Mê Đắm
Chương 116
Màn đêm buông xuống, xe về đến nhà cũ.
Cố Thanh Sương đã lâu không về sống ở đây, khi bước chân vào cánh cửa này, ngay lập tức cô có cảm giác như bước ra khỏi thế giới náo nhiệt và ồn ào ngoài kia, đối diện với khung cảnh quen thuộc xung quanh, tự nhiên thấy vô cùng thoải mái và thư thái.
Trước khi kịp nhận ra điều đó, cô đã coi ngôi nhà cổ này như là nhà của mình.
Quản gia đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn từ lâu, bày sẵn ở đình viện, xung quanh đều là ánh đèn màu cam ấm áp, trên tấm khăn trải bàn thêu tay màu lam sẫm là bộ đĩa cùng bát làm bằng gốm sứ tinh xảo, bên cạnh vách tường có trồng mọt loài cây mới. Là hoa cúc tây, nó đang nở rộ.
Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm ngồi ăn tối ở đây. Cô lấy khăn tay sạch lau lòng bàn tay của Tiểu Lý Nhi. Ban đêm gió thổi khiến một vài sợi tóc đen dài của cô mềm mãi rủ xuống. Ở sau chiếc gáy mảnh mai, càng làm nổi bật nước da trắng như tuyết.
Hạ Tuy Trầm từ tốn ngồi trên ghế, ngon tay trắng thon dài thản nhiên gõ nhẹ lên chiếc ly bằng pha lê, ánh mắt vẫn luôn ở chỗ Cố Thanh Sương, giống như đã xa cách đã lâu, nhất định phải nhìn nhiều thêm mỗi chút, bù đắp lại khoảng thời gian dài trước đây.
Cố Thanh Sương đang mỉm cười, đôi lông mi cong cong đẹp đẽ, dưới ánh đèn như bừng sáng, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay của anh, thanh tú và tươi tắn, khiến người ta có cảm giác cô hầu như không thay đổi gi trước và sau khi kết hôn, so với năm đó thì không có nhiều khác biệt.
Ánh mắt Hạ Tuy Trầm rơi vào cổ tay đang cho con gái ăn của cô, lông mày hơi nhíu lại, cảm giác nó quá gầy.
Với những suy nghĩ này trong đầu, Hạ Tuy Trầm liền đi tới ôm Tiểu Lý Nhi đến bên cạnh mình, anh nhàn nhạt lên tiếng bảo Cố Thanh Sương ăn cơm, để anh bón cho con gái.
Cố Thanh Sương cười với anh: “Con gái chúng ta ăn được mà, không ít hơn hai miếng này.”
Hạ Tuy Trầm đích thân múc cho cô một bát súp gà và nhẹ nhàng nói: “Em có nhịn ăn ở phim trường không? Khi anh đến gặp em vào tháng trước, em không gầy như vậy, bây giờ đến các ngón tay của em gần như không còn chút thịt nào nữa …Sắp sửa gầy gộc như tay người có tuổi.”
Cố Thanh Sương vừa định lên tiếng, Hạ Tuy Trầm đã nghiêm túc nói: “Mà tuổi của em thì không hề lớn.”
Cô cảm thấy rất buồn cười, kỳ thật cô không hề ăn kiêng, nhưng nếu cô gầy hơn thì sẽ ăn ảnh hơn, với sự kiên quyết của Hạ Tuy Trầm tối nay, cô đã uống thêm nửa bát súp gà. Sau đó, cô thì thầm một câu bên tai anh.
Động tác lau miệng cho Tiểu Lý Nhi của Hạ Tuy Trầm đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh và xinh đẹp của cô.
Đối diện mất ba giây, anh thấp giọng hỏi: “Em đã kiểm tra chưa?”
Cố Thanh Sương lắc đầu, dựa sát vào vai anh: “… Còn chưa.”
Tháng trước, Hạ Tuy Trầm đến đoàn phim tìm cô, lúc đó anh vừa kết thúc công việc là liền chạy tới, cả hai nhất thời không tự chủ được mà quên mất sử dụng biện pháp phòng tránh. Sau đó, Cố Thanh Sương mệt mỏi đến mức không nhớ mà uống thuốc tránh thai, chỉ khi bị chậm kinh cô mới nhớ ra.
Cô chưa thử kiểm tra nên khá kín tiếng với mọi người, đến giờ mới tiết lộ vài lời với Hạ Tuy Trầm.
Điều này khiến Hạ Tuy Trầm không thể bình tĩnh được, sau khi dặn dò quản gia chăm sóc Tiểu Lý Nhi, anh nắm tay Cố Thanh Sương đứng dậy, chưa đi được hai bước, anh lại đột ngột dừng lại, duỗi tay ra ôm cô lên, hướng vào trong.
Cố Thanh Sương nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên và ôm chặt lấy cổ người đàn ông, nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn. Không cần biết họ đã kết hôn bao lâu, chỉ cần cô ở bên anh, thì bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào anh đều có thể khiến cho cô thấy khẩn trương và ngượng ngùng: “Em sẽ bị mọi người nhìn thấy.”
Hạ Tuy Trầm nhanh chóng bế cô vào phòng, không để quá nhiều người nhìn thấy cô.
Trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu hiện gì, nhưng cảm xúc trong mắt lại nổi lên mãnh liệt, anh đặt cô vào trong chăn bông mềm mại, nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay xuống cái bụng phẳng lì, không dám dùng lực: “Nơi này …”
“Em cũng không biết là có hay không.”Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Cố Thanh Sương cũng không chắc nữa, cô ôm chặt lấy anh và nói: “Nếu là thật, anh muốn có thêm con trai hay con gái?”
Kể từ khi cô sinh Tiểu Lý Nhi, Hạ Tuy Trầm chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc sinh thêm đứa con thứ hai và anh cũng không muốn Cố Thanh Sương phải chịu đựng nỗi đau khi sinh nở như lúc đó.
Cô hỏi câu hỏi này, nhưng nó khiến anh hốt hoảng trong hai giây, đôi môi mỏng mím lại, và anh không trả lời.
Cố Thanh Sương quan sát biểu hiện của anh, có vẻ như là đang căng thẳng quá mức, niềm vui của anh không được như khi cô mang thai Tiểu Lý Nhi.
“Anh … anh không muốn sao?”
Hạ Tuy Trầm nhẹ nhàng ôm eo của cô ngồi dậy, trong khi đó anh quỳ một chân xuống mép giường, hai tay ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô, ngón tay thon dài đi dọc xương bướm rồi dừng lại ở eo, không dám vồ vập như trước.
Sau khi suy nghĩ rất lâu.
Hạ Tuy Trầm quay mặt sang bên nói nhỏ vào tai cô: “Sinh con cho nhà họ Hạ khó khăn quá … Anh không muốn em trải qua một lần nữa.”
Cố Thanh Sương nhướng mi và lặng lẽ nhìn nét mặt của anh.
Hạ Tuy Trầm đi xuống nói: “Cứ kiểm tra trước, sau khi có kết quả hẵng nói chuyện.”
Que thử thai được Cố Thanh Sương mua từ trước và cho vào túi.
Sau khi cô lấy nó ra rồi đi vào phòng vệ sinh. Hạ Tuy Trầm ngồi trên mép giường chờ đợi, cảm giác áp lực đã mất từ lâu lại trỗi dậy trong lòng anh, điều mà anh chỉ cảm nhận được khi Cố Thanh Sương sinh con.
Anh vô thức sờ vào túi quần, định tìm một điếu thuốc để giải khuây, lập tức nghĩ tới lát nữa Cố Thanh Sương sẽ đi ra nên liền gạt bỏ ý định.
Thời gian trôi qua, không thấy động tĩnh gì trong phòng tắm.
Hạ Tuy Trầm kiên nhẫn đợi thêm hơn mười phút, rốt cục không đợi nổi nữa bèn đứng dậy gõ cửa: “Thanh Sương …”
Cố Thanh Sương ban đầu không phản hồi, anh lại gõ cửa một lần nữa trước khi mở cánh cửa phòng tắm đang đóng lại, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Cố Thanh Sương trông rất yếu đuối dưới ánh đèn, không để cho Hạ Tuy Trầm tiến vào, cô đứng bên trong hỏi anh: “Anh, anh trả lời một câu hỏi của em trước đi.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Hạ Tuy Trầm dường như đã đoán được điều gì đó, nghẹn họng nói: “Em nói đi.”
Cố Thanh Sương hỏi rất đơn giản: “Nếu em có thai, anh sẽ nghĩ gì?”
Hạ Tuy Trầm không nghĩ về câu hỏi này quá lâu, đưa cho cô hai phương án: “Nếu vị trung ý già kia có đơn thuốc không làm tổn thương đến cơ thể, anh không muốn em bị ảnh hưởng.”
Cố Thanh Sương gần như chắc chắn rằng đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh.
Và Hạ Tuy Trầm cũng rất tôn trọng cô: “Nếu em muốn để đứa bé ở lại, anh sẽ chăm sóc em chu đáo cho đến khi em bé chào đời … Anh sẽ chăm sóc đứa trẻ như Tiểu Lý Nhi, và em có thể tiếp tục công việc của mình.”
Cố Thanh Sương một lúc lâu vẫn không lên tiếng, lông mi rũ xuống, nhìn bóng hai người bị ánh đèn phản chiếu.
Hạ Tuy Trầm có vẻ hơi sốt ruột: “Hả?”
Cố Thanh Sương chỉ cười, từ phòng tắm đi ra, nhào vào vòng tay anh: “Báo động giả …”
Hạ Tuy Trầm nhướng mày, đặt lòng bàn tay lên bụng cô: “Em không gạt anh chứ?”
Cố Thanh Sương nhướng mày, cẩn thận quan sát sự thay đổi trong nét mặt của anh, cười càng vui hơn: “Em không có nói dối anh, có lẽ chúng ta không có thêm con, thật sự chúng ta không trúng số lần này, thật đấy, còn thật hơn cả những giọt nước mắt trân châu của con gái anh.”
Hạ Tuy Trầm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cô vui vẻ cười, lông mày càng nhíu chặt: “Em vui đến như vậy sao?”
Đôi khi cảm xúc của một người đàn ông luôn lặp đi lặp lại, anh nói rằng anh muốn tìm một vị trung y có kinh nghiệm để xin một đơn thuốc không làm tổn thương cơ thể của cô, nhưng cuối cùng người lo lắng vẫn là anh.
Nhưng Cố Thanh Sương rất thích điều đó, cô đặt những đầu ngón tay xinh xắn của mình lên khuôn mặt điển trai của anh, hôn anh, cười nói: “Bởi vì em cảm thấy anh rất yêu em.”
Hạ Tuy Trầm ngày thường rất đủ tốt với Tiểu Lý Nhi, anh dành hết thời gian để nuông chiều con gái, không chỉ dùng tiền mà còn là thời gian quý giá nhất để ở bên con. Tất cả là vì tình yêu của anh và cô.
Anh yêu Cố Thanh Sương sâu sắc, và anh cũng yêu cô đến tận xương tuỷ.
Khi đặt đứa trẻ và Cố Thanh Sương so sánh với nhau, Hạ Tuy Trầm gần như không nghĩ nhiều, anh đã chọn cái sau.
Tại thời điểm này, Cố Thanh Sương thực sự cảm nhận được điều đó khi anh nhầm tưởng rằng cô đang mang thai.
Để không để cô phải trải qua nỗi đau mang thai và sinh con một lần nữa, Hạ Tuy Trầm quyết định thà không sinh con.
…Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Mặc dù Cố Thanh Sương không có thai nhưng việc chậm kinh cũng không được coi nhẹ, Hạ Tuy Trầm đã mời một vị trung ý đến kiểm tra bắt mạch cho cô vào ngày hôm sau và kê cho cô một vài đơn thuốc Đông y để phục hồi sức khỏe.
Khi chưa nhận bộ phim mới, cô sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà cũ và làm một phu nhân giàu có, nhàn nhã.
Vị trung y già mãi đến chiều mới rời đi, quản gia tiễn ông đến cửa, Tiểu Lý Nhi đang chơi đùa trong sân viện lon ton chạy đi tìm Hạ Tuy Trầm.
Lúc này, trong phòng làm việc không có người ngoài, chỉ có Hạ Tuy Trầm đang đứng trước bàn làm việc, vừa nhúng bút lông vào nghiên mực, liền nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía chân bàn bên cạnh, ngẩng đầu: “Bố ơi.”
Anh nhẹ đáp lại, liền thấy Tiểu Lý Nhi giơ tay ôm bàn, đúng lúc khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm ngẩng lên, vừa mở miệng liền truyền đến một câu hỏi như khảo vấn của con gái: “Bố, có phải bố muốn có thêm con gái không?”
Bút lông của Hạ Tuy Trầm dừng lại, ngay lập tức vết mực lem ra một đường trên giấy.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi, cười khẽ: “Con nghe ai nói vậy?”
Tiểu Lý Nhi có khuôn mặt xinh xắn giống Cố Thanh Sương, có thể thấy cô bé đang xúc động, có khịt mũi hai lần: “Con không được nghe sao?”
Cô bé không phải là một đứa trẻ ngốc nghếch, bé đã thấy bố gọi một vị trung y già đến để giúp mẹ phục hồi sức khỏe.
Hạ Tuy Trầm đặt bút lông xuống, cúi người, bế cô bé đang kiễng chân, ngồi xuống mép bàn. Như vậy không cần vất vả đứng nói chuyện, giọng điệu của Tiểu Lý Nhi nhanh nhẹn, từng chữ như đang muốn lên án hành vi của bố: “Mẹ không được có con gái khác, con là cục cưng duy nhất của mẹ. …”
Hạ Tuy Trầm đang nghĩ cách giải thích với con gái, nhưng Tiểu Lý Nhi đã trực tiếp sử dụng một câu thoại trong kịch bản của Cố Thanh Sương: “Hãy trân trọng gia đình hiện tại thật tốt, để không bị bỏ lại một mình …”
“…”
Tiểu Lý Nhi lại nói: “Con sẽ nuôi bố mà.”
Hạ Tuy Trầm thấp giọng hỏi cô bé, “Mấy lần trước con học được gì ở đoàn phim vậy?”
Tiểu Lý Nhi hơi nghiêng đầu suy nghĩ: “Kiếm tiền.”
Hạ Tuy Trầm nhíu mày, điều này làm cho Tiểu Lý có chút hiểu lầm, ngẫm lại liền nói: ” Bố, có phải bố mệt mỏi với con rồi không? Muốn có con gái khác chơi với bố phải không?”
Cái này rất đơn giản, cô bé không còn ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn nữa mà trèo lên, cầm cây bút bên cạnh, bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Tiểu Lý Nhi bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, bé có thói quen luyện tập thư pháp từ nhỏ, nên những gì cô bé viết đều gọn gàng tinh tế hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa.
Cô bé viết viết rồi lại xoá xoá một lúc, cuối cùng viết ba dòng trên tờ giấy.
[Tiểu Lý Nhi táo bạo và nói nhiều】
【 Tiểu Lý Nhi nghịch ngợm và làm trò】
【Tiểu Lý Nhi yên tĩnh và đáng yêu 】
…
“Bố, con có thể trở thành bất cứ kiểu con gái nào mà bố muốn.” Tiểu Lý Nhi đặt tờ giấy vào tay Hạ Tuy Trầm, chớp đôi mắt to tròn và nói: “Bố cũng có thể viết ra suy nghĩ của chính mình. Con có thể đóng vai một cô con gái mà bố muốn, tất cả con đều diễn được … Bố đừng có thêm con gái nữa, được không? Nếu không con sẽ rất buồn.”
Tiểu Lý Nhi không chỉ có tính chiếm hữu đối với mẹ Cố Thanh Sương, mà còn đối với bố Hạ Tuy Trầm, nhưng biểu hiện sẽ không quá rõ ràng.
Hạ Tuy Trầm thấy những lời này, nhẹ nhàng xoa đầu con gái nhỏ, giọng nói ấm áp thốt lên: “Bố không có nghĩ đến chuyện có thêm con gái khác … Tiểu Lý Nhi sẽ luôn là bảo bối duy nhất của bố mẹ.”
Tiểu Lý Nhi rất dễ bị dụ dỗ, cô bé nhoẻn miệng cười ngay.
Một lát sau, bé chủ động hôn vào lòng bàn tay của Hạ Tuy Trầm, nhẹ nhàng nói: “Bố là thần hộ mệnh của con …”
Tuổi thơ của cô bé vô tư và hạnh phúc hơn Cố Thanh Sương rất nhiều.
Trong quá trình trưởng thành, cô bé không phải chịu sự khinh miệt, kỳ thị của gia đình, không bị bà nội phạt hết lần này đến lần khác quỳ trước bàn thờ của tổ tiên, cũng không bị bạn bè xa lánh cô lập.
Vì cô bé có bố Hạ Tuy Trầm là thần hộ mệnh, được sông trong thế giới nhỏ bé đầy nhân ái và tươi đẹp.
Tiểu Lý Nhi được nuôi dạy tốt, thỉnh thoảng nghịch ngợm cũng nằm trong phạm vi mà người lớn có thể chấp nhận được. Cô bé rất nhanh có thể an tĩnh lại, hơn nữa nếu ở bên cạnh Hạ Tuy Trầm, cũng nhanh chóng thích ứng với lối sống của một thục nữ.
Việc đọc và viết không thể làm khó cô bé, tính cách ham tiền cũng được Hạ Tuy Trầm sửa chữa từ sớm, nhưng không thể thay đổi được.
Tiểu Lý Nhi rất thích kiếm tiền...
Nói mới nhớ, bé có thể đi tìm bác để kiếm tiền mà, với ý tưởng này, Tiểu Lý Nhi lièn hành động ngay trong ngày.
Chỉ cần nhìn thấy Hạ Vân Tiệm, cô bé liền mở miệng ngọt ngào gọi: “Bác ơi.”
Sau đó, còn phải mang trà và rót nước cho bác, sau khi uống trà, Tiểu Lý Nhi sẽ đứng bên cạnh rất ngoan ngoãn và thầm nhắc nhở: “Bác ơi, trà có giá một tệ.”
Ngón tay Hạ Vân Tiệm đang cầm tách trà chợt dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, không phải vì anh không đủ tiền trả mà là vì anh đang nghĩ phương pháp giáo dục con của em trai mình có phải có vấn đề rồi không?
Phí trà chỉ đáng một tệ thôi sao?
Trà trong cốc này đáng giá hơn thế rất nhiều.Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tuy nhiên, Tiểu Lý Nhi không thể phân biệt được giữa một tệ và mười tệ trong thời điểm hiện tại, nó có thể nhiều hơn, nhưng cô bé không phải là một đứa trẻ tham lam, vì vậy chỉ tính một đô la thôi, như vậy cũng rất là hạnh phúc rồi.
Tất cả tiền kiếm được đều bị cô bé giấu đi, và Hạ Tuy Trầm không thể tìm thấy chúng.
Nhưng con trai của gia đình Tạ Lan Thâm thì có thể tìm thấy được. Một ngày nọ, Hạ Tuy Trầm mời một số bạn bè trong vòng đến nhà để nói chuyện công việc. Vào ngày này, Tạ Lan Thâm cũng mang theo con trai út của mình, Tạ Chẩm.
Ai mà không biết Tạ Chẩm luôn tự nhận mình là con trai cưng của Tạ Lan Thâm, mỗi khi gặp mặt mọi người, với tính tình đến cún còn không ưa, chẳng mấy ai để ý đến cậu chủ nhỏ tuổi này. Cậu bé tự giữ thân phận và không thèm trộn lẫn với những người thô tục đó.
Vì vậy Tạ Chẩm ở trong sân một mình chơi đùa, lúc đầu còn ngồi ở trên xích đu lắc lư, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cái gương.
Tiểu Lý Nhi đang bận rộn kiếm tiền, rót trà nước cho các cô chú trong phòng trà và nhận phí bưng trà.
Khi nói đến việc kiếm tiền, Tiểu Lý Nhi rất hài lòng với vẻ ngoài giàu có của chú Tạ, một người đàn ông như vậy là một người đàn ông chân chính. Các cô chú ở các gia đình khác mỗi lần chỉ đưa cho cô bé đúng một tệ, riêng chú Tạ đã đưa cho cô bé một tờ tiền mệnh giá một trăm nhân dân tệ!
Tiểu Lý Nhi sẽ không làm phiền những cuộc nói chuyện kinh doanh của bố khi cô bé đã kiếm được tiền. Trước khi rời đi, cô bé giật góc áo của Hạ Tuy Trầm, nghĩ rằng đã nói với bố bằng giọng mà không ai nghe thấy được: “Bố cố lên, đem những người này lừa kiếm tiền đi!”
Những người có mặt vừa trả tiền trà: “…”
**
Tiểu Lý Nhi che lại cái túi đang rủng rỉnh tiền, không bị ai phát hiện, cô bé lén lút chạy vào sân, vừa bước lên ngưỡng cửa, một cơn gió thổi qua khiến đôi mắt xinh đẹp của cô bé nheo lại, sau đó, bé nhìn thấy một bóng người nhỏ đang đào đất dưới gốc cây cạnh chiếc xích đu.
Bụi bẩn được đào ra rất nhiều, bên cạnh còn có một cái hộp gỗ nhỏ rất quen thuộc, lấm lem một chút bùn đất.
Giây tiếp theo.
Một hộp gỗ nhỏ khác cũng được đào ra.
Cố Thanh Sương đã lâu không về sống ở đây, khi bước chân vào cánh cửa này, ngay lập tức cô có cảm giác như bước ra khỏi thế giới náo nhiệt và ồn ào ngoài kia, đối diện với khung cảnh quen thuộc xung quanh, tự nhiên thấy vô cùng thoải mái và thư thái.
Trước khi kịp nhận ra điều đó, cô đã coi ngôi nhà cổ này như là nhà của mình.
Quản gia đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn từ lâu, bày sẵn ở đình viện, xung quanh đều là ánh đèn màu cam ấm áp, trên tấm khăn trải bàn thêu tay màu lam sẫm là bộ đĩa cùng bát làm bằng gốm sứ tinh xảo, bên cạnh vách tường có trồng mọt loài cây mới. Là hoa cúc tây, nó đang nở rộ.
Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm ngồi ăn tối ở đây. Cô lấy khăn tay sạch lau lòng bàn tay của Tiểu Lý Nhi. Ban đêm gió thổi khiến một vài sợi tóc đen dài của cô mềm mãi rủ xuống. Ở sau chiếc gáy mảnh mai, càng làm nổi bật nước da trắng như tuyết.
Hạ Tuy Trầm từ tốn ngồi trên ghế, ngon tay trắng thon dài thản nhiên gõ nhẹ lên chiếc ly bằng pha lê, ánh mắt vẫn luôn ở chỗ Cố Thanh Sương, giống như đã xa cách đã lâu, nhất định phải nhìn nhiều thêm mỗi chút, bù đắp lại khoảng thời gian dài trước đây.
Cố Thanh Sương đang mỉm cười, đôi lông mi cong cong đẹp đẽ, dưới ánh đèn như bừng sáng, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay của anh, thanh tú và tươi tắn, khiến người ta có cảm giác cô hầu như không thay đổi gi trước và sau khi kết hôn, so với năm đó thì không có nhiều khác biệt.
Ánh mắt Hạ Tuy Trầm rơi vào cổ tay đang cho con gái ăn của cô, lông mày hơi nhíu lại, cảm giác nó quá gầy.
Với những suy nghĩ này trong đầu, Hạ Tuy Trầm liền đi tới ôm Tiểu Lý Nhi đến bên cạnh mình, anh nhàn nhạt lên tiếng bảo Cố Thanh Sương ăn cơm, để anh bón cho con gái.
Cố Thanh Sương cười với anh: “Con gái chúng ta ăn được mà, không ít hơn hai miếng này.”
Hạ Tuy Trầm đích thân múc cho cô một bát súp gà và nhẹ nhàng nói: “Em có nhịn ăn ở phim trường không? Khi anh đến gặp em vào tháng trước, em không gầy như vậy, bây giờ đến các ngón tay của em gần như không còn chút thịt nào nữa …Sắp sửa gầy gộc như tay người có tuổi.”
Cố Thanh Sương vừa định lên tiếng, Hạ Tuy Trầm đã nghiêm túc nói: “Mà tuổi của em thì không hề lớn.”
Cô cảm thấy rất buồn cười, kỳ thật cô không hề ăn kiêng, nhưng nếu cô gầy hơn thì sẽ ăn ảnh hơn, với sự kiên quyết của Hạ Tuy Trầm tối nay, cô đã uống thêm nửa bát súp gà. Sau đó, cô thì thầm một câu bên tai anh.
Động tác lau miệng cho Tiểu Lý Nhi của Hạ Tuy Trầm đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh và xinh đẹp của cô.
Đối diện mất ba giây, anh thấp giọng hỏi: “Em đã kiểm tra chưa?”
Cố Thanh Sương lắc đầu, dựa sát vào vai anh: “… Còn chưa.”
Tháng trước, Hạ Tuy Trầm đến đoàn phim tìm cô, lúc đó anh vừa kết thúc công việc là liền chạy tới, cả hai nhất thời không tự chủ được mà quên mất sử dụng biện pháp phòng tránh. Sau đó, Cố Thanh Sương mệt mỏi đến mức không nhớ mà uống thuốc tránh thai, chỉ khi bị chậm kinh cô mới nhớ ra.
Cô chưa thử kiểm tra nên khá kín tiếng với mọi người, đến giờ mới tiết lộ vài lời với Hạ Tuy Trầm.
Điều này khiến Hạ Tuy Trầm không thể bình tĩnh được, sau khi dặn dò quản gia chăm sóc Tiểu Lý Nhi, anh nắm tay Cố Thanh Sương đứng dậy, chưa đi được hai bước, anh lại đột ngột dừng lại, duỗi tay ra ôm cô lên, hướng vào trong.
Cố Thanh Sương nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên và ôm chặt lấy cổ người đàn ông, nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn. Không cần biết họ đã kết hôn bao lâu, chỉ cần cô ở bên anh, thì bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào anh đều có thể khiến cho cô thấy khẩn trương và ngượng ngùng: “Em sẽ bị mọi người nhìn thấy.”
Hạ Tuy Trầm nhanh chóng bế cô vào phòng, không để quá nhiều người nhìn thấy cô.
Trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu hiện gì, nhưng cảm xúc trong mắt lại nổi lên mãnh liệt, anh đặt cô vào trong chăn bông mềm mại, nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay xuống cái bụng phẳng lì, không dám dùng lực: “Nơi này …”
“Em cũng không biết là có hay không.”Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Cố Thanh Sương cũng không chắc nữa, cô ôm chặt lấy anh và nói: “Nếu là thật, anh muốn có thêm con trai hay con gái?”
Kể từ khi cô sinh Tiểu Lý Nhi, Hạ Tuy Trầm chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc sinh thêm đứa con thứ hai và anh cũng không muốn Cố Thanh Sương phải chịu đựng nỗi đau khi sinh nở như lúc đó.
Cô hỏi câu hỏi này, nhưng nó khiến anh hốt hoảng trong hai giây, đôi môi mỏng mím lại, và anh không trả lời.
Cố Thanh Sương quan sát biểu hiện của anh, có vẻ như là đang căng thẳng quá mức, niềm vui của anh không được như khi cô mang thai Tiểu Lý Nhi.
“Anh … anh không muốn sao?”
Hạ Tuy Trầm nhẹ nhàng ôm eo của cô ngồi dậy, trong khi đó anh quỳ một chân xuống mép giường, hai tay ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô, ngón tay thon dài đi dọc xương bướm rồi dừng lại ở eo, không dám vồ vập như trước.
Sau khi suy nghĩ rất lâu.
Hạ Tuy Trầm quay mặt sang bên nói nhỏ vào tai cô: “Sinh con cho nhà họ Hạ khó khăn quá … Anh không muốn em trải qua một lần nữa.”
Cố Thanh Sương nhướng mi và lặng lẽ nhìn nét mặt của anh.
Hạ Tuy Trầm đi xuống nói: “Cứ kiểm tra trước, sau khi có kết quả hẵng nói chuyện.”
Que thử thai được Cố Thanh Sương mua từ trước và cho vào túi.
Sau khi cô lấy nó ra rồi đi vào phòng vệ sinh. Hạ Tuy Trầm ngồi trên mép giường chờ đợi, cảm giác áp lực đã mất từ lâu lại trỗi dậy trong lòng anh, điều mà anh chỉ cảm nhận được khi Cố Thanh Sương sinh con.
Anh vô thức sờ vào túi quần, định tìm một điếu thuốc để giải khuây, lập tức nghĩ tới lát nữa Cố Thanh Sương sẽ đi ra nên liền gạt bỏ ý định.
Thời gian trôi qua, không thấy động tĩnh gì trong phòng tắm.
Hạ Tuy Trầm kiên nhẫn đợi thêm hơn mười phút, rốt cục không đợi nổi nữa bèn đứng dậy gõ cửa: “Thanh Sương …”
Cố Thanh Sương ban đầu không phản hồi, anh lại gõ cửa một lần nữa trước khi mở cánh cửa phòng tắm đang đóng lại, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Cố Thanh Sương trông rất yếu đuối dưới ánh đèn, không để cho Hạ Tuy Trầm tiến vào, cô đứng bên trong hỏi anh: “Anh, anh trả lời một câu hỏi của em trước đi.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Hạ Tuy Trầm dường như đã đoán được điều gì đó, nghẹn họng nói: “Em nói đi.”
Cố Thanh Sương hỏi rất đơn giản: “Nếu em có thai, anh sẽ nghĩ gì?”
Hạ Tuy Trầm không nghĩ về câu hỏi này quá lâu, đưa cho cô hai phương án: “Nếu vị trung ý già kia có đơn thuốc không làm tổn thương đến cơ thể, anh không muốn em bị ảnh hưởng.”
Cố Thanh Sương gần như chắc chắn rằng đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh.
Và Hạ Tuy Trầm cũng rất tôn trọng cô: “Nếu em muốn để đứa bé ở lại, anh sẽ chăm sóc em chu đáo cho đến khi em bé chào đời … Anh sẽ chăm sóc đứa trẻ như Tiểu Lý Nhi, và em có thể tiếp tục công việc của mình.”
Cố Thanh Sương một lúc lâu vẫn không lên tiếng, lông mi rũ xuống, nhìn bóng hai người bị ánh đèn phản chiếu.
Hạ Tuy Trầm có vẻ hơi sốt ruột: “Hả?”
Cố Thanh Sương chỉ cười, từ phòng tắm đi ra, nhào vào vòng tay anh: “Báo động giả …”
Hạ Tuy Trầm nhướng mày, đặt lòng bàn tay lên bụng cô: “Em không gạt anh chứ?”
Cố Thanh Sương nhướng mày, cẩn thận quan sát sự thay đổi trong nét mặt của anh, cười càng vui hơn: “Em không có nói dối anh, có lẽ chúng ta không có thêm con, thật sự chúng ta không trúng số lần này, thật đấy, còn thật hơn cả những giọt nước mắt trân châu của con gái anh.”
Hạ Tuy Trầm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cô vui vẻ cười, lông mày càng nhíu chặt: “Em vui đến như vậy sao?”
Đôi khi cảm xúc của một người đàn ông luôn lặp đi lặp lại, anh nói rằng anh muốn tìm một vị trung y có kinh nghiệm để xin một đơn thuốc không làm tổn thương cơ thể của cô, nhưng cuối cùng người lo lắng vẫn là anh.
Nhưng Cố Thanh Sương rất thích điều đó, cô đặt những đầu ngón tay xinh xắn của mình lên khuôn mặt điển trai của anh, hôn anh, cười nói: “Bởi vì em cảm thấy anh rất yêu em.”
Hạ Tuy Trầm ngày thường rất đủ tốt với Tiểu Lý Nhi, anh dành hết thời gian để nuông chiều con gái, không chỉ dùng tiền mà còn là thời gian quý giá nhất để ở bên con. Tất cả là vì tình yêu của anh và cô.
Anh yêu Cố Thanh Sương sâu sắc, và anh cũng yêu cô đến tận xương tuỷ.
Khi đặt đứa trẻ và Cố Thanh Sương so sánh với nhau, Hạ Tuy Trầm gần như không nghĩ nhiều, anh đã chọn cái sau.
Tại thời điểm này, Cố Thanh Sương thực sự cảm nhận được điều đó khi anh nhầm tưởng rằng cô đang mang thai.
Để không để cô phải trải qua nỗi đau mang thai và sinh con một lần nữa, Hạ Tuy Trầm quyết định thà không sinh con.
…Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Mặc dù Cố Thanh Sương không có thai nhưng việc chậm kinh cũng không được coi nhẹ, Hạ Tuy Trầm đã mời một vị trung ý đến kiểm tra bắt mạch cho cô vào ngày hôm sau và kê cho cô một vài đơn thuốc Đông y để phục hồi sức khỏe.
Khi chưa nhận bộ phim mới, cô sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà cũ và làm một phu nhân giàu có, nhàn nhã.
Vị trung y già mãi đến chiều mới rời đi, quản gia tiễn ông đến cửa, Tiểu Lý Nhi đang chơi đùa trong sân viện lon ton chạy đi tìm Hạ Tuy Trầm.
Lúc này, trong phòng làm việc không có người ngoài, chỉ có Hạ Tuy Trầm đang đứng trước bàn làm việc, vừa nhúng bút lông vào nghiên mực, liền nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía chân bàn bên cạnh, ngẩng đầu: “Bố ơi.”
Anh nhẹ đáp lại, liền thấy Tiểu Lý Nhi giơ tay ôm bàn, đúng lúc khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm ngẩng lên, vừa mở miệng liền truyền đến một câu hỏi như khảo vấn của con gái: “Bố, có phải bố muốn có thêm con gái không?”
Bút lông của Hạ Tuy Trầm dừng lại, ngay lập tức vết mực lem ra một đường trên giấy.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi, cười khẽ: “Con nghe ai nói vậy?”
Tiểu Lý Nhi có khuôn mặt xinh xắn giống Cố Thanh Sương, có thể thấy cô bé đang xúc động, có khịt mũi hai lần: “Con không được nghe sao?”
Cô bé không phải là một đứa trẻ ngốc nghếch, bé đã thấy bố gọi một vị trung y già đến để giúp mẹ phục hồi sức khỏe.
Hạ Tuy Trầm đặt bút lông xuống, cúi người, bế cô bé đang kiễng chân, ngồi xuống mép bàn. Như vậy không cần vất vả đứng nói chuyện, giọng điệu của Tiểu Lý Nhi nhanh nhẹn, từng chữ như đang muốn lên án hành vi của bố: “Mẹ không được có con gái khác, con là cục cưng duy nhất của mẹ. …”
Hạ Tuy Trầm đang nghĩ cách giải thích với con gái, nhưng Tiểu Lý Nhi đã trực tiếp sử dụng một câu thoại trong kịch bản của Cố Thanh Sương: “Hãy trân trọng gia đình hiện tại thật tốt, để không bị bỏ lại một mình …”
“…”
Tiểu Lý Nhi lại nói: “Con sẽ nuôi bố mà.”
Hạ Tuy Trầm thấp giọng hỏi cô bé, “Mấy lần trước con học được gì ở đoàn phim vậy?”
Tiểu Lý Nhi hơi nghiêng đầu suy nghĩ: “Kiếm tiền.”
Hạ Tuy Trầm nhíu mày, điều này làm cho Tiểu Lý có chút hiểu lầm, ngẫm lại liền nói: ” Bố, có phải bố mệt mỏi với con rồi không? Muốn có con gái khác chơi với bố phải không?”
Cái này rất đơn giản, cô bé không còn ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn nữa mà trèo lên, cầm cây bút bên cạnh, bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Tiểu Lý Nhi bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, bé có thói quen luyện tập thư pháp từ nhỏ, nên những gì cô bé viết đều gọn gàng tinh tế hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa.
Cô bé viết viết rồi lại xoá xoá một lúc, cuối cùng viết ba dòng trên tờ giấy.
[Tiểu Lý Nhi táo bạo và nói nhiều】
【 Tiểu Lý Nhi nghịch ngợm và làm trò】
【Tiểu Lý Nhi yên tĩnh và đáng yêu 】
…
“Bố, con có thể trở thành bất cứ kiểu con gái nào mà bố muốn.” Tiểu Lý Nhi đặt tờ giấy vào tay Hạ Tuy Trầm, chớp đôi mắt to tròn và nói: “Bố cũng có thể viết ra suy nghĩ của chính mình. Con có thể đóng vai một cô con gái mà bố muốn, tất cả con đều diễn được … Bố đừng có thêm con gái nữa, được không? Nếu không con sẽ rất buồn.”
Tiểu Lý Nhi không chỉ có tính chiếm hữu đối với mẹ Cố Thanh Sương, mà còn đối với bố Hạ Tuy Trầm, nhưng biểu hiện sẽ không quá rõ ràng.
Hạ Tuy Trầm thấy những lời này, nhẹ nhàng xoa đầu con gái nhỏ, giọng nói ấm áp thốt lên: “Bố không có nghĩ đến chuyện có thêm con gái khác … Tiểu Lý Nhi sẽ luôn là bảo bối duy nhất của bố mẹ.”
Tiểu Lý Nhi rất dễ bị dụ dỗ, cô bé nhoẻn miệng cười ngay.
Một lát sau, bé chủ động hôn vào lòng bàn tay của Hạ Tuy Trầm, nhẹ nhàng nói: “Bố là thần hộ mệnh của con …”
Tuổi thơ của cô bé vô tư và hạnh phúc hơn Cố Thanh Sương rất nhiều.
Trong quá trình trưởng thành, cô bé không phải chịu sự khinh miệt, kỳ thị của gia đình, không bị bà nội phạt hết lần này đến lần khác quỳ trước bàn thờ của tổ tiên, cũng không bị bạn bè xa lánh cô lập.
Vì cô bé có bố Hạ Tuy Trầm là thần hộ mệnh, được sông trong thế giới nhỏ bé đầy nhân ái và tươi đẹp.
Tiểu Lý Nhi được nuôi dạy tốt, thỉnh thoảng nghịch ngợm cũng nằm trong phạm vi mà người lớn có thể chấp nhận được. Cô bé rất nhanh có thể an tĩnh lại, hơn nữa nếu ở bên cạnh Hạ Tuy Trầm, cũng nhanh chóng thích ứng với lối sống của một thục nữ.
Việc đọc và viết không thể làm khó cô bé, tính cách ham tiền cũng được Hạ Tuy Trầm sửa chữa từ sớm, nhưng không thể thay đổi được.
Tiểu Lý Nhi rất thích kiếm tiền...
Nói mới nhớ, bé có thể đi tìm bác để kiếm tiền mà, với ý tưởng này, Tiểu Lý Nhi lièn hành động ngay trong ngày.
Chỉ cần nhìn thấy Hạ Vân Tiệm, cô bé liền mở miệng ngọt ngào gọi: “Bác ơi.”
Sau đó, còn phải mang trà và rót nước cho bác, sau khi uống trà, Tiểu Lý Nhi sẽ đứng bên cạnh rất ngoan ngoãn và thầm nhắc nhở: “Bác ơi, trà có giá một tệ.”
Ngón tay Hạ Vân Tiệm đang cầm tách trà chợt dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, không phải vì anh không đủ tiền trả mà là vì anh đang nghĩ phương pháp giáo dục con của em trai mình có phải có vấn đề rồi không?
Phí trà chỉ đáng một tệ thôi sao?
Trà trong cốc này đáng giá hơn thế rất nhiều.Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tuy nhiên, Tiểu Lý Nhi không thể phân biệt được giữa một tệ và mười tệ trong thời điểm hiện tại, nó có thể nhiều hơn, nhưng cô bé không phải là một đứa trẻ tham lam, vì vậy chỉ tính một đô la thôi, như vậy cũng rất là hạnh phúc rồi.
Tất cả tiền kiếm được đều bị cô bé giấu đi, và Hạ Tuy Trầm không thể tìm thấy chúng.
Nhưng con trai của gia đình Tạ Lan Thâm thì có thể tìm thấy được. Một ngày nọ, Hạ Tuy Trầm mời một số bạn bè trong vòng đến nhà để nói chuyện công việc. Vào ngày này, Tạ Lan Thâm cũng mang theo con trai út của mình, Tạ Chẩm.
Ai mà không biết Tạ Chẩm luôn tự nhận mình là con trai cưng của Tạ Lan Thâm, mỗi khi gặp mặt mọi người, với tính tình đến cún còn không ưa, chẳng mấy ai để ý đến cậu chủ nhỏ tuổi này. Cậu bé tự giữ thân phận và không thèm trộn lẫn với những người thô tục đó.
Vì vậy Tạ Chẩm ở trong sân một mình chơi đùa, lúc đầu còn ngồi ở trên xích đu lắc lư, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cái gương.
Tiểu Lý Nhi đang bận rộn kiếm tiền, rót trà nước cho các cô chú trong phòng trà và nhận phí bưng trà.
Khi nói đến việc kiếm tiền, Tiểu Lý Nhi rất hài lòng với vẻ ngoài giàu có của chú Tạ, một người đàn ông như vậy là một người đàn ông chân chính. Các cô chú ở các gia đình khác mỗi lần chỉ đưa cho cô bé đúng một tệ, riêng chú Tạ đã đưa cho cô bé một tờ tiền mệnh giá một trăm nhân dân tệ!
Tiểu Lý Nhi sẽ không làm phiền những cuộc nói chuyện kinh doanh của bố khi cô bé đã kiếm được tiền. Trước khi rời đi, cô bé giật góc áo của Hạ Tuy Trầm, nghĩ rằng đã nói với bố bằng giọng mà không ai nghe thấy được: “Bố cố lên, đem những người này lừa kiếm tiền đi!”
Những người có mặt vừa trả tiền trà: “…”
**
Tiểu Lý Nhi che lại cái túi đang rủng rỉnh tiền, không bị ai phát hiện, cô bé lén lút chạy vào sân, vừa bước lên ngưỡng cửa, một cơn gió thổi qua khiến đôi mắt xinh đẹp của cô bé nheo lại, sau đó, bé nhìn thấy một bóng người nhỏ đang đào đất dưới gốc cây cạnh chiếc xích đu.
Bụi bẩn được đào ra rất nhiều, bên cạnh còn có một cái hộp gỗ nhỏ rất quen thuộc, lấm lem một chút bùn đất.
Giây tiếp theo.
Một hộp gỗ nhỏ khác cũng được đào ra.
Bình luận truyện