Chương 23: kết hôn.
Đối với một người con gái, hôn nhân của bản thân mình vô cùng quan trọng, nhưng đối với Tần Tâm Ly thì không như thế, bởi vì nó không có thật và tính chất của nó cũng không giống với thực tại mà mọi người tưởng tượng.
Trước ngày kết hôn, cô cũng không có biểu cảm đặc sắc, cũng không có tâm trạng gì. Sáng hôm sau phải thức dậy sớm, sau đó được trang điểm tỉ mỉ, xong xui thì được đưa đến lễ đường.
Ông cụ và mọi người trong hào môn đều có mặt ở tại đó, cô chỉ biết có một mình Ông Cụ, còn những người khác thì không, lễ đường không nái nhiệt mà ngược lại hết sức im lặng, bầu không khí khó tả và nghiêm túc.
Đặc biệt là Diêu Trì, hắn vẫn còn chưa đến, điều này làm cho ông cụ vô cùng tức giận.
Ông nện mạnh cây gậy xuống sàn, hừ lạnh, chắc ông ấy đang tức lắm.
Tần Tâm Ly nghe ông cụ Diêu nói cứng ngắc:" nó lại muốn giở trò gì? Lão già này vẫn còn sống, anh ta lại dám chống đối?".
Cô ngồi kế bên ông, vội vã chen vào giải vây:" Ông à, không sao ạ, anh ấy bận công việc, một chút nữa sẽ đến thôi".
" thằng nhóc này không bỏ những lời nói của ông vào tai mình mà".
Hm~ cô khó hiểu. Những lời nói ông đã nói ? rốt cuộc là ông đã nói với Diêu Trì cái gì?.
Cô không rõ, cũng lười nghe ngóng, cô nên an phận, bởi vì càng biết nhiều thì sẽ càng gây bất lợi cho bản thân.
" Ông à, không sao, vẫn chưa đến giờ mà".
" hôm nay cũng là ngày quan trọng của nó, tại sao nó lại đến trễ. Cũng may là nó đã tổ chức hôn lễ, chứ nếu không thì biết tay ông".
" chắc có lẽ anh ấy có công việc ở công ty, ông cũng biết, việc công ty rất nhiều mà, ông ngồi xuống đây đừng tức giận nữa ạ".
Ông cụ được cô xoa dịu liền không nói nữa, ông ngồi xuống ghế, trong hôn lễ, chỉ có cô dâu, còn chú rể vẫn chưa thấy mặt.
Sắp đến giờ lành, đến cả mục sư cũng gấp gáp theo. Cô mặc váy cưới, đội khăn voan ngồi bên cạnh ông cụ, nhìn những người khác đang nhìn mình giống như một trò hề.
Những ánh mắt này thật không dễ chịu gì...
Rốt cuộc là hắn muốn giở trò gì? Trò chơi này cũng là hắn đặt ra, tại sao lại không tuân thủ.
Tần Tâm Ly hay ở dưới tầng lớp thấp, thường bị người ta nhìn ngó đã quen rồi, cũng sẽ không vì những ánh mắt này mà đâm ra lo sợ và buồn bã.
Những ánh mắt này là gì...chính là sự tò mò và mỉa mai.
Cô tưởng mình chờ đã sắp là cực hạn, cũng may đến cận giờ thì Diêu Trì cũng đến, đi theo phía sau là trợ lý đắc lực của hắn ta, chính là người đã đưa cô đến chung cư cao cấp ngày hôm đó, sau này cô mới biết anh ta được gọi là Dương Tiêu.
Ông cụ lúc này đã tức tối tái mặt, không thèm nhìn mặt hắn.
Hắn vừa đến liền quay lưng bước vào trong, Diêu Trì bị bỏ lơ không nói lời nào, chỉ im lặng đi theo vào.
Hôn lễ có chú rể, đã có thể diễn ra, không có phù dâu, không có phù rể, cũng không có người thân của cô dâu, chỉ có vài người đến dự lễ chẳng biết mặt, người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà sau đó họ lại nghĩ đó là điều hiển nhiên, Diêu Trì bấy lâu nay luôn thần bí, liền cũng có ít người biết đến. Cho nên đám cưới không đông đúc, họ nghĩ đã thấu liền không nói nữa.
Còn trong lòng cô, đây đích thực chỉ là một cuộc hôn nhân trò chơi do hắn nắm quyền.
Hôn lễ kết thúc sau lời tuyên bố của Mục sư, cô được trao nhẫn và kết thúc, cũng không có nụ hôn giữa cô dâu và chú rể, đơn giản bởi vì bọn họ không có tình yêu.
Mọi người đến dự lại nhận được một đợt hoang mang.
" các vị, hôm nay Diêu tổng mở tiệc tiếp đãi mọi người ở nhà hàng XX, hy vọng mội người thông cảm ngài ấy hôm nay không được khỏe, tôi sẽ thay mặt ngài ấy tiếp đãi các vị". Dương Tiêu đứng ra nói.
Không nể mặt anh ta cũng phải nể mặt Diêu Trì, mọi người nén xuống không khí lạ lùng này, trở lại vui vẻ nói chuyện, chủ đề chính vẫn là xoay quanh chuyện kinh doanh.
Chuyện này cứ thế bỏ qua, họ cũng đã quen, nhà giàu ấy mà, bọn họ không hiếm lạ.
Hợp đồng hôn nhân đến đây là xong, Tần Tâm Ly được đưa về nhà vẫn hoạt động theo cuộc sống vốn có của mình, qua đợt này chắc ông cụ sẽ giận dỗi lắm, Bởi vì sau khi kết thúc, ông cụ đã túm cổ áo của Diêu Trì mà gắt giọng:"Anh rốt cuộc đang chơi trò gì, anh biến cái hôn lễ này thành cái gì ? anh muốn chọc giận ông già này phải không?".
" hôm lễ chỉ cần gia đình gặp mặt là đủ rồi, không cần phải mời nhiều người, làm đơn giản một chút là được". Diêu Trì thong thả nói.
Chuyện của ông cháu bọn họ cô không tiện xen vào, chỉ đứng một bên cố gắng ép độ tồn tại của mình xuống thanh người tàn hình.
" anh nói một chút, đơn giản của anh là đây đấy phải không?" Ông cụ nhìn lễ đường lễ đã rời đi hết chỉ còn vài người thì càng tức giận:" một chút của anh cũng nhiều thật đấy".
Ông cụ quay sang Dương Tiêu:" nó tự ý như vậy tại sao cậu không báo cho tôi".
" xin lỗi chủ tịch".
" Tâm Ly; theo ông về nhà, còn nó muốn làm gì thì kệ đó".
Tần Tâm lý bị kéo đi, trong lòng không muốn, vì vậy suốt quãng đường đi vẫn cố gắng dùng lời ngon ngọt để thuyết phục ông.
Ông cụ thở dài.
" được rồi, ta chỉ tức giận nên mới nói như vậy, tân hôn là của các con, ta làm sao có thể chia cắt, ta đưa con về".
" cảm ơn ông".
Cuối cùng lấy được sự đồng ý của ông cụ, cho mình trở về biệt thự của Diêu Trì.
Đến nhà thì Diêu Trì cũng đã trở về.
Tần Tâm Ly mặc váy cưới, giống như đang tự mỉa mai bản thân mình. Vừa vào phòng, cô liền cởi ra.
Buổi chiều sau đó cô cũng không ở nhà mà đi đến bệnh viện thăm mẹ.
Mẹ cô bây giờ sức khỏe đã ổn định, đang dần hồi phục, bà cũng đã tỉnh lại nhưng vẫn còn thời gian cách ly với người ngoài, hai mẹ con chỉ có thể nhìn nhau qua khung cửa kính.
Bác sĩ nói hai ngày nữa thì mẹ cô có thể tiếp xúc với người bên ngoài và cô cũng có thể vào trong thăm bà.
Cô không ngại vất vả, chỉ cần mẹ cô bình an sống tiếp là được.
Buổi chiều sau khi thăm xong, Tần Tâm Ly liền trở lại nhà, hôm nay cô không có nhờ tài xế đến đón mình mà tự động trở về.
Cô cũng không đi xe bus hay taxi mà lựa chọn đi bộ, đến đây cũng đã lâu, lại khó có dịp ngắm nhìn xem thành phố này hoạt động như thế nào, lúc nào qua lại cũng đều là vội vàng, không có dừng chân.
Cô đi dọc bên ven đường, nhìn thấy nhiều cửa hàng, nhiều quán ăn và nhiều phương tiện đi lại, cột đèn giao thông xanh đỏ nổi bật, cô cảm thấy cuộc sống này chỉ có cô là ậm chân dừng lại, còn mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục di chuyển, vẫn luôn chuyển động theo tuần hoàn vốn có của nó.
Bình luận truyện