Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 14



Ân Á Minh thật không biết mình được gọi là cặn bã nam như vậy, hắn bước lên xe cùng với Vu Kiều sau đó hỏi, "Đưa cô đi đâu nhỉ? Về Quý gia sao?"

"Về nhà bamẹtôi" Vu Kiều đặt tay lên ghế thở dài, cô có cảm giác hôm nay mình đúng là xúi quẩy, không biết tại sao lại gặp phải người như vậy?

Ân Á Minh đang nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, hắn nói đùa, "Vận sốcủacô cũng không tệ, lần đầu gặp mặt lại gặp được cực phẩm như vậy, tôi đoán chừng cô sau này có cơ hội sống khá giả rất nhiều. Tìm một cực phẩm như hắn thật khó khăn, quả thực vận khícủacô rất tốt, gặp người như vậy thì sau này dù có gặp ai đó kém hơn, thì khẳng định cũng sẽ tốt hơn người này".

Vu Kiều liếc mắt, "..." Lại có người an ủi như vậy sao? Còn nói ra chuyện phiếm nữa?

"Ha ha, tôi nói giỡn thôi". Ân Á Minh không phải là người nhiều chuyện, nhưng mà cũng rất tò mò đối với Vu Kiều, cô gái này thật sự là kỳ lạ. Hai lần gặp mặt đều cho hắn ấn tượng không giống nhau, hắn còn chưa gặp được ai giống như cô, "Nói thật, tôi nhìn cô không phải vội vàng muốn tái hôn, tại sao lại đi gặp mặt? Là do chamẹsắp xếp à?"

Vu Kiều nâng trán, Ân Á Minh giúp đỡ cô hai lần, miễn cưỡng xem như hai lần đi. Cô cũng biết người đàn ông này cũng không có ác ý gì với mình, nên thẳng thắn nói, "Đúng vậy, bọn họ cố gắng bắt tôi đi xem mắt. Nhất làmẹtôi, tôi không đi thì ăn cơm cũng chẳng ngon, tôi có thể làm sao, đành phải đi để ứng phó thôi. Thật ra họ cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi, sợ về sau về già tôi không có chỗ dựa. Nhưng tôi cũng không phải là bà già làm chuyện gì cũng khó khăn. Tính ra cũng mới chỉ hai lăm, rất nhiều người ở tuổi này cũng chưa kết hôn,không biết vì cái gì họ lại gấp gáp như vậy.

Ân Á Minh gần đây cũng phiền não về vấn đề này, nên cùng đồng bệnh với Vu Kiều, "Chúng ta thật giống nhau, nhàcủatôi cũng đang bức hôn đây. Nhưng mà tuổicủatôi cũng không còn nhỏ lắm, đã ba mươi". Hắn nói đến đây thì tự giễu, "Sớm biết như vậy thì kiếm cho mình một người từ trước, bây giờ bị bức ép như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tìm đâu ra người hợp ý đây?"

"Anh nói câu này rất đúng! Vội vàng quá dễ mắc phải sai lầm". Vu Kiều cảm thấy lời Ân Á Minh nói rất hợp với tâm ýcủacô! Hai người bọn họ điều kiện cũng không phải là kém, nhất là Ân Á Minh, vừa nhìn đã là một người giàu có trong giới thượng lưu. Còn cô, mặc dù đã kết hôn, nhưng có tài có sắc, căn bản không cần phải "đói khát" đi xem mắt sớm như vậy, không chừng lại gặp phải cực phẩm. Mà hôm nay không phải đã gặp rồi đấy sao? Nhưng cũng còn may Hà Dương có chút ngu xuẩn, nếu gặp phải người khôn khéo xảo trá, không phải cô đã bị lừa gạt sao?

"Tôi đã nói chuyện nhất định phải đúng, cô biết không hả?" Ân Á Minh nghiêm túc nhận lời khen.

"Ha ha" Vu Kiều bật cười.

"Anh mới nói anh ba mươi tuổi, thật ra nhìn không tới đâu". Vu Kiều nhìn Ân Á Minh mới chỉ khoảng độ hai sáu hai bảy tuổi là cùng, nhìn vô cùng trẻ, không nghĩ tới là đã ba mươi. Lúc trước cô chỉ biết đại khái thân phậncủahắn, trong lễ tang những người đến đăng ký phúng viếng, cô biết được hắn là tổng giám đốccủaÂn thị. Ân thị là một trong hai công ty lớn nhất cả nước, cô đã từng nghe Quý Huy nói.

"Cám ơn lời khencủacô" Ân Á Minh cảm thấy nói chuyện phiếm với Vu Kiều rất tốt. Ấn tượngcủahắn lúc ban đầu với cô là kiểu phụ nữ am hiểu, thích làm nũng và hấp dẫn đàn ông. Về sau liên tục có ấn tượng khác, cộng thêm cuộc nói chuyện hôm nay, hắn coi như là thay đổi cách nhìn hoàn toàn. Hắn có cảm giác tướng mạocủaVu Kiều mang đến cho cô rất nhiều điểm bất lợi.

Xe chạy từ từ vì trên đường ngẫu nhiên bị kẹt xe, nhưng mà bầu không khí lúc này rất tốt. Hai người tán gẫu khá vui vẻ, đại khái là hơn nửa giờ sau xe mới về tới cửa Vu gia.

Cực kỳ khéo là sau khi bọn họ về tới, Đới Phân Phương cùng con gái Vu Thi đang ra cửa mua đồ, vừa dịp gặp phải.

Vu Kiều xuống xe nói lời cám ơn Ân Á Minh, đúng lúc đó haimẹcon Vu Thi trông thấy.

"Ô, chị gái đã về sao" Vu Thi đoán chừng chị gái phải đến tối mới về, bình thường đều không phải như vậy sao? Ăn cơm buổi trưa, buổi chiều đi dạo phố, xem phim, hẹn hò, sau đó đi ăn tối, tại sao giờ lại trở về?

Đới Phân Phương cũng nhìn qua, đúng là con gái bà, bà cũng thấy kỳ lạ, tại sao lại về sớm như vậy?

Nhưng mà con gái trở về, đoán chừng người trong xe chính là con traicủabà Hà. Đới Phân Phương nghĩ rằng nhất định phải tiến tới chào hỏi, bây giờ bà cũng không vội ra ngoài nữa. Quyết định phải mang người ta về nhà chiêu đãi thật tốt. Bà đã từng gặp qua nhưng không có nói chuyện nhiều, cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất cũng có thể nhận ra. Có thể đưa con gái về nhà, chắc chắn là hai người có thể hình thành được mối quan hệ, bà đã nói mà, con gái mà gặp chắc sẽ thích, may mà bà sáng suốt, tìm được đối tượng như vậy cho con.

"Kiều Kiều" Đới Phân Phương vội vàng xuống xe, nhanh chóng bước tới, "Tại sao lại về sớm như vậy?"

"Con..." Vu Kiều muốn nói ra.

Nhưng chưa đợi cô nói xong Đới Phân Phương đã nói tiếp, "Trở về cũng tốt, mau dẫn anh vào nhà ngồi một lát đi con". Nói xong bà đi đến bên cạnh cửa xe cười nói, "Cháu trai à, dì cám ơn con đã đưa Kiều Kiều trở lại". Hôm nay bà cố ý không để Vu Kiều đi xe, là để tiện cho Hà Dương có thể đưa cô về.

Chỉ là mặt mày đang hớn hở, đột nhiên bà ngây ngẩn cả người, bởi vì bà định thần nhìn lại, người đàn ông trước mắt này bà không biết. Căn bản không phải là con trai bà Hà.

Đâymẹnó là ai?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện