Chương 55: Ái Ái
Hai năm sau~~
------------
" Ái Ái, mau dậy thôi! không phải bảo hôm nay đến thăm bà à ".
Tần Tâm Ly đang loay hoay trong bếp làm bữa sáng, cô vừa nướng bánh mì đặt trên đĩa nhỏ vừa nói vọng vào trong.
Bên trong phòng ngủ tầng hai có một cậu nhóc còn đang say ngủ, bỗng dưng bị mẹ gọi, cậu nhập nhèm, sau đó ngồi dậy xoa mắt.
Tần Tâm Ly bật bếp hâm sữa nóng, sau đó lau tay vào khăn rồi bước vào phòng ôm lấy cậu nhóc. Ái Ái tiện thế ôm lấy cổ cô.
" sao hả, hôm qua ngủ trễ đấy thấy không?". Cô nhìn cậu nhóc nằm trên ngực mình, hai má búng ra sữa thì trêu chọc cậu một chút.
" là do hôm qua nói chuyện với mẹ Mộc Tiểu, ba Hiên nói là ngày mai sẽ đến thăm mình". Ái Ái nói.
" thế nên vui vẻ quá rồi không chịu ngủ?.. hửm...". Cô vừa nói vừa chọc cười nhóc con, cậu nhóc sợ nhột cười khanh khách không ngừng.
Cô nhìn Ái Ái, cậu nhóc chính là bản sao của Diêu Trì, tóc suông đen nhánh, màu mắt pha lẫn chút sắc tố của cô nên có màu nâu trầm, cô đặt tên cho cậu nhóc là Tần Dực, tên húy hay gọi là Ái Ái.
Mộc Tiểu và Tiêu Mặc Hiên đều biết đến sự hiện diện của Ái Ái, Mộc Tiểu lúc đó đã hỏi cô, cô vẫn chưa muốn tha thứ cho Diêu Trì à? Cô lại lắc đầu, về sự hiện diện của Ái Ái, cô cũng không cho Diêu Trì hay, Mộc Tiểu cũng thở dài.
Không phải là chưa tha thứ, chỉ là cô không biết phải đối mặt như thế nào với Diêu Trì cả, mấy năm nay vừa chăm sóc Ái Ái vừa chăm sóc mẹ, cũng may nhờ có hai người bọn họ.
Họ khuyên cô rất nhiều lần, ba của đứa bé cần nên biết sự hiện diện của nó... nhưng mà cô ích kỷ... cô vẫn rất sợ sự điên cuồng của Diêu Trì....
Mấy năm nay, từ miệng Mộc Tiểu, cô biết thoáng chút về cuộc sống của Diêu Trì, hắn vẫn tìm kiếm cô khắp nơi... hắn không buông tha Đào Khương, còn nghi ngờ đến cả Mộc Tiểu, Diêu Trì thường xuyên quấy rối nhà bọn họ để đòi người....hắn không lúc nào bỏ cuộc... mà vì như thế, cô cũng động lòng....
Cô ôm Ái Ái vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, nhìn bóng dáng nhỏ chải chuốt trước gương, khóe môi cô khẽ giương cao.
Đợi xong, Mặc cho Ái Ái một bộ quần só xinh xắn, Cô liền bế Ái Ái đến bàn ăn. Tần Tâm Ly rót sữa cho bé con, Ái Ái uống một ngụm, sau đó cũng giục cô:" mẹ nên uống nhiều sữa, như thế mới chắc khỏe xương".
Cô bật cười, Ái Ái chẳng khác gì một ông cụ non cả, Tần Tâm Ly đáp lời:" được được, mỗi ngày mẹ sẽ uống hết một ly sữa, chịu không?".
Ái Ái gật đầu, cười tươi với cô rồi cầm muỗng ăn sáng.
Thiệt là nhóc con đáng ghét mà, cô vừa ăn vừa giúp Ái Ái ăn sáng, khi hai người đến bệnh viện cũng là 9 giờ.
Mẹ cô được chăm sóc rất tốt, mấy năm nay đã khỏe hẳn, khi cô ôm Ái Ái đến, mẹ cô liền mừng rỡ.
" Ái Ái đến rồi à?". Mẹ cô đang ngồi sưởi nắng ngay ban công, thấy Ái Ái đến thì vẫy gọi.
" cháu chào bà ạ ". Cô thả Ái Ái xuống đất, nhóc con chạy lon ton về phía bà, nỉ non gọi. Cô cũng đi đến.
" hôm nay mẹ thế nào?". Cô hỏi.
Bà đang ôm Ái Ái, nhìn cô cười:" mẹ ổn, khỏe rồi".
Rất tốt, Tần Tâm Ly vô cùng mãn nguyện.....
Ái Ái rất hoạt bát, chọc bà cười rất nhiều, hai mẹ con cô ở lại đến trưa mới rời đi cho bà nghỉ ngơi, lúc trước cô có thai, mẹ cô không hề biết, khi bụng lớn, mọi chuyện không giấu được nữa, mẹ cô biết, bà chỉ ngậm ngùi, rất may Mẹ không hề trách cô.
Tần Tâm Ly trở về nhà, sau đó ôm Ái Ái ngủ trưa, tại bệnh viện, cậu nhóc đã ăn trưa với bà rồi, bây giờ vừa nằm vừa xoa cái bụng tròn nhỏ nhỏ, mặt nhăn lại làm Tần Tâm Ly bật cười.
Thật là, càng lớn càng giống Diêu Trì....
Tần Tâm Ly rất nhớ hắn... nhưng mà cô không thể trở lại... lúc trước cô không muốn bị ép buộc.. bây giờ lại không có tư cách trở lại...
Cô có Ái Ái đã quá đủ rồi....
" Ái Ái~ ngủ ngon". Cô hôn lên trán nhóc con.
" Mẹ cũng thế, phải ngủ trưa để cho não nghỉ ngơi". Ái Ái chu môi, Tần Tâm Ly lại hết cách, lại giở giọng ông cụ non với cô.
" ừm~ mẹ biết rồi, Ái Ái ngủ đi".
Tần Tâm Ly ru Ái Ái ngủ, sau đó cô làm công việc của mình, cô ngồi xếp hoa hồng khô lưu niệm, mỗi ngày làm được sẽ gửi cho cửa hàng. Công việc vẫn như thế, cô vẫn rất hài lòng.
Ái Ái ngủ trưa xong, buổi chiều ngồi phụ cô cắt dây buộc, nhóc con thật ra rất hiểu chuyện, cô nhìn Ái Ái xếp từng chiếc dây buộc hoa thật ngay ngắn chỉnh tề lại có chút bất đắc dĩ, nhóc con này, làm việc gì cũng nghiêm túc như thế....
" reng...reng...".
Nơi cô ở, có một cổng nhỏ màu trắng, trước cửa để một cái chuông, bây giờ chuông reo, cô không hiểu ai lại đến tìm giờ này...
" Ái Ái, chắc Mẹ Mộc Tiểu đến đấy, ra ngoài xem thử đi". Cô gọi Ái Ái, nhóc con hớn hở nhìn ra ngoài, sau đó nghe lời chạy ra xem.
" cẩn thận". Thấy bóng dáng nho nhỏ chạy đi, cô liền nhắc nhở.
Thật là....
Bình luận truyện