Mê Đồ
Chương 1-2: Thế sự (chuyện đời)
Thời bấy giờ, nhìn bề ngoài là cảnh thanh bình, an nhàn, bá tánh an cư lạc nghiệp, nhưng thực chất bên trong đã nhen nhóm những ngọn lửa tham vọng chiến tranh của các bật đế vương, vốn bậc đế vương như họ là những con người không biết thế nào là đủ.
Lịch sử bấy giờ tồn tại bốn đại cường quốc: phía bắc có Bắc Ly Quốc, phía nam có Nam Tịch Quốc, phía tây có Tây Liệt Quốc, còn lại phía đông có Đông Viên Quốc. Trong 4 đại cường quốc trên, vốn có Bắc Ly Quốc và Nam Tịch Quốc là hai quốc gia cường mạnh và đứng đầu, một kẻ đầu bắc, một kẻ đầu nam, người tám lạng, kẻ nữa cân, đấu đá, tranh giành với nhau hàng trăm năm nay. Còn hai kẻ còn lại là Tây Liệt Quốc, Đông Viên Quốc mỗi kẻ đứng về một phía. Tuy nhiên, mấy năm gần đây lại xuất hiện những biến số khôn lường, dần dần thay đổi thế cục vốn đã được cân bằng.
Nam Tịch Quốc (Cảnh đế năm thứ 10)
Nam Tịch Quốc mấy năm về trước là một trong những hai quốc gia đứng đầu Tứ đại cường quốc, thực lực không hề thua kém so với Bắc Ly Quốc phía Bắc. Nhưng, từ khi Cảnh Đế lên ngôi, Nam Tịch Quốc bắt đầu bộc lộ những lỗ đen. Sau 3 năm đăng cơ, Cảnh đế dần bộc lộ sự nhu nhược, bất tài trong cai trị đất nước, suốt ngày chỉ lo hoang dâm vô độ, ăn chơi sa đoạ, các vị hoàng tử của Cảnh đế cũng không ai xuất chúng, đủ đức đủ tài, đa phần những vị hoàng tử này có tài nhưng không có đức, nếu trở thành bậc quân vương tiếp theo chắc chắn sẽ là một bạo quân, làm khổ dân chúng. Thế cục triều đình lúc bấy giờ đều do Đằng thừa tướng – Đằng Quý, các con của Đằng thừa tướng, Hàn Thái Uý và những vị lão thần cùng nhau duy trì cục diện triều đình, ngăn cản xảy ra bạo loạn, khủng hoảng, nhưng kế sách này cũng chỉ duy trì được một sớm một chiều, không phải biện pháp lâu dài. Ngoài biên quan, thì chỉ còn trông chờ vào 2 huynh đệ tướng quân họ Hàn.
Nam Tịch Quốc thực sự đang ở rất gần với vực sâu, nếu đi sai một bước, chính là vạn kiếp bất phục.
Bắc Ly Quốc ( Bách Lý đế năm thứ 30)
Trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của Nam Tịch Quốc, Bắc Ly Quốc trong những năm gần đây ngày càng hưng thịnh, tuy nhiên, sự hưng thịnh của quốc gia này không đến từ sự cai trị của vị hoàng đế đang tại vị, mà đến từ vị Đại Hoàng tử tôn quý của quốc gia này. Ba năm trước, hoàng đế Bắc Ly mắc bệnh nặng, tạm thời không thể nhiếp chính lâm triều. Hiện tại, tuy chưa lập thái tử, do hoàng đế Bắc Ly vẫn còn kiêng dè nhiều điều và các thế lực trong triều vốn cũng không bình lặng như bề ngoài của nó, nhưng do hoàng đế bệnh nặng là chuyện bất ngờ, vì vậy mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do vị hoàng tử có địa vị và năng lực cao nhất trong các hoàng tử của hoàng đế- Đại Hoàng tử Bách Lý Ngạo Thiên thay mặt xử lí, các đại thần tuy cũng không mấy hài lòng, những không ai dám đứng ra phản đối.
Ai mà không biết vị hoàng tử này là đích trưởng tử của hoàng đế, do Lý hoàng hậu đã tạ thế sinh ra, tuy hoàng hậu mất sớm do tâm bệnh với sự lạnh nhạt của hoàng đế, nhưng dù gì Bách Lý Ngạo Thiên cũng đích trưởng tử, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng bẩm sinh, thiên tư thông minh nếu là mười phần thì giống hoàng đế về ngoại hình lẫn tài năng đã hết chín phần, những vị hoàng tử khác hoàn toàn thua kém. Mặc dù chán ghét, bất mãn với Lý hoàng hậu nhưng hoàng đế vẫn không hề bạc đãi, vô tâm với đại hoàng tử này mà còn thêm yêu thương, tận tâm bồi dưỡng từ nhỏ. Song, phải thừa nhận một sự thật rằng, Lý hoàng hậu có thể ngồi trên ngôi vị hoàng hậu Bắc Ly cho đến khi tạ thế một phần là vì hoàng đế còn kiêng kị gia tộc của nàng, còn lại là hoàn toàn nhờ vào sự sủng ái, yêu thương của hoàng đế Bắc Ly đối với đứa con này của bà.
Tuy nhiên, đến năm Bách Lý Ngạo Thiên năm tuổi, vị hoàng tử này phải chứng kiến cảnh mẫu hậu đau khổ, tuyệt vọng công tâm, hộc máu chết ngay trước tẩm cung của phụ hoàng, trong khi đó phụ hoàng của hắn vẫn còn đang say mê ân ái trên giường với bọn phi thiếp của ông ta, sau khi thấy mẫu hậu đã không thể chống đỡ được bao nhiêu thời gian, phụ hoàng chỉ vô tình bỏ lại tiếng hừ bực tức li khai, lạnh nhạt bảo bọn nô tài đưa vị hoàng hậu sắp đứt hơi tàn này về tẩm cung của bà. Ngày đó, Bách Lý Ngạo Thiên chứng kiến đủ hết thảy. Hắn từ nhỏ không phải không thấy sự vô tình của phụ hoàng với mẫu hậu, nhưng hắn hiểu đế vương mấy ai có tình, nên hắn cũng không quá mâu thuẫn với phụ hoàng, hắn chỉ biết cố gắng hết thảy để bản thân mang đến niềm vui cho mẫu hậu. Nhưng đến ngày hôm đó, tận mắt chứng kiến cái chết tang thương của mẫu hậu, sự vô tình của người lâu nay hắn bái phục, tôn kính, gọi là phụ hoàng. Lần đầu tiên, từ lúc sinh ra cho đến nay, hắn thật sự căm phẫn, oán hận, và có ý niệm muốn giết chết phụ hoàng mà hắn tôn kính. Đứng trước bài vị và linh cữu của Lý Hoàng hậu, Bách Lý Ngạo Thiên đã lập lời thề máu với mẫu thân rằng, hắn sẽ trả thù tất cả những kẻ đã hãm hại mẫu tử hắn, hắn sẽ giành lấy quyền lực, giang sơn của phụ hoàng hắn, hắn sẽ trở thành kẻ mạnh, sẽ là đế vương, vì chỉ khi đó hắn mới có thể bảo vệ được những người hắn yêu thương. Cũng từ những giây phút đó, hắn trở thành kẻ tâm ngoan thủ lạt, bá đạo, tàn nhẫn, vô cảm, vô ái đối với mọi thứ, trong tâm hắn giờ đây chỉ còn sót lại một thứ, đó là thù hận.
Với tài năng, thiên phú của bản thân, và sự trở giúp đáng kể của gia tộc bên ngoại, Bách Lý Ngạo Thiên đã không còn là vị hoàng tử hiền lành, nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước kia, cũng không còn là một con rối mặc phụ hoàng hắn định đoạt, sai khiến nữa, từ khi Lý Hoàng hậu tạ thế, qua một năm sau, hắn bắt đầu thay đổi, hắn thật sự thay đổi lớn nhất là từ khi hắn lên 16 tuổi, hắn bắt đầu bộc lộ con quỷ bên trong con người hắn, dần dẫn biến bản thân mình thành một tu la thật sự, con đường tiến thân của hắn từ đó bắt đầu đổ đầy máu tanh, những mưu mô tàn nhẫn, vô tình, hắn nguyện dẫm lên xương cốt của những kẻ ngăn cản hắn trở thành đế vương, kể cả gia tộc bên ngoại của hắn đã không còn nhận ra đứa cháu ngoan hiền, im lặng rơi lệ bên cạnh linh cửu của Lý Hoàng hậu năm nào. Và đến khi năm 18 tuổi, Bách Lý Ngạo Thiên gần như đã thao túng được một nửa triều đình Bắc Ly, hắn ra tay tàn nhẫn đối với những thế lực phản đối, cản trở hắn. Đối với hậu cung của phụ hoàng hắn, những kẻ từng sỉ vả, bức tử mẫu tử họ, hắn không để cho họ dễ dàng chết đi, hắn tự có thủ đoạn để bọn nữ nhân đê tiện đó sống không bằng chết. Đến bây giờ, hắn chỉ còn thiếu một bước đó là tiến lên ngôi vị đế vương thực sự kia, nhưng hắn không vội, vì hắn muốn để phụ hoàng hắn sống lâu thêm vài năm, đủ để ông ta chứng kiến hắn như thế nào từng bước từng bước lấy đi giang sơn quý báu của ông ta, hắn muốn ông ta đau khổ, tuyệt vọng, hắn muốn ông ta sống không bằng chết, hết thảy vì để trả thù cho mẫu hậu đáng thương của hắn.
Tuy hắn là kẻ tàn bạo, vô tình, nhưng không thể không thừa nhận tài trị quốc của Bách Lý Ngạo Thiên, mặc dù trong triều có máu tanh bao nhiêu, nhưng hắn không để liên luỵ đến những người dân vô tội của Bắc Ly Quốc, từ khi hắn thay phụ hoàng hắn nhiếp chính, hắn đã thực hiện hàng loạt các cải cách, chính sách tiến bộ, mở ra một thời kì phát triển mới cho Bắc Ly Quốc.
Bắc Ly Quốc dưới sự cai trị của Đại hoàng tử Bách Lý Ngạo Thiên đang ngày càng hưng thịnh. Đồng thời, chính vị hoàng tử nổi tiếng tài ba, thị huyết vô tình này cũng đang dần bộc lộ rõ dã tâm thống nhất Tứ đại cường quốc, làm chủ thiên hạ.
Lịch sử bấy giờ tồn tại bốn đại cường quốc: phía bắc có Bắc Ly Quốc, phía nam có Nam Tịch Quốc, phía tây có Tây Liệt Quốc, còn lại phía đông có Đông Viên Quốc. Trong 4 đại cường quốc trên, vốn có Bắc Ly Quốc và Nam Tịch Quốc là hai quốc gia cường mạnh và đứng đầu, một kẻ đầu bắc, một kẻ đầu nam, người tám lạng, kẻ nữa cân, đấu đá, tranh giành với nhau hàng trăm năm nay. Còn hai kẻ còn lại là Tây Liệt Quốc, Đông Viên Quốc mỗi kẻ đứng về một phía. Tuy nhiên, mấy năm gần đây lại xuất hiện những biến số khôn lường, dần dần thay đổi thế cục vốn đã được cân bằng.
Nam Tịch Quốc (Cảnh đế năm thứ 10)
Nam Tịch Quốc mấy năm về trước là một trong những hai quốc gia đứng đầu Tứ đại cường quốc, thực lực không hề thua kém so với Bắc Ly Quốc phía Bắc. Nhưng, từ khi Cảnh Đế lên ngôi, Nam Tịch Quốc bắt đầu bộc lộ những lỗ đen. Sau 3 năm đăng cơ, Cảnh đế dần bộc lộ sự nhu nhược, bất tài trong cai trị đất nước, suốt ngày chỉ lo hoang dâm vô độ, ăn chơi sa đoạ, các vị hoàng tử của Cảnh đế cũng không ai xuất chúng, đủ đức đủ tài, đa phần những vị hoàng tử này có tài nhưng không có đức, nếu trở thành bậc quân vương tiếp theo chắc chắn sẽ là một bạo quân, làm khổ dân chúng. Thế cục triều đình lúc bấy giờ đều do Đằng thừa tướng – Đằng Quý, các con của Đằng thừa tướng, Hàn Thái Uý và những vị lão thần cùng nhau duy trì cục diện triều đình, ngăn cản xảy ra bạo loạn, khủng hoảng, nhưng kế sách này cũng chỉ duy trì được một sớm một chiều, không phải biện pháp lâu dài. Ngoài biên quan, thì chỉ còn trông chờ vào 2 huynh đệ tướng quân họ Hàn.
Nam Tịch Quốc thực sự đang ở rất gần với vực sâu, nếu đi sai một bước, chính là vạn kiếp bất phục.
Bắc Ly Quốc ( Bách Lý đế năm thứ 30)
Trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của Nam Tịch Quốc, Bắc Ly Quốc trong những năm gần đây ngày càng hưng thịnh, tuy nhiên, sự hưng thịnh của quốc gia này không đến từ sự cai trị của vị hoàng đế đang tại vị, mà đến từ vị Đại Hoàng tử tôn quý của quốc gia này. Ba năm trước, hoàng đế Bắc Ly mắc bệnh nặng, tạm thời không thể nhiếp chính lâm triều. Hiện tại, tuy chưa lập thái tử, do hoàng đế Bắc Ly vẫn còn kiêng dè nhiều điều và các thế lực trong triều vốn cũng không bình lặng như bề ngoài của nó, nhưng do hoàng đế bệnh nặng là chuyện bất ngờ, vì vậy mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do vị hoàng tử có địa vị và năng lực cao nhất trong các hoàng tử của hoàng đế- Đại Hoàng tử Bách Lý Ngạo Thiên thay mặt xử lí, các đại thần tuy cũng không mấy hài lòng, những không ai dám đứng ra phản đối.
Ai mà không biết vị hoàng tử này là đích trưởng tử của hoàng đế, do Lý hoàng hậu đã tạ thế sinh ra, tuy hoàng hậu mất sớm do tâm bệnh với sự lạnh nhạt của hoàng đế, nhưng dù gì Bách Lý Ngạo Thiên cũng đích trưởng tử, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng bẩm sinh, thiên tư thông minh nếu là mười phần thì giống hoàng đế về ngoại hình lẫn tài năng đã hết chín phần, những vị hoàng tử khác hoàn toàn thua kém. Mặc dù chán ghét, bất mãn với Lý hoàng hậu nhưng hoàng đế vẫn không hề bạc đãi, vô tâm với đại hoàng tử này mà còn thêm yêu thương, tận tâm bồi dưỡng từ nhỏ. Song, phải thừa nhận một sự thật rằng, Lý hoàng hậu có thể ngồi trên ngôi vị hoàng hậu Bắc Ly cho đến khi tạ thế một phần là vì hoàng đế còn kiêng kị gia tộc của nàng, còn lại là hoàn toàn nhờ vào sự sủng ái, yêu thương của hoàng đế Bắc Ly đối với đứa con này của bà.
Tuy nhiên, đến năm Bách Lý Ngạo Thiên năm tuổi, vị hoàng tử này phải chứng kiến cảnh mẫu hậu đau khổ, tuyệt vọng công tâm, hộc máu chết ngay trước tẩm cung của phụ hoàng, trong khi đó phụ hoàng của hắn vẫn còn đang say mê ân ái trên giường với bọn phi thiếp của ông ta, sau khi thấy mẫu hậu đã không thể chống đỡ được bao nhiêu thời gian, phụ hoàng chỉ vô tình bỏ lại tiếng hừ bực tức li khai, lạnh nhạt bảo bọn nô tài đưa vị hoàng hậu sắp đứt hơi tàn này về tẩm cung của bà. Ngày đó, Bách Lý Ngạo Thiên chứng kiến đủ hết thảy. Hắn từ nhỏ không phải không thấy sự vô tình của phụ hoàng với mẫu hậu, nhưng hắn hiểu đế vương mấy ai có tình, nên hắn cũng không quá mâu thuẫn với phụ hoàng, hắn chỉ biết cố gắng hết thảy để bản thân mang đến niềm vui cho mẫu hậu. Nhưng đến ngày hôm đó, tận mắt chứng kiến cái chết tang thương của mẫu hậu, sự vô tình của người lâu nay hắn bái phục, tôn kính, gọi là phụ hoàng. Lần đầu tiên, từ lúc sinh ra cho đến nay, hắn thật sự căm phẫn, oán hận, và có ý niệm muốn giết chết phụ hoàng mà hắn tôn kính. Đứng trước bài vị và linh cữu của Lý Hoàng hậu, Bách Lý Ngạo Thiên đã lập lời thề máu với mẫu thân rằng, hắn sẽ trả thù tất cả những kẻ đã hãm hại mẫu tử hắn, hắn sẽ giành lấy quyền lực, giang sơn của phụ hoàng hắn, hắn sẽ trở thành kẻ mạnh, sẽ là đế vương, vì chỉ khi đó hắn mới có thể bảo vệ được những người hắn yêu thương. Cũng từ những giây phút đó, hắn trở thành kẻ tâm ngoan thủ lạt, bá đạo, tàn nhẫn, vô cảm, vô ái đối với mọi thứ, trong tâm hắn giờ đây chỉ còn sót lại một thứ, đó là thù hận.
Với tài năng, thiên phú của bản thân, và sự trở giúp đáng kể của gia tộc bên ngoại, Bách Lý Ngạo Thiên đã không còn là vị hoàng tử hiền lành, nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước kia, cũng không còn là một con rối mặc phụ hoàng hắn định đoạt, sai khiến nữa, từ khi Lý Hoàng hậu tạ thế, qua một năm sau, hắn bắt đầu thay đổi, hắn thật sự thay đổi lớn nhất là từ khi hắn lên 16 tuổi, hắn bắt đầu bộc lộ con quỷ bên trong con người hắn, dần dẫn biến bản thân mình thành một tu la thật sự, con đường tiến thân của hắn từ đó bắt đầu đổ đầy máu tanh, những mưu mô tàn nhẫn, vô tình, hắn nguyện dẫm lên xương cốt của những kẻ ngăn cản hắn trở thành đế vương, kể cả gia tộc bên ngoại của hắn đã không còn nhận ra đứa cháu ngoan hiền, im lặng rơi lệ bên cạnh linh cửu của Lý Hoàng hậu năm nào. Và đến khi năm 18 tuổi, Bách Lý Ngạo Thiên gần như đã thao túng được một nửa triều đình Bắc Ly, hắn ra tay tàn nhẫn đối với những thế lực phản đối, cản trở hắn. Đối với hậu cung của phụ hoàng hắn, những kẻ từng sỉ vả, bức tử mẫu tử họ, hắn không để cho họ dễ dàng chết đi, hắn tự có thủ đoạn để bọn nữ nhân đê tiện đó sống không bằng chết. Đến bây giờ, hắn chỉ còn thiếu một bước đó là tiến lên ngôi vị đế vương thực sự kia, nhưng hắn không vội, vì hắn muốn để phụ hoàng hắn sống lâu thêm vài năm, đủ để ông ta chứng kiến hắn như thế nào từng bước từng bước lấy đi giang sơn quý báu của ông ta, hắn muốn ông ta đau khổ, tuyệt vọng, hắn muốn ông ta sống không bằng chết, hết thảy vì để trả thù cho mẫu hậu đáng thương của hắn.
Tuy hắn là kẻ tàn bạo, vô tình, nhưng không thể không thừa nhận tài trị quốc của Bách Lý Ngạo Thiên, mặc dù trong triều có máu tanh bao nhiêu, nhưng hắn không để liên luỵ đến những người dân vô tội của Bắc Ly Quốc, từ khi hắn thay phụ hoàng hắn nhiếp chính, hắn đã thực hiện hàng loạt các cải cách, chính sách tiến bộ, mở ra một thời kì phát triển mới cho Bắc Ly Quốc.
Bắc Ly Quốc dưới sự cai trị của Đại hoàng tử Bách Lý Ngạo Thiên đang ngày càng hưng thịnh. Đồng thời, chính vị hoàng tử nổi tiếng tài ba, thị huyết vô tình này cũng đang dần bộc lộ rõ dã tâm thống nhất Tứ đại cường quốc, làm chủ thiên hạ.
Bình luận truyện