Mẹ Kế Zombie

Chương 12



Z vén lên áo dài trắng đơn bạc của cô, đó là thứ duy nhất mà cô mặc, không còn thứ gì khác nữa, vừa vén lên, dáng người uyển chuyển hiện ra toàn bộ.

Vương Hiểu Thư sững sờ một lát rồi bắt đầu giãy giụa, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng hoàn toàn không bắt được điểm mấu chốt, hắn từ hai tay đổi thành một tay chế trụ cổ tay cô, giơ lên trên đầu cô, người nghiêng tới trước ép cô ở trên thân cây, cô theo bản năng dùng hai chân kẹp lấy eo của hắn mới không ngã xuống, thắt lưng thô ráp trên hông hắn cọ vào vùng tam giác khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Hiện tại là cô chủ động trèo lên." Vẻ mặt Z vô tội nhìn cô, tay duỗi đến bên hông cởi thắt lưng ra, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cô mà không chớp lấy một cái.

Vương Hiểu Thư khẩn trương lui về sau, khi hắn cởi thắt lưng đã đụng vào nơi riêng tư của cô, cô buông hai chân để mình rơi xuống dưới, tay bị hắn nắm đau nhức, cô nhíu mày liên tục.

Z mắt lạnh nhìn, cởi thắt lưng xong liền tách hai chân cô ra, cô kháng cự đu đưa qua lại, hắn trực tiếp chống vào nơi riêng tư của cô, nơi đó không có trở ngại mà cùng tiếp xúc, mặt cô bỗng đỏ lên.

"Anh buông tôi ra..." Vương Hiểu Thư muốn kêu cứu, nhưng sự tình này cho dù làm ngay từ đầu hay hiện tại làm cũng không thành công, mỗi một động tác của cô đều bị Z nhìn thấu, hắn cắn môi cô, đẩy phần dưới lên phía trước, trực tiếp tiến vào.

"A!....." Vương Hiểu Thư kêu đau, hắn thật sự cắn cô, trong môi hai người tràn ngập mùi máu tươi, cô còn chưa cắn mà hắn dám cắn, nhầm rồi sao?!

Z chậm rãi rời môi, cánh môi vốn không có chút huyết sắc nào nay đỏ au, một tay hắn cầm cổ tay cô, một tay nâng mông cô đè về phía mình, hai chân thon dài của Vương Hiểu Thư bị động khoác lên hai bên eo của hắn, hạ thân khô ráp bị hắn chống đến phát đau, nhưng tư thế và lực đẩy này khiến thân thể của cô nhanh chóng tiết ra mưa móc trơn trụi, cảm giác đau đớn dần dần chuyển biến, một loại khoái cảm kì diệu dâng lên, cô nhíu mày lại, cắn chặt khớp hàm.

"Cô sợ tôi không phải là vì nghĩ tôi sẽ giết cô sao?" Z hô hấp dồn dập, khi nói chuyện mỉm cười, vẻ ngoài cấm dục và nụ cười xấu xa khiến người ta không có cách nào nhìn thấu tính cách chân thật của hắn, "Tôi có thể đồng ý không giết cô, nhưng cô phải hôn tôi một chút."

"....." Hôn mi muội phu. [1]

[1] Kỹ gia gọi khách làng chơi.

Vương Hiểu Thư cố gắng chịu đựng hắn không ngừng ra vào trong cô, gió đêm vốn hơi lạnh lúc này lại trở thành cứu binh, khiến người cô đỡ khô nóng, nhưng cảm xúc phức tạp khác thường nhanh chóng tuôn trào, cô không nhịn được mà bắt đầu thở gấp, cúi đầu rên rỉ: "A... Ừm... A... Đừng... Anh nhẹ chút, đau..."

"Được." Z thở hổn hển trả lời, nhưng không thay đổi, hạ thân của hắn trướng làm nơi đó của Vương Hiểu Thư phát đau, lại không ngừng thâm nhập ra vào, cô khó nhịn nức nở, cô muốn kháng cự, nơi đó ẩm ướt phát ra từng tiếng có tiết tấu, mặt cô ngày càng nóng.

Z buông tay cô ra, ôm cô vào trong ngực, tay cô hồng hồng, không có chút sức lực nào, vô thức khoác lên vai hắn, hắn đỡ cô, hai chân cô vòng qua eo hắn, hắn không ngừng đẩy vào điểm mẫn cảm trúc trắc mà mềm mại của cô, cô bị dày vò đau khổ, phần lưng bị thân cây thô ráp mài vào, khoái cảm dưới thân và đau đớn sau lưng đan xen, cô yếu đuối nhào về phía trước, áp vào trong lòng hắn, vùi đầu vào cổ hắn, tay phải đặt ở phần xương quai xanh, tay trái gắt gao nắm vai hắn.

Z nhìn cô, suy nghĩ một chút, ôm cô đặt xuống đất, cánh tay kéo cổ cô để môi cô áp về phía mình, kéo ra khoảng cách dưới thân hai người, va chạm với tốc độ cực nhanh, tiếng rên rỉ của Vương Hiểu Thư đều bị nụ hôn của Z cắn nuốt, cô run run ghé vào người hắn, phần bụng dưới hơi run rẩy.

Mà đúng lúc này, tiếng bước chân từ không xa truyền đến, Z nghe thấy rõ, ôm eo cô lăn về bên trái một vòng, giấu hai người ở sau cây cối.

Hắn đè trên người Vương Hiểu Thư, phần dưới vẫn ra vào cấp tốc như trước, hô hấp của hắn thật nặng, tiếng hừ nhẹ khàn khàn gợi cảm mà mê người, môi Vương Hiểu Thư bị hắn bịt lại, ái muội mà có vẻ cấm kỵ.

Cô không thể lên tiếng, nếu không những người đó sẽ tìm đến, hắn không sợ bọn họ, nhưng hiện tại hắn cần chút thời gian.

Răng Vương Hiểu Thư cắn vào lòng bàn tay Z, cô nhíu chặt mày rồi từ từ nhắm mắt lại, hô hấp gần như ngừng lại, tiếng rên rỉ ngừng lại, theo động tác kịch liệt của Z mà cô ưỡn người lên.

Cô thở dồn dập, tay nắm chặt cánh tay của hắn, từng vết hồng xuất hiện trên da thịt trắng nõn dưới áo khoác của Z, nhưng không ai nhìn thấy.

"Đội trưởng, nếu một mình đại tiểu thư trốn đi, hẳn là không chạy được bao xa, có lẽ là gần đây thôi."

Tiếng nói của một người đàn ông truyền đến, có chút quen thuộc, hình như là một đội viên đi theo Âu Dương.

Giọng nói của Âu Dương vang lên: "Chỉ sợ không phải cô ta tự chạy, ở nơi này, hiện tại lại là thời điểm nguy hiểm, cô ta dù sao cũng là con gái của thống đốc, cho dù quá phận tới mức nào, không có cô ta, chúng ta cũng không thể quay về căn cứ."

"Vâng, đội trưởng nói đúng." 

"Chúng ta phân công nhau tìm, hình như bên kia có động tĩnh?" Âu Dương không xác định hỏi, tiếng bước chân càng tiến gần bên này.

Vương Hiểu Thư hoảng sợ mở to mắt, nhìn Z đang bịt miệng mình, tóc Z ẩm ướt, có mồ hôi nhỏ xuống ngực cô, con ngươi màu đen nhìn cô, có cảm xúc mà cô không hiểu dâng trào bên trong.

Cứ nhìn nhau như vậy khoảng 10 giây, Z đứng dậy, rút thứ trong cơ thể cô ra, có chất lỏng ấm áp màu trắng chảy ra.

Vương Hiểu Thư cũng ngồi dậy, hạ thân theo động tác của cô mà co rút thật nhanh, chất lỏng kia chảy ra càng nhiều, bên trong bắp đùi, bụng cô và mặt đất đều có dấu vết của nó.

Vương Hiểu Thư tâm tình phức tạp cúi đầu, không nhìn Z, chật vật che áo dài trắng lên người.

Z thở phào nhẹ nhõm, mím môi sờ đầu cô, cởi áo dài trắng của mình ra che trên người cô, xoay người ôm cô đi về phía một con đường khác, lúc đi còn không quên dùng đáy giày mài đi chất lỏng ái muội trên mặt đất, nơi đó trừ đất, không còn lại một thứ gì.

Khi bọn Âu Dương tới đây, nơi này đã không có người, chỉ còn lại không khí quỷ dị và mặt đất hỗn độn.

"Hẳn là cô ta đã đến đây." Âu Dương ngồi xổm nhìn mặt đất, "Dấu chân này..." Hắn chần chừ một chút, dường như định kiểm tra bùn đất, lại chợt nghe một tiếng hét thảm cách đó không xa, là của đội viên ở lại trông Y Ninh.

"Mau trở về!" Âu Dương lập tức đứng dậy chạy về, hoàn toàn quên còn chưa tìm được Vương Hiểu Thư, đội viên khác thấy hắn như thế, cũng nhanh chóng chạy theo, mấy người trở về nơi trú liền thấy Y Ninh đang vung dao về phía đội viên, ánh mắt đỏ rồi xám ngắt, hai màu sắc thay đổi, cuối cùng khôi phục tối đen, dao găm cũng để xuống.

Ả mê man nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: "Vừa rồi tôi làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện