiết Giai Vân nói, "Tớ giúp cậu mua một ít sushi trở về, cậu đói thì ăn."

"Được!"

Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên hẹn đi ăn cơm, Hạ Thần Hi đến phòng giải khát pha cà phê, hôm nay cô đã uống năm ly cà phê, cà phê vừa đắng lại nồng cũng không có làm cho tinh thần cô đỡ hơn một chút.

"Thần Hi, cô cũng không đi ăn cơm a?" Tiếng Lâm Lâm ở sau lưng vang lên.

Hạ Thần Hi nói, "Không có gì khẩu vị, cô thì sao?"

Lâm Lâm ngượng ngùng cười, "Đường ca ca đang bàn chuyện, không dẫn tôi ăn cơm, tôi cũng không có khẩu vị ."

Hạ Thần Hi cười, chuyên tâm chờ cà phê ra lò.

Cô không thích gương mặt Lâm Lâm giả vờ ngượng ngùng này, uyển chuyển, lại khoe khoang, giọng điệu kiêu ngạo.

"Sáng sớm hôm nay người đàn ông ở cửa, thật là hôn phu của cô sao?" Lâm Lâm tò mò hỏi, có chút thấp thỏm bất an.

Hạ Thần Hi liếc nhìn cô một cái, "Đúng vậy."

Lâm Lâm cực kỳ kinh ngạc, "Cô có vị hôn phu, vậy tại sao..."

Tại sao cô có vị hôn phu, vẫn cùng Đường ca ca ái muội như vậy?

Chân đạp hai cái thuyền?

"Cô muốn nói cái gì?" Hạ Thần Hi đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Lâm ngượng ngùng nói, "Tôi không có nghe Đường ca ca nhắc tới, cho nên có chút ngoài ý muốn, Thần Hi xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi, thì ra đã có vị hôn phu, sợ là đàn ông độc thân công ty chúng ta phải thất vọng."

Hạ Thần Hi bưng cà phê lên, vốn không muốn cùng Lâm Lâm nói, nhưng mà, cô thay đổi chủ ý, cười tươi như hoa, "Cô nghe thấy tôi cùng nam đồng sự bát quái, không nghe thấy mặt khác bát quái sao? Tôi chưa kết hôn đã sinh con, con trai tôi học tiểu học.”

Lâm Lâm ngẩn ra, kinh ngạc mở to hai mắt, Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại thỏa mãn.

"Không ngại."

Cô nói xong, đi ra phòng giải khát, Lâm Lâm nhìn bóng lưng của cô, như có điều suy nghĩ.

Hạ Thần Hi, chưa kết hôn sinh con chuyện này trong giới kiến trúc như một quả bom bạo tạc, trước đây WPL một trận náo nhiệt, đều là bát quái cha của đứa bé. Bộ công trình Đường thị, rất ít nhắc tới chuyện cô có con.

Lâm Lâm vừa mới tới công ty không bao lâu, không biết cũng bình thường, sớm muộn cũng biết .

Tham gia hội nghị kiến trúc một lần, đều là bát quái cô chưa kết hôn sinh con, Lâm Lâm một lòng hỏi thăm tin tức của cô, loại tin tức quan trọng này không thể bỏ lỡ, thực sự không thể nghĩ tới..

Vừa tới phòng, di động Hạ Thần Hi vang lên, là một số xa lạ, cô tiếp nhận, "Xin chào, tôi là Hạ Thần Hi."

Thanh âm Tiêu Tề mang theo nụ cười thản nhiên, "Thần Hi, là anh, có thể, cùng nhau ăn cơm không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện