Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 97-1: Di chứng não bị chấn động 1



Mộ Miêu Miêu le lưỡi một cái.

Tiêu Tiêu xoay đầu về một bên, nguyên bản cảm thấy nhìn một thân thể đàn ông cũng không có gì, mà người ta cũng chỉ lộ thân trên mà thôi, thế nhưng mà lúc này cô vẫn có chút cảm thấy xấu hổ, dù sao lúc này mới quen... Càng làm cho người ta buồn bực chính là, thân hình của anh thực sự tốt quá mức rồi.

Kỳ thật, không phải Tiêu Tiêu cảm thấy xấu hổ không thích hợp, mà chính là nếu như thiếu nữ bình thường nhìn thấy dáng người Ngân đã sớm phun máu mũi mà chết rồi. Thân thể này là tuyệt đối phát ra hormone nam tính, cơ hồ sẽ để cho tế bào nữ tính trên người phải nhảy lên.

"Chú Ngân, chú nhanh mặc vào đi, nếu không mẹ cháu sắp phải thẹn thùng rồi." Miêu Miêu cầm y phục đưa cho Ngân.

Ngân cũng không có nhìn về phía Tiêu Tiêu, mà là nhàn nhã cầm lấy y phục, tay vươn vào bên trong ống tay áo, khi cả thân thể đi vào... Xoẹt...

Bi kịch trong dự liệu đã phát sinh, trên bờ vai trực tiếp đứt chỉ. Y phục cô quá nhỏ, đặc biệt là bả vai này, coi như người đàn ông bình thường gầy mặc bên trên sẽ cảm thấy thật chặt.

Tiêu Tiêu vỗ một chưởng ở trên ót, cô lại phải chuẩn bị trang phục nam lần nữa: "Thôi. Dù sao trên đường chúng ta qua bệnh viện cũng sẽ đi qua một cửa hàng. Qua đó mua đi."

Ngân cởi quần áo xuống tới, sau đó tay sờ đến trên quần rách rưới, hai tay vươn vào bên trong túi quần, sau đó kéo ra bên ngoài một phát, hai cái túi rỗng tuếch bị tách rời ra.

"Chú Ngân, chú đừng lo lắng, cái này giao cho cháu. Đồng ý, chú nhìn xem." Miêu Miêu giống như là ảo thuật biến ra một cái bảo thạch màu đỏ.

Ngân cúi người, nhìn viên bảo thạch kia: "Ồ? Cái này coi như không tệ."

"Tốt, Miêu Miêu nhanh đi đổi y phục. Tạm thời Ngân hãy mặc y phục trước kia của anh đi." Tiêu Tiêu nói xong, vừa rồi cô có quan sát qua biểu lộ của Ngân, tự nhiên, nhàn nhã như vậy, thật giống như sinh mệnh là một trò chơi vui đùa. Đột nhiên nghĩ đến một từ, trò chơi nhân gian.

Đây là cái nhìn đầu tiên trước mắt cô đối với Ngân.

Ngân cầm lấy y phục cũ nát, một mực đang tìm ống tay áo cùng cổ áo, bởi vì y phục thực sự quá rách, ngược lại khắp nơi là chỗ rách, anh tìm một hồi cũng không có tìm được.

"Cho tôi xem một chút." Tiêu Tiêu đi qua, cầm y phục cũng tìm một hồi, rốt cuộc tìm được cổ áo: "ừ, nơi này, cẩn thận một chút, đừng làm rách."

Ngân miễn cưỡng cười một tiếng. Đưa tay đi lấy, kết quả y phục vừa đến trên tay anh lại không biết cổ áo ở đâu rồi.

Rơi vào đường cùng, Tiêu Tiêu đành phải lấy y phục qua tìm lại tìm, tìm tới cổ áo: "anh ngồi xổm một chút." Bởi vì thân anh cao một mét tám mấy, Tiêu Tiêu nỗ lực nhón mũi chân, mới đưa cổ áo đến trên cổ của anh.

Sau đó Ngân không nhanh không chậm vươn tay.

"Mồ hôi..." thở ra một hơi, lại giúp anh tìm ống tay áo, y phục này rách rưới thật khó tìm một lỗ hổng, cô lại phí hết sức mới tìm được ống tay áo: "Nhanh lên nhanh lên."

Hai người giày vò rất lâu mới mặc y phục lên, Mộ Tiêu Tiêu không khỏi lau mồ hôi, đến lúc đó nếu như đi mua y phục nhất định phải mua bên trong một lần, nếu không cô thực sự không có cái kiên nhẫn lại đi tìm cổ áo rồi.

Ba người bận rộn mới tới bệnh viện lúc sớm tinh mơ. Lúc này Ngân đã mặc một thân quần áo hoàn chỉnh. Tuy nhiên anh vẫn mang theo mũ, mang theo kính mắt, còn có râu ria. Để cho người ta thấy không rõ hình dạng của anh, bất quá ngoại trừ đầu bên ngoài, thân thể anh như là một cái móc treo quần áo, mặc cái gì cũng phù hợp.

Một mực ngốc khi đến bệnh viện, lấy được báo cáo kiểm tra Miêu Miêu.

"Mộ tiểu thư, tình huống đứa trẻ của cô. Bây giờ trước mắt đến xem, đại khái không có cái gì, chỉ cần vết thương trên đầu lành là được, bất quá..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện