Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 59: Thịnh yến – 11



[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ tư:

Thịnh yến

11.

“Công việc của tôi yêu cầu sự thông minh rất nhiều.”

Lúc này, Quốc vương đứng bên cạnh đại thủy tinh đã nâng cao ly rượu trong tay, gõ gõ vài tiếng. Thanh âm thanh thúy mà vang vọng đánh động lòng người.

“Các vị khách quý, Thịnh yến đêm nay đến đây là chấm dứt. Hy vọng mọi người có thể hưởng thụ một chuyến hành trình lãng mạn trên du thuyền Hừng đông. Ngủ ngon.”

Quốc vương cúi đầu, hướng mọi người chào tạm biệt.

Ngọn đèn giữa hội trường tắt ngúm, khách tham dự đứng dậy rời đi. Có kẻ thắng lợi trở về, cùng có người cúi đầu thở dài.

Haley chẩm rãi đẩy xe lăn của Gubole đi dọc hành lang.

Phía sau bọn họ còn có vài vị khách, vừa đi vừa thảo luận buổi đấu giá đêm nay, mà trọng điểm chính là Ian, người xuất hiện cuối cùng kia.

Mãi đến khi Haley đã đẩy Gubole vào tron thang máy, lão mới mở miệng: “Anh bạn Ian của cậu thật sự rất mê người.”

“Bởi vì hắn có một loại khí chất độc đáo, đúng không? Muốn có được hắn, phải biết cách khống chế cùng phá hủy.”

“Nghe vào tai, hình như cậu rất yêu thích hắn.” Gubole đè lại tay Haley, nhìn thẳng vào trong đôi mắt y, cố gắng bắng lấy một tia ý vị.

“Tôi đã nói rồi, tôi ghen tỵ với người đó. Chờ mong ngày nào đó có kẻ đến hủy diệt hắn.” Haley nhướn mày, chớp mắt, khí tức ma mị lập tức lan tràn, xẹt qua trái tim Gubole, khiến nó nhảy nhót không ngừng.

Gubole cười, “Nói vậy cậu nên cảm kích Sherman đi. Chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa trời sẽ sáng, muốn lên boong tàu ngắm mặt trời mọc chứ?”

“Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.” Haley ngáp dài một hơi, “Ngày mai cùng đi câu cá, thế nào?”

“Rất vui lòng.” Gubole lộ ra một nụ cười hài lòng.

Mà Haley ở đằng sau lão đã thu lại biểu tình trước đó, sắc mặt mỗi lúc một lạnh lùng.

Lúc này, Ian vẫn còn ngồi bên trong đài thủy tinh, chờ đợi kẻ nào đó tới gần.

Một mặt kính được mở ra, hai người phục vụ một trái một phải đỡ lấy hắn, đưa vào gian phòng khác.

“Các người muốn đưa tôi đến nơi nào?” Ian chỉ cảm thấy tứ chi rã rời, không thể cử động tự nhiên được.

“Chỗ chủ nhân của anh.”

Môi Ian kéo thành một mạt cười trào phúng.

“Tôi không cùng bất cứ kẻ nào ký kết giao dịch bán thân, xin hỏi chủ nhân của tôi là ai?”

Hai người phục vụ im lặng, không tiếp tục nói nữa.

Ian theo lực độ không chế của bọn họ, đoán được đây nhất định là những kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp. Bởi vì tình trạng cơ thể hiện tại không ổn, hắn căn bản chẳng thể thoát thân.

Rời khỏi phòng, tiếp đó là một hành lang dài hun hút. Không có bất cứ kẻ dư thừa nào, chỉ độc tiếng bước chân vang vọng của bọn họ.

Cuối hành lang, Ian nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ của Át Bích.

Gã vươn tay ôm lấy Ian, nhưng trong nháy mắt đó, hắn nhanh nhẹn thoát khỏi kiềm chế, đánh mạnh một quyền lên mặt đối phương.

Mặt nạ bị đập hỏng, Át Bích ôm mặt lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

Hai tên phục vụ lập tức xông lên, đem tay Ian bẻ ngược ra sau, ấn hắn xuống mặt đất.

“Còn mang mặt nạ làm gì? Joseph Sherman.” Ian lạnh lùng phun ra tên của đối phương.

Sherman đem chiếc mặt nạ đã móp méo tùy tay ném xuống đất, vườn tay sờ sờ vị trí bị Ian đánh, rồi cười nói: “Xương gò má tôi có bị cậu đánh vỡ cũng chẳng sao. Nhưng nếu tay cậu bị thương, tôi sẽ rất đau lòng đấy.”

Ian biết chính mình có nói gì thêm cũng vô ích. Mục đích của bọn họ tới đây là để điều tra Fitz Gubole và những kẻ có liên quan. Hiện tại, hắn ít nhất đã biết hoạt động ngầm của đám người này tiêu tiền như nước thế nào. Gubole dựa vào những hoạt động thế này để bòn rút tiền của đám phú hào, nhất định sẽ không cẩu thả gửi vào ngân hàng, mà dùng vài con đường để hợp thức hóa chúng.

Điều này không khó giải thích việc vì sao trong tài khoản của Cecilia Alchild lại có con số lớn đến như vậy. Cô ta chính là công cụ của Gubole.

“Tôi biết cậu không thể dễ dàng bị thu phục. Kỳ thực, cậu chỉ cần đem bản thân giao cho tôi, sau đó sẽ phát hiện rất nhiều tâm nguyện mà chính mình chưa làm được, tôi đều có thể giúp cậu hoàn thành chúng.”

“Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, không cần thêm bất cứ nguyện vọng gì.”

Sherman lắc đầu, từ trong túi áo lấy ra một bình thuốc nhỏ, dùng kim tiêm rút ra, sau đó quỳ xuống bên cạnh Ian.

“Đó là vì trước đây tầm nhìn cậu còn chưa đủ rộng. Sau ngày hôm nay, cậu sẽ phát hiện kỳ thực bản thân còn có rất nhiều nguyện vọng.”

Đầu ngón tay Sherman đặt lên cổ Ian, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Ông muốn làm gì?” Ian đề cao cảnh giác.

Hắn tuy rằng tới đây điều tra, nhưng không hề mang ý định vì vụ án mà hy sinh bản thân, hoặc là nhiễm phải thứ loạn thất bát tao gì đó để lại di chứng về sau.

“Cậu là thứ bảo vật quý giá mà tôi nâng niu, cho nên cứ yên tâm đi. Thứ này không có tác dụng phụ, thế nhưng sẽ khiến cậu mất đi khả năng phản kháng.”

Kim tiêm đâm sâu vào da thịt, Ian nghiến chặt răng, mạch máu hắn có thể cảm giác được một luồng chất lỏng lạnh lẽo rót vào.

Ian phát hiện cảm giác vô lực lúc trước đã dịu xuống phần nào nay lại đánh úp lên tứ chi hắn lần nữa, sự biếng nhác bao trùm cơ thể.

“Thả lỏng nào, thân ái. Tất cả sẽ ổn thôi. Đừng mang địch ý như vậy với tôi, phải nhớ là chúng ta nên hòa hợp một chút.”

Ngón tay Sherman nhẹ nhàng lùa vào trong tóc Ian, mang theo ý tứ trấn an.

Ian bất giác cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho dù hắn cố hết sức để giữ chính mình tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng không rõ.

Hắn vẫn mở mắt, nhìn thấy Sherman đỡ lấy mình từ tay hai nhân viên phục vụ.

Đối phương vốn muốn giúp Sherman, nhưng gã lại ra hiệu từ chối, tỏ ý muốn tự mang Ian đi.

“Được rồi, Ian à. Theo tôi nào. Cậu không cần căng thẳng thần kinh thế đâu, như vậy rất mệt.”

Ian cảm giác chính mình càng lúc càng mơ hồ, bị Sherman lôi kéo, từng bước tiến vào trong thang máy.

Trong đầu chỉ còn sót lại một tia tỉnh táo cuối cùng nhắc nhở bản thân, thứ thuốc ban nãy hắn bị tiêm chính là thứ làm cho ý chí tê liệt, cho nên bản thân mới dễ dàng bị Sherman điều khiển.

Lúc này đã là rạng sáng bốn giờ.

Khách trên du thuyền đa phần đều đã ngủ say, khắp nơi không một bóng người.

Hai nhân viên phục vụ thay Sherman mở cửa phòng.

Ian đứng lỳ ngay trước cửa, cố gắng không bước tới.

“Vào thôi, thân ái à. Không có việc gì đâu.” Sherman ngồi bên giường nhìn Ian, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Nụ cười của gã thoạt nhìn rất lạnh, lại mang theo khí thế chèn ép người.

Ian gian nan nhích từng bước nhỏ tới trước.

Chỉ một bước thôi cũng như muốn đem thần kinh hắn phá nát.

Hắn luôn tin tưởng vào khả năng tự chủ của bản thân, chẳng ngại bất cứ tình cảnh tàn khốc nào trên chiến trường mà hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng giờ phút này, Sherman chỉ cần nói hai ba cậu, tứ chi hắn lại như thoát khỏi khống chế của não bộ, tự giác vâng theo lời đối phương.

Nét cười Sherman càng sâu, bên trong đó là một loại thưởng thức gần như cố chấp.

“Cậu thật sự đặc biệt, Ian à. Tôi dùng thuốc với cậu, liều lượng so với người bình thường đã tăng thêm 10%. Bởi vì tôi biết cậu đã từng trải qua huấn luyện cho nên khả năng tự chủ nhất định rất cao. Lượng thuốc dùng trên người cậu khi nãy chính là cực hạn, nếu tăng thêm nữa sẽ gây tổn thương cho cơ thể. Vậy nên, đừng phản kháng nữa, tất cả vô dụng thôi.”

Ian nhìn chằm chằm Sherman, hắn biết bản thân đã không thể kiên trì bao lâu nữa. Thần kinh bắt đầu tan rã, trong đầu hắn chỉ còn thanh âm vang vọng của đối phương.

Sherman thở dài một hơi, đứng lên đi đến bên cạnh Ian, “Được rồi, cậu đáng giá đãi ngộ đặc biệt nha.”

Ian chỉ có thể trơ mặt nhìn cánh tay đối phương vòng qua vai mình, đem hắn dẫn tới bên giường. Gáy bị đỡ lấy, chậm rãi kéo xuống. Thời điểm gáy hắn tiếp xúc với gối đầu, đáy lòng Ian dâng trào cảm xúc thất bại ê chề.

Sherman kiên nhẫn cởi ra chiếc nút áo trên cổ Ian, đồng thời nhẹ giọng: “Có chút khó thở, đúng không?”

Thời điểm những đầu ngón tay của gã chạm đến phần da thịt nơi cần cổ, hắn cảm giác hết sức phẫn nộ.

“Tôi biết cậu có một đứa con. Chính xác mà nói, đó là cốt nhục của một người chiến hữu đã chết, mồ côi từ trong bụng mẹ. Cậu rất quan tâm đến nó, coi đứa trẻ như con ruột của mình. Tên thằng bé là Evan, đúng không?”

Ian mở to hai mắt trừng Sherman, cảm giác uể oải lâng lâng vừa rồi chợt tan tác, thần kinh hắn lại trở nên căng thẳng.

“Nếu ông dám đụng vào thằng bé… Tôi sẽ giết ông. Tôi thật sự vô cùng nghiêm túc.”

Ngón cái Sherman mơn trớn mi tâm của Ian, giống như đang cảm nhận hình dáng gương mặt của hắn, “Ian à, thả lỏng chút nào. Cậu quá căng thẳng rồi. Vừa nãy cậu nói với tôi bản thân không có nguyện vọng gì. Tôi chỉ muốn nhắc một chút, cậu đã quên mất Evan rồi sao? Thằng bé là một đứa trẻ đặc biệt, chỉ có chế độ giáo dục đặc biệt mới phát triển được tài năng của nó, khiến nó liên kết với thế giới này. Điểm này, dì của nó không làm được, mà cậu cũng như vậy. Nhưng tôi lại có thể vì cậu mà mời tới những chuyên gia trong lĩnh vực này. Cậu xác định không cần đến sự giúp đỡ của tôi sao?”

“…Hiện tại, Evan sống rất tốt.”

“Đừng trả lời chắc nịch như vậy. Chẳng lẽ cậu không biết công ty của dượng thằng bé sắp phải đóng cửa rồi sao? Anh ta sẽ nhanh thất nghiệp thôi.” Đầu ngón tay Sherman xẹt qua, dừng ngay chóp mũi hắn, gõ nhẹ mấy cái.

“Có phải do ông giở trò không?” Ian siết chặt nắm tay.

Sherman cúi thấp người, ghé vào bên tai Ian, “Cậu nói xem?”

Hơi thở của gã phả vào bên vành tai Ian. Khác với sự dịu dàng cùng mê hoặc của Haley, hắn chỉ cảm giác được chấp niệm chinh phục nơi gã đàn ông này.

“Ian, hôn tôi đi.”

Sherman mở miệng, thanh âm thật khẽ, nhưng lại mang theo ý vị ra lệnh.

Ian dốc toàn lực ngăn không cho chính mình ngước cằm lên, đôi môi cố gắng mím chặt.

“Tôi thích chính là điểm này của cậu.” Sherman không hề tức giận, chỉ tiếp tục vươn tay tháo khóa dây nịch của Ian, “Đường cong đôi chân của cậu rất đẹp, khiến tôi liên tưởng đến tuấn mã phi trên mặt đất, tùy thời tùy khắc chiếm trọn tầm mắt của tôi.”

Ian nhắm nghiền hai mắt, “Đừng bày ra bộ dáng tốt lành kia nữa. Trong lòng ông chỉ muốn khống chế người khác mà thôi.”

“Đúng thế. Cho nên, nếu cậu không muốn khuất phục, vậy thì cứ bày ra bộ dáng khiến tôi cảm thấy sung sướng là được.”

Sherman dùng gối đầu kê bên dưới thắt lưng Ian, định bụng kéo dựng hai chân hắn dựng đứng lên. Ian nghiến chặt răng, nghiêng người tránh khỏi gối đầu, đồng thời thụi cho Sherman một cái.

“A…” Sherman ôm lấy eo mình, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Gã nhìn chằm chằm Ian, tất thảy hứng thú đùa giỡn đều biến mất, thay vào đó là ánh mắt tối tăm.

“Cậu là của tôi. Cậu đã định là của tôi.”

Sherman vươn một tay ra, khỏe miệng lộ ra tiếu ý méo mó khiến người ta không rét mà run, kéo mạnh lưng quần Ian, thô bạo giật xuống.

Đúng lúc này, phía sau gã bất ngờ vang lên tiếng vỗ tay.

“Ngài Át Bích, xem bộ ‘bữa tối’ của anh là một khúc xương cứng nhỉ.”

Tiếng cười giống như đang trêu tức, ngạo nghễ.

Sherman quay đầu, phát hiện một người đàn ông mặc một thân tây trang trắng đang an vị trên sô pha đối diện mình.

Cằm y hơi hếch lên, từ góc nhìn của gã có thể vừa lúc thấy được sóng mũi cao thẳng cùng với ánh mắt có thể điên đảo cả thế giới.

“Haley Russell” Sherman nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, “Cậu không phải đang ngồi trên đùi của Gubole sao, tới đây làm gì? Cậu vào bằng cách nào?”

“Hai chân của ngài Gubole rất yếu, tôi sao có thể không biết xấu hổ ngồi lên đấy? Tôi đến đây đương nhiên là muốn xem thử anh định làm gì với Ian của tôi.” Cơ thể Haley mới chúi về trước một chút, “Chỉ là, ngài Sherman anh từ đầu đến cuối quá mức tập trung, ngay cả tiếng tôi mở cửa đi vào không biết.”

Trong nháy mắt, Sherman cảm giác như trong không khí có vô số đóa tường vi trắng toát nở rộ, mà những gai nhọn che giấu dưới lớp cánh hoa đang hung hăng đâm vào da thịt gã, mặc cho máu chảy thành sông cũng không dừng lại.

“Không có khả năng. Mấy tên canh cửa đâu? Bọn họ mở cửa cho cậu vào sao?” Sherman cảnh giác hỏi.

“Người bên ngoài? Bọn họ hình như ngủ rất sâu, chỉ hy vọng cổ còn chưa bị bẻ gẫy thôi. Về phần tôi vào bằng cách nào… Cái này thì phải nhắc đến một người bạn của tôi, cậu ta rất am hiểu phương thức xâm nhập các loại hệ thống. Mà bộ phận an ninh trên du thuyền này hình như không được tốt cho lắm.” Haley nhún vai.

Sherman căn bản không tin những lời Haley nói. Gã cho rằng nhất định có kẻ đồng lõa với Haley còn đang lẩn trốn ngoài kia.

Gã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ ngài Gubole đã nói qua quy tắc trò chơi với cậu rồi đi.”

“Ừm.” Haley sờ sờ cằm, “Đúng thế, trò chơi đương nhiên cần quy tắc. Vậy nên chúng ta tiếp tục tuân theo quy tắc này đi.”

“Cậu định cầm đến đây ba ngàn hai trăm vạn dollar sao?” Sherman ngồi thằng lại, trừng mắt nhìn Haley.

“Ba ngàn hai trăm vạn dollar, bất quá giống như thở ra một hơi thôi mà.”

Sherman ngây ngẩn cả người. Gã có thể cảm nhận được vì sao Fitz Gubole lại mê mẩn người đàn ông trẻ tuổi này, say đắm y cũng là điều chính đáng.

Thế nhưng Sherman không tin Gubole sẽ vung tiền như rác để cho Haley cùng gã đối đầu. Chung quy, từ sau khi Naird chết, gã chính là đồng bọn duy nhất mà Gubole tín nhiệm.

“Bất quá, vung tiền như thế, thật sự không phải hành vi tao nhã a.”

Haley chậm rãi đứng lên, đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh vị trí của Ian. Ngón tay y phủ lên trán hắn, nhẹ nhàng vén lại những lọn tóc lộn xộn, hết lần này đến lần khác.

Ian nhìn Haley, phẫn nộ trong lòng đối với Sherman giờ phút này đã chậm rãi tiêu tán.

Tuy rằng bản thân biết, Haley sẽ không khoan nhượng để Sherman gây tổn hại cho hắn, nhưng hiện tại gã đàn ông kia quá mức kiêu ngạo, cho nên chính mình cũng nên tính đến trường hợp xấu nhất.

Sherman lạnh lùng nhìn Haley, mặt hơi nghiêng.

Mãi đến khi Haley hạ thấp trọng tâm, y nhắm mặt lại, hôn xuống đôi môi khép chặt của Ian. Đó là một tư thế vô cùng dịu dàng, đôi mày nhíu chặt của Ian ngay lúc đó cuối cùng cũng giãn ra.

“Thì ra là thế… Ngài Gubole nhất định sẽ giết các người.”

Thanh âm Sherman trở lên lạnh lẽo.

“Ha ha ha” Haley nở nụ cười, ngón tay y gõ nhẹ lên chóp mũi của Ian, “Chú Ian thân mến, anh cảm thấy trên thế giới này, kẻ có thể ra tay với tôi có tồn tại sao?”

“Cậu không phải muốn tiếp tục trò chơi ‘Thịnh yến’ sao? Đừng quên các người còn đang ơ trên du thuyền này, chỉ cần tôi đem chuyện cậu và Ian nói lại với Gubole, tôi hiểu rõ tính cách của ông ta. Đối phương sẽ không giết cậu, Haley à. Nhưng ông ta nhất định sẽ giết Ian, hoặc là khiến Ian chịu thống khổ cực độ ngay trước mặt cậu.”

“Ừm, đây là lợi thế của anh đi. Muốn hay không nghe qua lợi thế của tôi chứ?”

“Cái gì?”

Ngay thời khắc đó, Sherman chợt có một dự cảm cực kỳ xấu.

Gã cảm giác chính mình như đang đứng bên vách núi, trong khi cơ thể như bị một sức mạnh vô cùng to lớn đang chầu trực đẩy xuống. Cảm giác chơi vơi này đang chậm rãi cắn nuốt gã.

“Tôi có ở đây hai lợi thế. Thứ nhất, anh có muốn xem qua hộp mail của mình một lần không?”

Sherman dùng di động đăng nhập vào hộp mail của mình, sau đó phát hiện bên trong có một đoạn video, đó là khung cảnh gã thực hiện hành vi mưu sát một nhà thiết kế thời trang vào nhiều năm trước. Nhà thiết kế trẻ tuổi này cũng từng là ‘bữa tối’ của Sherman, thế nhưng đối phương trăm phương nghìn kế muốn thoát ly tầm kiểm soát của gã. Vì thế, Sherman đã chọn ngay thời điểm quan hệ cuối cùng giữa bọn họ, rồi dùng caravat siết chết người kia.

Sherman vừa mở đoạn video kia ra, đồng tử gã lập tức mở lớn, ngón tay theo bản năng run rẩy không ngừng, “Cậu từ nơi nào có được thứ này Không thể nào”

“Anh muốn nói chính mình đã xử lý tốt đoạn video này sao? Chỉ là anh không nghĩ tới việc nạn nhân trẻ tuổi kia đã thiết lập chương trình tự động đăng tải. Tuy rằng anh bỏ rất nhiều công tiêu hủy bằng chứng, nhưng đoạn ghi hình này vẫn được lưu giữ trong bộ nhớ truy cập của nạn nhân. Chỉ cần tôi và Ian không bình an trở về, đoạn video này sẽ được gửi tới tất cả các trang web lớn trên thế giới. Khi đó, chủ biên Sherman à, anh không chỉ nổi tiếng trong giới thời trang thôi đâu. Thế nào, lợi thế này không tồi chứ?”

Toàn bộ đã đảo lộn, thoát khỏi tầm khống chế của Sherman.

Gã không biết người thanh niên đối diện đã trải qua những gì lại có thể sử dụng ngữ khí trần thuật nhẹ nhàng mà lơ đãng như vậy để nói đến một vụ án mưu sát.

“Vậy cái cậu gọi là lợi thế thứ hai đâu? Tốt nhất nó nên có sức công kích mạnh hơn cái đầu.”

“Lợi thế thứ hai là về Fitz Gubole. Hai chân lão vì sao không thể đi lại được nữa?”

Sherman cứng còng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Vừa nãy cậu nói gì?”

“Có người tông vào xe của lão. Tuy rằng tài xế lái xe gây tại nạn đã chết, thế nhưng chiếc xe của Gubole đã hoàn toàn biến dạng. Gubole văng ra khỏi ghế ngồi, hai chân bị thương nghiêm trọng. Ca giải phẫu kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ mới khiến lão không phải cắt bỏ hai chân.”

“Cậu sẽ không nói tôi chính là chủ mưu đứng phía sau đi?”

“Chẳng lẽ sai sao?” Haley nghiêng đầu, từ trong túi rút ra một bức ảnh, không nhanh không chậm xếp thành một chiếc máy bay, phóng về phía Sherman.

Gò má Sherman suýt nữa bị cạnh giấy sắc bén cắt qua. Thời điểm gã vuốt phẳng mặt giấy, trái tim như bị đánh mạnh một trận.

Đó là bức ảnh gã cầm một sấp tiền mặt giao cho kẻ thực hiện hành vi gây án. Mặc dù đường nét không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận diện khuôn mặt của song phương giao dịch.

“Cậu sao có thể lấy được thứ này”

“Cũng nhờ anh bạn tốt của tôi đấy.” Haley tay chống lên đầu gối, chúi người về phía Sherman. Đôi mắt ma mị của y nhìn thẳng vào trong mắt gã đàn ông đối diện, “Anh cho rằng nếu tiến hành giao dịch ở một nơi hẻo lánh thì sẽ không bị người khác phát hiện sao? Đừng quên khắp thành phố này nơi nơi đều có camera, bao gồm của quán rượu trong con hẻm nhỏ kia. Anh đoán xem, nếu tôi đem bức ảnh này giao cho Fitz Gubole, lão sẽ có phản ứng gì đây?”

Sắc mặt Sherman đã trắng bệch.

Haley cúi đầu, ánh mắt lướt qua lưng quần của Ian đã bị Sherman xả xuống nửa chừng. Một tay y đỡ lấy lưng hắn, tay còn lại giúp đối phương kéo quần lên.

“Cậu muốn gì?” Sherman hỏi.

“Hai chuyện rất dễ thôi. Thứ nhất, tôi sẽ đem Ian đi, dù sao thì anh ấy vốn là của tôi. Thứ hai, mọi chuyện xảy ra đêm nay, hy vọng chủ biên Sherman anh hãy giữ im lặng, bằng không thì…”

Haley đem Ian vác lên vai, đi ra cửa. Bước chân y vô cùng vững vàng, giống như Ian trên vai không hề có trọng lượng.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Sherman hỏi.

“Haley Russell. Anh không phải đã biết tôi là ai sao?”

Haley vượt qua hai tên phục vụ đã gục xuống, trở lại phòng mình.

Thời điểm Ian được Haley thả xuống, hắn lại cảm giác được hương vị quen thuộc, hai tay cũng bất giác trở nên luống cuống.

Haley ngồi xuống bên cạnh hắn, tươi cười trên môi đã biến mất từ lúc nào, trong đáy mắt chỉ còn cảm giác lạnh như băng.

“Nếu tôi không tới, anh định làm thế nào?”

“…Tôi không biết.”

“Thật hiếm thấy anh thành thật vậy đó. Sherman rốt cuộc đã cho anh dùng thứ linh tinh gì vậy?”

“Thuốc tê dùng để khống chế năng lực tự điều khiển…”

Ian không chút nghĩ ngợi trả lời Haley.

“Thật sao? Tôi cũng từng nghe qua loại thuốc này Đây không phải thứ CIA thường dùng sao? Rất thú vị Này có phải hiện tại tôi hỏi hay gợi ý cho anh làm gì đó, anh sẽ thành thực đáp lại đi?”

Haley một tay chống xuống gối, nhìn thẳng vào Ian. Thời điểm y nói chuyện, cố tình để khí tức phả lên đối phương, mỗi lúc một tới gần hơn.

“Kỳ thực, anh có thể làm bất cứ việc gì với tôi, đúng không?”

Ian muốn tránh khỏi Haley, nhưng không cách nào chống cự được sức hấp dẫn của đối phương. Có lẽ, vào cái đêm u ám của nhiều năm trước trong cánh rừng hoang vu kia, lần đầu tiên nhìn thấy Haley, hắn đã định phải dùng cả đời này để trả cho người đàn ông trẻ tuổi này. Chẳng thể cự tuyệt hay xa cách, người nọ luôn có cách để tóm được hắn.

“…Đúng thế.”

Ngay thời khắc ấy, khi Ian nói ra câu kia, sức mạnh chèn ép thần kinh của hắn bất giác tiêu tán. Rất nhiều năm đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác thoải mái như vậy.

Mà, Haley bên kia chợt thành ra cứng đờ. Y dùng ánh mắt khó tin nhìn Ian.

“Ian à, tôi chính là ám chỉ bất cứ chuyện gì, kể cả điểm mấu chốt trong nguyên tắc của anh… Anh hiểu ý tôi sao?”

“Cậu sẽ tuân thủ nguyên tắc của tôi…dừng đúng ngay điểm mấu chốt của tôi…”

Ian thật muốn an ủi bản thân, tất cả những lời này chỉ vì thuốc tê của Sherman mới khiến hắn không thể khống chế mà nói ra suy nghĩ trong đầu.

Nhưng càng an ủi chính mình, hắn lại càng rõ ràng, thuốc của Sherman chỉ là cái cớ mà thôi.

Là cái cớ cho hắn nói những điều thành thực mà không còn phải chịu áp lực nữa.

“Anh cứ như vậy tin tưởng tôi sao? Có lẽ, tôi sẽ đập tan toàn bộ mấu chốt anh vì tôi mà đắp nặn nên. Tôi sẽ hung hăng thương tổn anh, khiến anh thất vọng, mất đi tất cả mà anh dùng để chống đỡ cuộc sống của mình suốt những năm qua.”

“Tôi tin cậu.”

Ian chau mày.

Đầu ngón tay Haley mơn trớn nơi mi tâm Ian, y hôn lên trán hắn, “Đồ ngốc, hoài nghi một người quan tâm mình là một chuyện rất khổ sở. Ngược lại, tin tưởng sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái.”

Thời khắc ấy, thế giới trong Ian, bao gồm tất thảy nhưng hồi ức đã nhạt nhòa bỗng chốc trở nên mềm mại.

“Ian này, muốn tôi hôn anh không?” Môi Haley ghé vào bên vành tai Ian, nhẹ nhàng chạm lên gò má hắn.

Ian há miệng thở dốc, trong đầu hắn bất giác trở nên mông lung, chỉ còn những mềm mại dịu dàng mà Haley mang lại. Hắn theo bản năng rướn người, vươn tay bắt lấy mái đầu Haley.

Haley nhẹ nhàng cắn lên cần cổ Ian, bàn tay lướt qua bờ vai hắn, luồn vào bên trong áo khoác ngoài, kéo nó tuột qua đầu vai, dọc theo cánh tay, trượt xuống cổ tay. Rõ ràng lực đạo vẫn có, nhưng Ian lại cảm thấy nhẹ tênh. Thời điểm đầu ngón tay của đối phương bắt lấy cổ tay hắn, Ian theo bản năng cầm ngược lại đối phương.

Haley nhìn Ian, không để lộ tiếu ý khó dò giống như dạo trước.

Giống như đá ngầm trồi lên khỏi mặt biển, dưới bóng trăng càng thêm phần âm trầm.

Anh suy nghĩ điều gì? Haley…

Đừng để tôi lại phải phỏng đoán.

Cũng đừng để tôi tiếp tục thăm dò.

“Ian, tôi muốn anh.”

Những ngón tay Ian theo bản năng run rẩy, hắn thật muốn rút tay về, nhưng Haley càng thêm dùng lực giữ lại.

“Ian, nếu anh hôn tôi, tôi sẽ coi như anh đã đồng ý.”

Haley nghiêng mặt, môi y gần như đã dán lên da thịt Ian, nhưng lại giữ vững ở cự ly không tiếp xúc.

“Cho nên… Hôn tôi đi, Ian à. Kỳ thực anh vẫn luôn chờ đợi, không phải sao? Anh cũng biết, bản thân cuối cùng cũng thuộc về tôi, đúng không nào?”

Ian hít vào.

“Ian, hôn tôi đi.” Thanh âm Haley mang theo ý tứ cầu khẩn.

Rõ ràng, giờ phút này y đang ở thế chủ động, nhưng lại đặt Ian ở vị trí cao nhất, cầu xin lòng thương xót của hắn.

“Ian à, anh tin tưởng tôi, đúng không? Đem bản thân giao cho tôi đi, đây cũng không phải kết thúc của chúng ta… Mà chính là một khởi đầu càng chặt chẽ hơn.”

còn tiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện