Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Chương 92-1: Trong mắt, bắn ra hàn ý (1)
"Cô đi đi... Cô đi phi trường, tự nhiên sẽ có người đưa cô trở về." Hiên Viên Tiểu Nha nói ra, trong thanh âm hổ thẹn, cô thế nhưng là mang Mộ Tiêu Tiêu vào ổ sói, người ta lại còn nói tạ ơn với cô.
"Cảm ơn."
Ôm Miêu Miêu, đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy vết thương trên người con trai, cô gần như sắp quên đi đau đớn trên chân phải.
Lúc này, hai mắt Hồng Tuyết Mai vô thần ngồi ở trên ghế sofa, bà làm sao cũng không nghĩ ra Mộ Tiêu Tiêu từ ổ sói trở lại, người phụ nữ này đến cùng có bao nhiêu đáng sợ? Đây chính là sói, nhớ đến giống như có tám con đi. Làm sao có thể, người làm sao có thể đánh thắng được nhiều sói như vậy?
Ôm Miêu Miêu đi xuống thang cuốn.
Hồng Tuyết Mai nhìn thấy Tiêu Tiêu không khỏi rùng mình: "Mau cút, mang theo con hoang của cô tranh thủ thời gian bao xa lăn bao xa." Bà cũng có chút sợ, khó có thể tưởng tượng một người thế nào từ bên trong ổ sói đi ra, nhìn cô toàn thân chiến tích, càng làm cho hai chân phát run!
Con ngươi đỏ như máu chăm chú nhìn chằm chằm Hồng Tuyết Mai, càng nhìn, cô càng ôm chặt Miêu Miêu, đầu nghiêng: "Tôi có thể mặc kệ bà đối với tôi làm cái gì. Nhưng là... Vết thương trên người Miêu Miêu, tôi sẽ từng chút từng chút trả lại gấp bội." Trong mắt bắn ra hàn ý.
Hồng Tuyết Mai cứng ngắc, bà ở hắc đạo cũng không phải một ngày hai ngày, lần này thật cảm thấy không rét mà run, thế nhưng thân là một nữ chính, hơn nữa còn tại địa bàn của mình, bà là thế nào cũng không có khả năng yếu thế: "Là mẹ con cô không biết xấu hổ! Mang theo một đứa con hoang trở về muốn giả mạo con cháu chúng tôi! Cô người phụ nữ âm hiểm, dùng loại mưu kế âm độc này muốn gả đến nhà chúng tôi? Không có cửa đâu! Chim sẻ cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng? A... Quả thực là tức cười!"
"Bà nói ai là con hoang? Hồng phu nhân, bà cho rằng nơi này là trong nhà bà, tôi cũng không dám động thủ sao?" bầu không khí thiêu đốt, ở ngực kịch liệt chập trùng!
"Hừ, Mộ Miêu Miêu không biết là cô cùng người đàn ông nào sinh! Tôi không có đánh chết nó đã là tha cho nó một mạng rồi.”
Trong nháy mắt đó, con ngươi đỏ như máu lại thêm huyết sắc, lý trí trong nháy mắt ném đến tận lên chín tầng mây, cô tuyệt đối sẽ không cho phép có người vũ nhục con trai của cô!
Một tay ôm lấy Mộ Miêu Miêu, tay kia bỗng nhiên từ bên hông quất ra đoản đao. Giờ này khắc này, đau đớn trên người cô đều không để ý, trên chân phải có máu tươi không ngừng thẩm vải vóc lại tuyệt không quan tâm.
"Cô... Cô muốn làm gì? Cô chẳng lẽ không biết cái gì là Ngũ Đại Gia Tộc sao? Tôi tùy tiện nói một câu là có thể bóp chết cái mạng nhỏ cô!" trong mắt Hồng Tuyết Mai cũng lóe lên vài tia sợ hãi, như thế người phụ nữ cả người là thương tổn từ bên trong ổ sói bò ra ai cũng sợ hãi.
Xoát...
Một tay cầm đao, cô ôm con trai giây lát tốc độ vọt đến cạnh ghế sa lon, đoản đao bỗng nhiên cắm vào bên cạnh trên ghế sa lon, đao chỉ cách đầu Hồng Tuyết Mai một chút xíu, nếu như cô hướng bên cạnh động một cái, một đao này tuyệt đối có thể cắt mất đầu Hồng Tuyết Mai.
"Cảm ơn."
Ôm Miêu Miêu, đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy vết thương trên người con trai, cô gần như sắp quên đi đau đớn trên chân phải.
Lúc này, hai mắt Hồng Tuyết Mai vô thần ngồi ở trên ghế sofa, bà làm sao cũng không nghĩ ra Mộ Tiêu Tiêu từ ổ sói trở lại, người phụ nữ này đến cùng có bao nhiêu đáng sợ? Đây chính là sói, nhớ đến giống như có tám con đi. Làm sao có thể, người làm sao có thể đánh thắng được nhiều sói như vậy?
Ôm Miêu Miêu đi xuống thang cuốn.
Hồng Tuyết Mai nhìn thấy Tiêu Tiêu không khỏi rùng mình: "Mau cút, mang theo con hoang của cô tranh thủ thời gian bao xa lăn bao xa." Bà cũng có chút sợ, khó có thể tưởng tượng một người thế nào từ bên trong ổ sói đi ra, nhìn cô toàn thân chiến tích, càng làm cho hai chân phát run!
Con ngươi đỏ như máu chăm chú nhìn chằm chằm Hồng Tuyết Mai, càng nhìn, cô càng ôm chặt Miêu Miêu, đầu nghiêng: "Tôi có thể mặc kệ bà đối với tôi làm cái gì. Nhưng là... Vết thương trên người Miêu Miêu, tôi sẽ từng chút từng chút trả lại gấp bội." Trong mắt bắn ra hàn ý.
Hồng Tuyết Mai cứng ngắc, bà ở hắc đạo cũng không phải một ngày hai ngày, lần này thật cảm thấy không rét mà run, thế nhưng thân là một nữ chính, hơn nữa còn tại địa bàn của mình, bà là thế nào cũng không có khả năng yếu thế: "Là mẹ con cô không biết xấu hổ! Mang theo một đứa con hoang trở về muốn giả mạo con cháu chúng tôi! Cô người phụ nữ âm hiểm, dùng loại mưu kế âm độc này muốn gả đến nhà chúng tôi? Không có cửa đâu! Chim sẻ cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng? A... Quả thực là tức cười!"
"Bà nói ai là con hoang? Hồng phu nhân, bà cho rằng nơi này là trong nhà bà, tôi cũng không dám động thủ sao?" bầu không khí thiêu đốt, ở ngực kịch liệt chập trùng!
"Hừ, Mộ Miêu Miêu không biết là cô cùng người đàn ông nào sinh! Tôi không có đánh chết nó đã là tha cho nó một mạng rồi.”
Trong nháy mắt đó, con ngươi đỏ như máu lại thêm huyết sắc, lý trí trong nháy mắt ném đến tận lên chín tầng mây, cô tuyệt đối sẽ không cho phép có người vũ nhục con trai của cô!
Một tay ôm lấy Mộ Miêu Miêu, tay kia bỗng nhiên từ bên hông quất ra đoản đao. Giờ này khắc này, đau đớn trên người cô đều không để ý, trên chân phải có máu tươi không ngừng thẩm vải vóc lại tuyệt không quan tâm.
"Cô... Cô muốn làm gì? Cô chẳng lẽ không biết cái gì là Ngũ Đại Gia Tộc sao? Tôi tùy tiện nói một câu là có thể bóp chết cái mạng nhỏ cô!" trong mắt Hồng Tuyết Mai cũng lóe lên vài tia sợ hãi, như thế người phụ nữ cả người là thương tổn từ bên trong ổ sói bò ra ai cũng sợ hãi.
Xoát...
Một tay cầm đao, cô ôm con trai giây lát tốc độ vọt đến cạnh ghế sa lon, đoản đao bỗng nhiên cắm vào bên cạnh trên ghế sa lon, đao chỉ cách đầu Hồng Tuyết Mai một chút xíu, nếu như cô hướng bên cạnh động một cái, một đao này tuyệt đối có thể cắt mất đầu Hồng Tuyết Mai.
Bình luận truyện