Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 370: Nghĩa khí bảo bối rơi đầy đất (2)
Editor: tẹt nùn tịt
Beta: thanh huyền
"Đêm hôm đó, anh tìm em nửa đêm, kết quả anh bị đánh gãy xương sườn, kết quả em liền tức giận, anh cũng không cùng em tính sổ, em không tư cách giận anh."
Hạ Thần Hi trầm trầm lửa giận trong lòng, gật gật đầu, "Trong con mắt của anh thấy tôi tức giận?"
Đường Bạch Dạ nhíu mày nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, "Nhắn tin, em không nhắn lại, trách anh làm cái gì?"
Hạ Thần Hi chán nản.
"Đường Bạch Dạ, anh còn để ý tới?" Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đi, nhìn thấy anh tôi liền thấy phiền."
"Hạ Thần Hi!"
"Đừng nói tôi nhỏ mọn, anh không về tôi quan tâm cái gì." Sắc mặt Hạ Thần Hi lạnh, trong nhà anh không phải cất giấu một Lâm Lâm, bọn họ không phải ở chung sao? Anhsáng sớm hẳn là ở trong chăn cùng người khác, chạy đến nhà cô làm cái gì?
Buồn cười.
"Đi, tôi đi!" Sắc mặt Đường Bạch Dạ cũng lạnh, vốn nghĩ nói với Hạ Thần Hi , nhưng sắc mặt cô kém như vậy, giọng điệu cũng không lưu tình, anh cũng không có gì để nói.
Hạ bảo bối yếu yếu vươn một cái đầu đến, ủy khuất cắn môi.
Hạ Thần Hi hít sâu, "Chạy trở về."
Đường Bạch Dạ giận, cô để anh đi anh liền đi ,cô để anh trở về anh sẽ về?
"Anh cùng bảo bối muốn ra ngoài, em muốn đi không?"
Đứa nhỏ đã hơn mười ngày không thấy Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi cũng không nghĩ để Hạ bảo bối thất vọng,cô biết biểu tình trên mặt Hạ bảo bối là giả vờ.
"Anhcho đây là diễm phúc, thứ cho khó tòng mệnh."
Hạ Thần Hi nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười, Đường Bạch Dạ lúc này mới hài lòng.
Hạ bảo bối vui vẻ.
Cha, mẹ chỉ là lo lắng cho cha, mới tức giận mà thôi, cha đừng như vậy, xin lỗi liền xong chuyện, tại sao phải cãi nhau,không hài hòa a.
Một nhà ba người ra cửa, ngồi xe Đường Bạch Dạ.
Hạ Thần Hi hôm nay muốn dẫn Hạ bảo bối đi bể bơi, Hạ bảo bối nói bé muốn học bơi, là bên ngoài .
"Conthế nào đột nhiên nhớ tới muốn bơi?"
"Mẹ nói con nên vận động nhiều, quá yếu ớt ." Hạ bảo bối cắn ngón tay.
Đường Bạch Dạ quay đầu nhìn Hạ bảo bối, hai má như bánh bao, cánh tay nhỏ bé, còn có một luồng vị sữa, đích xác rất yếu ớt, nếu là anh tưởng tượng, đừng nói là một người lãnh đạovương bài lính đánh thuê.
Chống khủng bố đối với vương bài lính đánh thuê kia nghiến răng nghiến lợi sợ rằng đều phải nát.
"Con thoạt nhìn đích xác không có tế bào vận động, lúc nào đặc huấn?" Đường Bạch Dạ hỏi, đây là phải , đứa nhỏ càng nhỏ, huấn luyện càng tốt, việt có thể thành tài, Hạ bảo bối bây giờ chính là một đầu nhìn coi được.
Bé cần một thân thể cường giả.( mạnh mẽ)
"Chừng hai năm nữa đi." Hạ bảo bối nhìn nhìn Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi hỏi, "Cái gì đặc huấn?"
"A, chính là huấn luyện để con trở nên mạnh hơn." Hạ bảo bối liền nhẹ tránh nặng, đây là huấn luyện phong bế, dự đoán phảirời khỏi mẹ nhiều năm, vừa nghĩ tới sẽ không không tiếc, cho nên, Mục Vân Sinh đề cập qua mấy lần, bé cứ chậm chạp không quyết.
"Cha, cừu nhân* của cha tìm được không?" (* người có thù hận)
"Không có, chỉ là bẫy." Đường Bạch Dạ mím môi, này cũng không phải là cái gì thuần khiết, anh đơn giản sẽ không che giấu, "Chỉ là giả , cha thiếu chút nữa trúng mai phục, may mắn, cha luôn luôn mệnh ngạnh*."(*mạng lớn)
Trong lòng Hạ Thần Hi hừ lạnh, những lời này nói như thế nào được... Như thể tự giễu?
Lại là chuyện sinh tử một đường, nếu thật có một ngày Đường Bạch Dạ đột nhiên biến mất, có phải cứ như vậy vĩnh viễn biến mất hay không?
"Anh vừa nghe đến tin tức của cô ta liền đi, cũng mặc kệ có phải thật vậy hay không?"
Beta: thanh huyền
"Đêm hôm đó, anh tìm em nửa đêm, kết quả anh bị đánh gãy xương sườn, kết quả em liền tức giận, anh cũng không cùng em tính sổ, em không tư cách giận anh."
Hạ Thần Hi trầm trầm lửa giận trong lòng, gật gật đầu, "Trong con mắt của anh thấy tôi tức giận?"
Đường Bạch Dạ nhíu mày nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, "Nhắn tin, em không nhắn lại, trách anh làm cái gì?"
Hạ Thần Hi chán nản.
"Đường Bạch Dạ, anh còn để ý tới?" Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đi, nhìn thấy anh tôi liền thấy phiền."
"Hạ Thần Hi!"
"Đừng nói tôi nhỏ mọn, anh không về tôi quan tâm cái gì." Sắc mặt Hạ Thần Hi lạnh, trong nhà anh không phải cất giấu một Lâm Lâm, bọn họ không phải ở chung sao? Anhsáng sớm hẳn là ở trong chăn cùng người khác, chạy đến nhà cô làm cái gì?
Buồn cười.
"Đi, tôi đi!" Sắc mặt Đường Bạch Dạ cũng lạnh, vốn nghĩ nói với Hạ Thần Hi , nhưng sắc mặt cô kém như vậy, giọng điệu cũng không lưu tình, anh cũng không có gì để nói.
Hạ bảo bối yếu yếu vươn một cái đầu đến, ủy khuất cắn môi.
Hạ Thần Hi hít sâu, "Chạy trở về."
Đường Bạch Dạ giận, cô để anh đi anh liền đi ,cô để anh trở về anh sẽ về?
"Anh cùng bảo bối muốn ra ngoài, em muốn đi không?"
Đứa nhỏ đã hơn mười ngày không thấy Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi cũng không nghĩ để Hạ bảo bối thất vọng,cô biết biểu tình trên mặt Hạ bảo bối là giả vờ.
"Anhcho đây là diễm phúc, thứ cho khó tòng mệnh."
Hạ Thần Hi nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười, Đường Bạch Dạ lúc này mới hài lòng.
Hạ bảo bối vui vẻ.
Cha, mẹ chỉ là lo lắng cho cha, mới tức giận mà thôi, cha đừng như vậy, xin lỗi liền xong chuyện, tại sao phải cãi nhau,không hài hòa a.
Một nhà ba người ra cửa, ngồi xe Đường Bạch Dạ.
Hạ Thần Hi hôm nay muốn dẫn Hạ bảo bối đi bể bơi, Hạ bảo bối nói bé muốn học bơi, là bên ngoài .
"Conthế nào đột nhiên nhớ tới muốn bơi?"
"Mẹ nói con nên vận động nhiều, quá yếu ớt ." Hạ bảo bối cắn ngón tay.
Đường Bạch Dạ quay đầu nhìn Hạ bảo bối, hai má như bánh bao, cánh tay nhỏ bé, còn có một luồng vị sữa, đích xác rất yếu ớt, nếu là anh tưởng tượng, đừng nói là một người lãnh đạovương bài lính đánh thuê.
Chống khủng bố đối với vương bài lính đánh thuê kia nghiến răng nghiến lợi sợ rằng đều phải nát.
"Con thoạt nhìn đích xác không có tế bào vận động, lúc nào đặc huấn?" Đường Bạch Dạ hỏi, đây là phải , đứa nhỏ càng nhỏ, huấn luyện càng tốt, việt có thể thành tài, Hạ bảo bối bây giờ chính là một đầu nhìn coi được.
Bé cần một thân thể cường giả.( mạnh mẽ)
"Chừng hai năm nữa đi." Hạ bảo bối nhìn nhìn Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi hỏi, "Cái gì đặc huấn?"
"A, chính là huấn luyện để con trở nên mạnh hơn." Hạ bảo bối liền nhẹ tránh nặng, đây là huấn luyện phong bế, dự đoán phảirời khỏi mẹ nhiều năm, vừa nghĩ tới sẽ không không tiếc, cho nên, Mục Vân Sinh đề cập qua mấy lần, bé cứ chậm chạp không quyết.
"Cha, cừu nhân* của cha tìm được không?" (* người có thù hận)
"Không có, chỉ là bẫy." Đường Bạch Dạ mím môi, này cũng không phải là cái gì thuần khiết, anh đơn giản sẽ không che giấu, "Chỉ là giả , cha thiếu chút nữa trúng mai phục, may mắn, cha luôn luôn mệnh ngạnh*."(*mạng lớn)
Trong lòng Hạ Thần Hi hừ lạnh, những lời này nói như thế nào được... Như thể tự giễu?
Lại là chuyện sinh tử một đường, nếu thật có một ngày Đường Bạch Dạ đột nhiên biến mất, có phải cứ như vậy vĩnh viễn biến mất hay không?
"Anh vừa nghe đến tin tức của cô ta liền đi, cũng mặc kệ có phải thật vậy hay không?"
Bình luận truyện