Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 62: Một nhà ba người ở khu trò chơi



Editor: boconganh1503

Hạ Thần Hi xoa xoa mái tóc ngắn, đột nhiên nhớ tới thái độ Đường Bằng đối với Đường Bạch Dạ.

Cùng là cha mẹ, thế nào lại khác biệt nhiều như vậy.

Hạ bảo bối nếu bị người khác bắt nạt, cô hận không thể đem người nọ ném đến Thái Bình Dương làm mồi cho cá mập, chính cô còn chưa nỡ nói với bé nửa lời nặng nhẹ, cho dù là cưng chiều đến hư đều không sao cả.

Vì sao Đường lão lại đối với Đường Bạch Dạ như thâm cừu đại hận?

Đường Bạch Dạ loại này người, trong mắt không chút tình cảm nào, vì sao lại bán mạng nghe lời Đường lão?

Thực sự là... thôi quên đi, việc nhà người khác, cô lười quản.

Ngày hôm sau, Hạ bảo bối thức dậy rất sớm, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Cách mỗi một tuần, Hạ Thần Hi đều sẽ mang Hạ bảo bối đến khu vui chơi, để bé được vui chơi như những đứa trẻ khác, thân là trẻ con Hạ bảo bối rất phối hợp, hưng trí rất cao.

Chuẩn bị tốt cơm trưa cho hai người, lại mang một ít hoa quả, bánh mì cùng đồ ăn vặt cho chuyến dã ngoại.

Hạ Thần Hi tỉnh lại, thay một bộ đồ thể thao, mang giầy thể thao, tóc cột cao lên, không trang điểm, vẫn xinh đẹp.

"Mẹ, nói thực sự, mười người sẽ có mười người nói chúng ta là chị em, không phải mẹ con."

"Chứng tỏ mẹ con rất trẻ."

"Sau này con có thể kéo mẹ làm bạn gái tạm thời của con."

Hạ Thần Hi cười to, Hạ bảo bối cõng ba lô thật lớn, hai người xuống lầu.

"Bảo bối, nặng không để mẹ xách đi."

"Không nặng!"

Hai người xuống lầu, Hạ Thần Hi vừa muốn gọi xe, Hạ bảo bối nói, "Mẹ, người xem bên ngoài."

Hạ Thần Hi vừa nhìn, chỉ thấy một chiếc Lamborghini tao nhã dừng ở bên ngoài, một người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đứng dựa vào xe, nhìn xa nhìn gần đều là phong độ nhẹ nhàng, thập phần mê người.

"Mẹ? Hôm nay chúng ta phải làm chị em ." Hạ bảo bối rất hưng phấn, đã xông ra bên ngoài, hướng Đường Bạch Dạ phất tay, "Đường tiên sinh."

Hạ Thần Hi 囧, đành phải đi theo ra.

Đường Bạch Dạ làm cái gì vậy?

Đường Bạch Dạ ôn hòa cười, đột nhiên xách ba lô Hạ bảo bối, "Hạ Thần Hi, ba lô nặng như vậy, thế nào cô lại để đứa nhỏ mang?"

" Thói quen ." Hạ Thần Hi nói.

Đường Bạch Dạ đem ba lô vứt sau xe, Hạ Thần Hi nói, "Đường tiên sinh, chúng ta muốn đi khu vui chơi."

"Tôi biết, tối hôm qua cô nói, muốn tôi đưa các người đi."

Hạ Thần Hi, "Thế nào không biết xấu hổ làm phiền Đường tiên sinh."

Đường Bạch Dạ xưa nay không thích Hạ Thần Hi cười kiểu công thức hóa này nói, "Cười thật khó nhìn, có người tài xế như tôi, cô còn mong cái gì hơn ?"

Hạ Thần Hi khó xử gãi gãi đầu, "Chính là bởi vì tài xế quá cao, hành khách quá thấp, chúng tôi thấy xấu hổ a ."

Hạ bảo bối đã lên xe ngồi ở phía sau, gương mặt phấn nộn , mặt mày rạng rỡ, Hạ Thần Hi trong lòng mềm nhũn, quên đi, bảo bối rất vui vẻ, cô cũng lười tính toán. Đường Bạch Dạ cũng đã nhìn ra, muốn gạt Hạ Thần Hi phương thức đơn giản nhất chính là dùng đứa nhỏ này.

"Chị, lên xe đi, xe đẹp như thế, rất khó được ngồi một lần." Hạ bảo bối phất tay một cái, Hạ Thần Hi lên xe.

"Nếu cháu thích, mỗi ngày tôi sẽ cho cháu ngồi."

Hạ bảo bối nói, "Cháu làm sao không biết xấu hổ đây."

Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt lại tỏa ra thích thú .

Đường Bạch Dạ bật cười, bọn họ không có quan hệ máu mủ thật khó tin, phản ứng giống như nhau.

Ba người hướng khu vui chơi.

Hạ Thần Hi nhìn ra được, bảo bối rất thích Đường Bạch Dạ, mặc dù bảo bối vẫn luôn chưa nói, nhưng cô thực sự nhìn ra được, bé muốn cùng Đường Bạch Dạ thân thiết, dù sao cũng là cha con, cô cũng không muốn bảo bối thất vọng.

Ba người đến khu vui chơi, đỗ xe xong, Đường Bạch Dạ đi mua vé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện