Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 114: Người kiên cường



“Này, đây không phải là nha đầu Kính Huyễn sao, không đúng không đúng, là phiên bản thu nhỏ của Kính Huyễn, Hạo, cậu xem tại sao không có chút phản ứng.” Linh trợn to hai mắt nhìn Hoan bảo bối cười vui vẻ trong hình, không hiểu tại sao Hạo thấy tấm hình này lại không có chút phản ứng, cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc.

“Tôi cần biểu tình gì.” Hạo bưng cà phê để trên bàn lên uống, lười nhìn Linh một cái, nhìn chằm chằm cà phê trong ly, làm bộ không hiểu hỏi Linh, ngữ điệu nói ra vẫn lạnh lùng như thường.

“Chẳng lẽ cậu không nhớ Kính Huyễn chút nào? Vậy sao cậu lại để hình Kính Huyễn trong phòng, có ý gì?” Linh thật không hiểu thái độ của Hạo, âm điệu không khỏi đề cao một chút, đầu bị kinh ngạc đến hôn mê, nói ra bí mật trước giờ không muốn ai biết của Hạo.

Linh thấy dáng vẻ kinh ngạc của mấy tiểu đệ đứng cạnh, mới biết mình nói lời không nên nói, Linh xệ mặt xuống lạnh lùng thét lên với mấy tiểu đệ đang nhỏ giọng với nhau bên cạnh.

“Mấy người không có việc gì khác để làm sao? Tất cả đều rời khỏi đây cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép mấy người đi vào.” Linh hung dữ nói với mấy tiểu đệ đang nhỏ giọng bên cạnh, làm mấy lính mới sợ hãi lập tức ra khỏi phòng, chỉ còn lại có Lôi gia, Hạo và Linh.

“Không cần như vậy, nói cũng bị cậu nói ra rồi, không có gì lớn, cậu ngồi xuống đi rồi nói tiếp.” Lôi gia thấy Linh tức giận, lại nhìn Hạo vẫn không tỏ vẻ gì, không hiểu giờ phút này anh rốt cuộc là tức giận, hay không có cảm giác, kêu Linh ngồi xuống rồi nói.

“Lão già, ông đã nhận lời khách, vậy ông tự đi nói rõ với cô ta, chúng ta không nhận nhiệm vụ này, bảo hai người chúng ta bắt cóc con của Kính Huyễn, bị Kính Huyễn biết còn không bị lột da à.” Linh khiển trách, vừa nghĩ tới nếu như bị Kính Huyễn bình thường nhìn như lịch sự vô hại biết mình bắt cóc con của cô ấy, thật đúng là lo lắng cô sẽ lập tức hóa thân thành Mẫu Dạ Xoa để giáo huấn mình.

“Tôi sẽ không hủy bỏ, cho nên tôi muốn hai người đi làm, hai cậu nên biết phải làm sao mới đúng.” Lôi gia nhìn hai người đàn ông xuất sắc ngồi trước mặt mình, nói, ông nghĩ hai người họ đều không phải kẻ ngốc, nên biết tại sao mình muốn làm vậy?

“Chẳng lẽ ông muốn nói, chúng tôi ngoài mặt là đi bắt cóc hai tiểu tử kia, trên thực tế là đang bảo vệ bọn họ?” Linh xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ ra ý trong lời của Lôi gia. Nếu như vậy, vậy vừa có thể kiếm tiền, còn có thể thuận tiện bảo vệ tốt hai tiểu tử kia, thật sự là một công đôi việc.

“Xem ra tôi không nhìn lầm cậu, còn chưa ở trong đám phụ nữ đến mức bị đần, nếu như mà chúng ta bỏ nhiệm vụ này, cô ta sẽ đi tìm người khác, sao không để chúng ta nhận.” Gừng càng già càng cay, những lời này nói thật đúng, nghe Lôi gia nói vậy, Linh biết suy nghĩ của mình là đúng.

“Tài liệu.” Mồ hôi, một câu tiết kiệm không thể tiết kiệm hơn, không cần suy nghĩ cũng biết là ra từ trong miệng Hạo, lạnh lùng nói với Lôi gia, mọi người không nên hiểu lầm, thật ra thì Hạo đối với mỗi người đều lãnh đạm như vậy, không phải chỉ lạnh lùng với người có thù.

“Đây, tôi tra ra được, hai đứa bé, một đứa tên là Bạch Đình, một đứa tên là Bạch Hoan, một chút sẽ xuống máy bay, ở phi trường XX, bây giờ là 12 giờ, bây giờ hai người đi mới kịp.” Lôi gia đưa tư liệu vừa điều tra được cho Hạo xem, còn đơn giản giới thiệu, những tài liệu này đều do đường dây đặc biệt tra được, nhưng mà đối với với người chuyên nghiệp như họ mà nói, căn bản không là gì.

“Ah, hai đứa bé cho tới nay đều là một mình Kính Huyễn nuôi sao? Ngay cả họ cũng theo họ của Kính Huyễn, chỉ là trong tài liệu lại nói là theo ba mẹ và bà nội nhà họ Diêm về nước, chuyện gì đã xảy ra?” Linh cầm tài liệu Lôi gia đưa cho lên xem, lại kinh ngạc một lần nữa. Kính Huyễn này, mới bao nhiêu năm chưa gặp mặt, sao thay đổi nhiều như vậy, dường như cái gì cũng thay đổi.

“Dạ, năm năm qua Kính Huyễn đều nuôi con một mình, cha mẹ Kính Huyễn đã bỏ mạng trong một tai nạn xe cộ mấy năm trước, chỉ là không biết vì sao, không có kết hôn với tiểu tử Dương Lịch kia, lại bỏ đi đến nơi này với Mật Nhu, xem ra, nhiều năm chúng ta không gặp mặt, tựa hồ bỏ lỡ rất nhiều chuyện.” Lúc ấy Lôi gia thấy trong tài liệu viết điều này, trong lòng tràn đầy cảm thán, không ngờ một cô gái nhỏ luôn vui vẻ cư nhiên đã trải qua nhiều chuyện như vậy sau khi bọn họ rời đi.

“Mật Nhu, hiện tại Kính Huyễn còn ở chung với Mật Nhu sao?” Vừa nói đến Mật Nhu, ánh mắt của Linh không tự chủ được liền tràn đầy dịu dàng, nghĩ đến khi còn bé luôn là Mật Nhu bảo vệ Kính Huyễn, trong lòng Linh cảm thấy buồn cười, muốn nhanh chóng nhìn thấy cô gái luôn tràn đầy tình nghĩa đó.

“Uh, là Mật Nhu dẫn Kính Huyễn tới chỗ này, hai người vẫn luôn chăm sóc nhau, không ngờ Mật Nhu vẫn luôn chỉ biết tham ăn và tràn đầy tinh thần trọng nghĩa còn là người mẫu cấp quốc tế, thật không ngờ.” Lôi gia nghĩ tới cô gái nhỏ khi còn bé luôn để tóc ngắn, thường xuyên cầm theo đồ ăn, hiện tại lại biến thành cô gái xinh xắn như vậy.

“Đừng nói nhảm nhiều vậy, Hạo, đi nhanh một chút, tôi thật sự muốn nhanh chóng gặp nha đầu Mật Nhu kia.” Linh vừa nói xong, người đã chạy ra ngoài, bộ dáng không thể chờ đợi được làm cho người ta thấy đều cho rằng anh đang muốn làm chuyện gì rất hưng phấn.

Hạo không có phản đối, đi sau Linh, ngồi lên xe Linh, trái với tâm tình tốt của Linh, Hạo không hề bị lây nhiễm, vẫn là gương mặt lạnh băng có thể làm người ta chết rét, Linh nhìn cũng không chịu được.

“Sắp gặp được Kính Huyễn rồi, chẳng lẽ cậu không vui chút nào?” Linh thật sự là không hiểu, sắp có thể nhìn thấy người mình thích rồi, tại sao Hạo còn là bộ dạng không để ý.

“Không có.” Hạo không có nhìn về phía Linh, chỉ trả lời vấn đề của Linh rất đơn giản, mắt vẫn nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện