Mẹ Kế Zombie

Chương 10



Giằng co lâu như vậy, sắc trời ngày càng tối, khí hậu nơi này thật không bình thường, rõ ràng là mùa hè, vậy mà trời tối thật sớm.

Sắc mặt trắng bệch của Vương Hiểu Thư dần dần khôi phục bình thường, zombie với khuôn mặt khủng bố nếu xem nhiều thì sẽ không cảm thấy quá sợ hãi nữa, tuy rằng cô vẫn hơi e ngại.

Âu Dương cùng bốn chủ lực khác đều mỏi mệt, số lượng zombie nhiều hơn bọn họ, lực lượng cũng có ưu thế hơn, hơn nữa chỉ bắn vào đầu chúng mới có tác dụng. Bốn đội viên đã mệt rã rời nhìn về phía đội trưởng, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì bây giờ. Âu Dương nhìn Y Ninh mặt bị dính đầy máu hôi của zombie trong lòng mình, khóe miệng giật giật.

"Cô trông cô ấy." Hắn đi vài bước tới bên cạnh Vương Hiểu Thư, đặt Y Ninh xuống, Y Ninh vẫn trợn tròn mắt như trước, không biết còn tồn tại ý thức hay không, nếu tồn tại, ả nhất định hận không thể ngất đi.

"Tôi ôm cô ấy không tiện." Âu Dương không được tự nhiên nói.

Vương Hiểu Thư gật đầu, nâng tay đỡ Y Ninh.

Âu Dương ý tứ không rõ nhìn cô một cái, xoay người lại tiếp tục chiến đấu.

Mà đúng lúc này, cảnh tượng phong vân hiện tại bỗng thay đổi trong chớp mắt, một người đàn ông cao gầy đeo kính một mắt đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, tay hắn cầm một khẩu súng lục mini màu bạc, mỗi lần bắn đều khiến zombie mất mạng trong một kích, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển, đám zombie vốn chiếm ưu thế ngã xuống liên tiếp, mấy người đội Âu Dương nhìn mà trợn mắt cứng lưỡi.

Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn bóng dáng màu trắng cách đó không xa, áo dài trắng chính là phong cách của Z, hắn thay đổi đeo kính một mắt, dây kính màu bạc xẹt qua bờ vai hắn, tuy chỉ là một bên không rõ, nhưng cô có thể xác định đó chính là hắn.

A a, đại ma vương đến đây! Hắn tới làm gì? Chẳng lẽ muốn bắt cô về?

Vương Hiểu Thư cảnh giác lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau Y Ninh.

Z thu phục xong zombie, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, từ đầu tới cuối đều không đối mặt chính diện với đội Âu Dương, thời gian xuất hiện nhiều nhất chỉ là nửa giờ, đội Âu Dương ngơ ngác nhìn phương hướng hắn biến mất, nơi đó hình như không có đường.

Hắn rời đi như thế nào?

Âu Dương nhíu mày suy tư một lát, nói với đội viên: "Thu thập trước đã, mặc kệ hắn là ai, tìm một chỗ dựng lều, phụ cận căn cứ đột nhiên tụ tập nhiều zombie như vậy, khẳng định có chuyện sắp xảy ra, chắc chắn là người kia phá rối."

Đội viên A nghi hoặc nói: "Vì sao chúng ta không về căn cứ? Bây giờ về còn kịp."

Âu Dương nhìn hắn một cái, nói: "Vấn đề của Y Ninh còn chưa giải quyết, chúng ta về thì cô ấy làm sao bây giờ?" Dừng lại một chút, có lẽ là sợ lý do như vậy có phần không để ý tới an nguy của mọi người, hắn bổ sung thêm, "Hơn nữa chúng ta cũng không về được, hiện tại không kịp, tầng ngoài căn cứ và cửa đóng thì dù là Thiên Vương lão tử [1] cũng không thể bò vào, mọi người đều biết."

[1] Nhân vật vô cùng tôn quý, cực kỳ có quyền uy, quyền lực thật lớn, có ý khinh miệt.

Vương Hiểu Thư đi tới nghe hắn nói như vậy, không khỏi ngẩn ra. Không quay về là tốt, như vậy tiện cho cô chạy trốn, nhưng không quay về cũng có một điểm không tốt, chính là cô có khả năng sẽ còn gặp lại Z.

Z sẽ không vô duyên vô cớ cứu bọn họ, hắn làm vậy khẳng định là có mục đích của mình, nhưng rốt cuộc có mục đích gì, cô không thể đoán được.

Âu Dương tới cạnh Vương Hiểu Thư, ôm lấy Y Ninh, một bộ "Ca là đàn ông ca đổ máu không đổ lệ.", giống như là hắn càng biểu hiện kiên cường thì Vương Hiểu Thư sẽ càng kính trọng hành vi cặn bã của hắn vậy.

Có lẽ đối với Y Ninh mà nói, Âu Dương là người tốt, nhưng tốt với Vương Hiểu Thư... Ha ha, ngượng ngùng, nếu trong tay cô có dưa chuột cô liền đâm hoa cúc của hắn ngay lập tức! Vị hôn thê còn đang đứng ở đây, mi nghĩ ôm tiểu tình nhân thật sự là không thành vấn đề sao?!

Vương Hiểu Thư đi theo đoàn người Âu Dương tới một chỗ có tầm nhìn rộng nhưng lại tương đối kín, dựng một chỗ nghỉ nhỏ.

Bọn họ đều mang theo dụng cụ sinh hoạt, ví dụ như lều trại và bật lửa, vừa rồi lúc đối phó với zombie cũng rất có kinh nghiệm mà bỏ qua một bên, vì vậy không bị hư hao.

Lúc này Vương Hiểu Thư đã có cái nhìn khác về bọn họ, xem ra nhân vật trong thịt văn cũng không phải tất cả đều đần độn.

Cô ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn bọn họ làm việc, thấy bọn họ thắp lửa, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, giống như tự nói lại giống như nghi vấn hỏi: "Zombie sợ lửa? Nhóm lửa không sợ bại lộ mục tiêu sao?"

Âu Dương vừa bổ cọc gỗ mà đội viên tìm được, vừa giải thích: "Không có sinh vật nào không sợ lửa, chỉ là bọn hắn không có cảm giác đau, cho nên bị đốt cũng không có phản ứng gì, vẫn sẽ công kích nhân loại. Tổ chức cơ thịt của chúng nó đều mất nước thành than, muốn dùng lửa công kích thì nhiệt độ của lửa phải rất cao, nếu không hiệu quả sẽ rất chậm."

"Lửa này cũng quá nóng rồi." Vương Hiểu Thư lo nghĩ nói.

Âu Dương nhìn cô một cái, cô mặc áo dài trắng khiến hắn nhớ tới người cứu bọn họ, giọng điệu trở nên không tốt: "Đây chính là dùng để nấu cơm cho đại tiểu thư, sau đó đun nước cho Y Ninh rửa mặt, sẽ tắt ngay thôi, không cần lo lắng."

... Giữa ngày hè, rửa mặt bằng nước lạnh không được sao? Bây giờ còn không biết khi nào mới có thể về căn cứ, có nên lãng phí nguồn nước như vậy không?

Vương Hiểu Thư biết cho dù mình nói gì cũng vô ích, cho nên im lặng. Cô vào trong lều trại, ngồi trên tầng lá cây, hai tay ôm đầu gối suy tư nên làm gì tiếp theo. Cô cảm thấy cho dù cô ở đâu, Z sẽ đều thấy được cô, điều này làm cô không có cảm giác an toàn, giống như chạy đến đâu cũng vô ích, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được cô.

Cô đoán không sai, tuy rằng từ trước tới nay Z đều lẻ loi một mình, nhưng hắn có kĩ thuật và nguồn năng lượng gấp trăm ngàn lần những người sống sót.

Mỗi khi hắn tới một nơi, đều sẽ thành lập hệ thống mạng theo dõi dày đặc, mà người trợ giúp hắn làm những điều đó, sau khi làm xong sẽ vẫn bị hắn dùng làm thí nghiệm.

Hắn sẽ không để lại người sống, bởi vì như vậy chẳng khác nào để lộ sự tồn tại của chính mình.

Vương Hiểu Thư là người sống duy nhất mà hắn lưu lại, nhưng hắn dám khẳng định cô sẽ không nói lung tung, bởi vì cô sợ chết, hơn nữa cô cũng nói không được, cô thực sự cho rằng hắn không thêm gì vào thuốc uống của cô sao?

Z lặng lẽ tới gần nơi trú tạm của mấy người Âu Dương, thay kính một mắt bằng kính không gọng, không đeo kính mà híp mắt lại sẽ làm hắn cảm thấy đau đầu, hiện tại tình cảnh của Vương Hiểu Thư và hành vi rình coi của mình cũng làm hắn cảm thấy đau đầu.

Hắn cảm thấy chuyện mình làm thật không tỉnh táo, hôm nay thiếu chút nữa vì cô mà bại lộ trước người của Lượng Tử, điều này có khả năng sẽ ảnh hưởng tới thí nghiệm kế tiếp.

Nhưng mà, ai quan tâm chứ?

Bại lộ thì bại lộ, bại lộ thì đến trực tiếp, tuy thật phiền toái nhưng cũng không phải là việc gì khó, về phần Vương Hiểu Thư...

A, cảm giác của hắn đối với cô, hiện tại chính là cảm giác "Sống muốn gian nhân, tử muốn gian thi." ~ Hắn luôn giữ mình trong sạch, không quan hệ bừa bãi, cùng người khác một lần, cảm giác tinh thần và thân thể không tồi, lần sau hắn sẽ không đổi người nữa.

Tại sự tình này hắn thích sạch sẽ, hơn nữa không muốn dính dáng tới những người phụ nữ khác, nếu không tất yếu, hắn ngay cả gặp người cũng không muốn.

Nói trắng ra là, qua lần thân mật trao đổi lần trước cùng Vương Hiểu Thư mà "tinh lực" của hắn có phần thừa thãi, nhu cầu khẩn cấp cần một người để hắn gửi gắm loại cảm giác này, về phần nhân tuyển, không phải ai cũng có thể.

Vương Hiểu Thư vẫn không biết mình đã bị để mắt, lúc này đang ngồi ăn trong lều trại, bọn Âu Dương mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị chu đáo, phòng ngừa hết thảy những việc ngoài ý muốn, đồ ăn cũng sẽ mang theo.

Đoán chừng lần này đi ra bọn họ đã tính toán lâu dài, mang theo không ít đồ ăn, nhưng phần lớn đều là thực phẩm nén quân dụng, sau khi dùng nước ấm đồ ăn vẫn rất cứng, cô ăn thật sự khó khăn.

Cô đang buồn rầu nghĩ có nên ăn hết hay không, liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi phía sau, cô nhanh chóng quay đầu nhìn, phía sau lều trại không biết bị mở lúc nào, bóng dáng cao gầy của Z đang cúi xuống nhìn phía trong lều nhỏ của cô, tay phải xoay một con dao mổ giống như xoay bút máy, trong mắt là vẻ ghét bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện