Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai
Chương 58
". . . . . . Vâng." Văn lệ con mắt, người nguồn gốc không rõ làm sao tra?! Ô ô. . . . . .
"Đi về nghỉ ngơi trước đi, anh hai, nơi này để tôi dọn dẹp. . . . . ." Văn vội vàng đưa bọn họ lên xe, tự mình làm người hộ tống trở về, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trình Quân Hạo ôm chặt Khả Khả, nhíu mày, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đó. . . . . . Làm sao sẽ giống anh đến như thế, trong óc một chút đầu mối cũng không có. . . . . . Chuyện gì xảy ra đây?!
*
"Mẹ. . . . . ." An Bình đầu tiên dùng điện thoại của Dạ Thập Tam gọi cho An Tâm Á.
An Tâm Á tới lúc gấp rút muốn khóc, vừa nghe thấy điện thoại của An Bình liền tức giận: "Tiểu tử chết toi, con mang em đi đến nơi nào rồi hả? Con có biết mẹ rất lo lắng hay không. . . . . ."
"Mẹ, thật xin lỗi. Đừng nóng giận a, chúng con ở bên ngoài chơi, nhất thời quên thời gian. . . . . ." An Bình nói dối: "Chúng con lập tức trở lại, mẹ không nên gấp gáp. . . . . ."
An Tâm Á lòng yên tĩnh xuống: "Các con đang ở đâu? Mẹ tới đón các con. . . . . ."
"Không cần, mẹ, mẹ về nhà trước ăn cơm, con cùng Lẳng Lặng lập tức trở về. . . . . ." An Bình cười híp mắt dụ dỗ cô.
". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, hồi lâu: "Trong nhà không có làm cơm. . . . . ."
". . . . . ." An Bình im lặng, giựt giựt khóe miệng: "Vậy chờ chúng con trở về, đi ra ngoài ăn. . . . . ."
Cúp điện thoại, An Bình vô lực hạ bả vai xuống, haiz … , mẹ cậu, thật sự là vô cùng đặc biệt. Dạ Thập Tam ở bên kia cười xấu xa: "Trữ Trữ, bản lãnh nói dối của cậu càng ngày càng cao rồi, đừng làm hư Lẳng Lặng. . . . . ."
Một đôi mắt nhỏ liếc qua: "Cái này gọi là lời nói dối có ý tốt, có hiểu hay không? !"
Dạ Thập Tam 囧.
"Anh hai, trước tiên tìm chỗ rửa mặt một cái rồi trở về nhà thôi, nếu không mẹ sẽ lo lắng đến chết. . . . . ." An Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng mình đầu đầy bụi đất, có chút im lặng.
An Bình, Dạ Thập Tam tỏ ra đồng ý: "Tắm thơm ngào ngạt về nhà gặp mẹ các cậu. . . . . ."
"Cút. . . . . ." An Bình chụp hắn.
"Ô ô, Trữ Trữ, cậu đứng núi này trông núi nọ, ta thật vất vả đem các cậu cứu ra, vì sao vừa mới qua khỏi nguy hiểm liền qua cầu rút ván rồi. . . . . ." Dạ Thập Tam: "Ta muốn đi gặp mẹ các cậu. . . . . ."
"Không cho phép. . . . . ." An Bình kháng nghị.
"Ta còn muốn ở tại nhà cậu, không muốn đi. . . . . ." Dạ Thập Tam quỷ dị cười: "Ta muốn ở thành phố A nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần để làm việc. . . . . ."
". . . . . ." An Bình An Tĩnh không biết nói gì. Mẹ kiếp, tên Dạ Thập Tam này, thật muốn róc xương lóc thịt hắn. . . . . .
*
Trình lão nghe được tin tức giận dữ: "Cái gì? !" Sắc mặt hắn khẽ biến, thả hổ về rừng, một khi bị trả thù, hắn đã có thể. . . . . . Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến ánh mắt đáng sợ của Trình Quân Hạo. . . . . .
Hắn nắm chặt Lâm Khả Nhân, diện mạo dữ tợn: "Cô nói thử, hắn sẽ quan tâm tới sống chết của cô hay không?!"
"Không. . . . . ." Lâm Khả Nhân nhanh chóng muốn tránh thoát, nhưng lại bị đánh cho bất tỉnh."Lặng lẽ mang đi ra ngoài, hiện tại cô ta là bùa hộ thân của ta. . . . . ."
"Đi về nghỉ ngơi trước đi, anh hai, nơi này để tôi dọn dẹp. . . . . ." Văn vội vàng đưa bọn họ lên xe, tự mình làm người hộ tống trở về, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trình Quân Hạo ôm chặt Khả Khả, nhíu mày, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đó. . . . . . Làm sao sẽ giống anh đến như thế, trong óc một chút đầu mối cũng không có. . . . . . Chuyện gì xảy ra đây?!
*
"Mẹ. . . . . ." An Bình đầu tiên dùng điện thoại của Dạ Thập Tam gọi cho An Tâm Á.
An Tâm Á tới lúc gấp rút muốn khóc, vừa nghe thấy điện thoại của An Bình liền tức giận: "Tiểu tử chết toi, con mang em đi đến nơi nào rồi hả? Con có biết mẹ rất lo lắng hay không. . . . . ."
"Mẹ, thật xin lỗi. Đừng nóng giận a, chúng con ở bên ngoài chơi, nhất thời quên thời gian. . . . . ." An Bình nói dối: "Chúng con lập tức trở lại, mẹ không nên gấp gáp. . . . . ."
An Tâm Á lòng yên tĩnh xuống: "Các con đang ở đâu? Mẹ tới đón các con. . . . . ."
"Không cần, mẹ, mẹ về nhà trước ăn cơm, con cùng Lẳng Lặng lập tức trở về. . . . . ." An Bình cười híp mắt dụ dỗ cô.
". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, hồi lâu: "Trong nhà không có làm cơm. . . . . ."
". . . . . ." An Bình im lặng, giựt giựt khóe miệng: "Vậy chờ chúng con trở về, đi ra ngoài ăn. . . . . ."
Cúp điện thoại, An Bình vô lực hạ bả vai xuống, haiz … , mẹ cậu, thật sự là vô cùng đặc biệt. Dạ Thập Tam ở bên kia cười xấu xa: "Trữ Trữ, bản lãnh nói dối của cậu càng ngày càng cao rồi, đừng làm hư Lẳng Lặng. . . . . ."
Một đôi mắt nhỏ liếc qua: "Cái này gọi là lời nói dối có ý tốt, có hiểu hay không? !"
Dạ Thập Tam 囧.
"Anh hai, trước tiên tìm chỗ rửa mặt một cái rồi trở về nhà thôi, nếu không mẹ sẽ lo lắng đến chết. . . . . ." An Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng mình đầu đầy bụi đất, có chút im lặng.
An Bình, Dạ Thập Tam tỏ ra đồng ý: "Tắm thơm ngào ngạt về nhà gặp mẹ các cậu. . . . . ."
"Cút. . . . . ." An Bình chụp hắn.
"Ô ô, Trữ Trữ, cậu đứng núi này trông núi nọ, ta thật vất vả đem các cậu cứu ra, vì sao vừa mới qua khỏi nguy hiểm liền qua cầu rút ván rồi. . . . . ." Dạ Thập Tam: "Ta muốn đi gặp mẹ các cậu. . . . . ."
"Không cho phép. . . . . ." An Bình kháng nghị.
"Ta còn muốn ở tại nhà cậu, không muốn đi. . . . . ." Dạ Thập Tam quỷ dị cười: "Ta muốn ở thành phố A nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần để làm việc. . . . . ."
". . . . . ." An Bình An Tĩnh không biết nói gì. Mẹ kiếp, tên Dạ Thập Tam này, thật muốn róc xương lóc thịt hắn. . . . . .
*
Trình lão nghe được tin tức giận dữ: "Cái gì? !" Sắc mặt hắn khẽ biến, thả hổ về rừng, một khi bị trả thù, hắn đã có thể. . . . . . Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến ánh mắt đáng sợ của Trình Quân Hạo. . . . . .
Hắn nắm chặt Lâm Khả Nhân, diện mạo dữ tợn: "Cô nói thử, hắn sẽ quan tâm tới sống chết của cô hay không?!"
"Không. . . . . ." Lâm Khả Nhân nhanh chóng muốn tránh thoát, nhưng lại bị đánh cho bất tỉnh."Lặng lẽ mang đi ra ngoài, hiện tại cô ta là bùa hộ thân của ta. . . . . ."
Bình luận truyện