Mê Thất
Chương 102
Nhìn cánh tay được băng lại, ta thề lúc ấy ta cũng không muốn tìm đến cái chết, chỉ là trong đầu trống rỗng. Ta nếu có dũng khí để tự sát, hơn mười năm trước ta đã chết. Ta là loại người hèn mọn, có nguyện vọng tầm thường, còn sống hay không, kì thật đã không còn quan trọng……
Cho dù trong lòng ta rõ ràng, cố gắng tiếp tục tồn tại trong đau khổ, so với cái chết còn gian nan hơn! Nhưng ta vẫn không muốn hủy hoại cuộc sống của mình hay trở thành kẻ đã chết.
Kiểm tra xong, Diệp Tề nói cơ thể ta không sao cả, bất quá tinh thần có chút vấn đề, bảo Lâm Hạo không được kích động ta.
Lâm Hạo nhăn mày. Kỳ thật gần đây y rất ít khi đánh ta. Bất quá, chỉ cần thấy thân thể này, đối với ta chính là điều khiến ta kích động. Lâm Nam đã không thể trở thành sức mạnh giúp ta chịu đựng nó.
Đối với hành vi ‘tự sát’ của ta, Lâm Hạo vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy rất bất ngờ khi ta đang mang thai hài tử của Lâm Nam mà có thể tự sát! Y tựa hồ nghĩ ta dường như có ‘tình mẫu tử’ của nữ nhân, vì hài tử này nên dù muốn chết cũng phải tiếp tục sống. Thật buồn cười! Không nói đến việc vốn dĩ ta không hề muốn tự sát, cho dù ta có thương tiếc hay hứng thú với hài tử này, cũng chỉ bởi vì nó là một sinh mệnh, và bởi vì Lâm Nam muốn nó. Ta chưa bao giờ biến bản thân thành một ‘mẫu thân’.
Mà ta là một con người, cũng có cảm xúc ích kỷ. Khi hài tử này khiến ta gần như sụp đổ, ta mới biết ta đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của bản thân. Tưởng rằng đã trải qua một lần, thêm một lần nữa hẳn là không có vấn đề gì…… Ta bắt đầu muốn vứt bỏ hài tử này, nhưng là lại không hạ quyết tâm được……
Mỗi khi nhất thời trong đầu hỗn loạn, ta lại lấy lại tỉnh táo. Lặp lại như vậy khiến ta sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần.
Lâm Hạo dạo này thường xuyên nhíu mày, cuối cùng quyết định chia phòng với ta, có lẽ là do y nghe Diệp Tề nói không được kích động ta. Nhưng vẫn vô dụng. Ta mỗi khi cúi đầu là có thể nhìn thấy thân thể của bản thân, thậm chí dù không cúi đầu, ta vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được thân thể biến hóa.
Một đêm, ta lại bị chính mình trong gương dọa đến thét chói tai. Lâm Hạo từ phòng bên cạnh chạy vào đem ta đưa vào bệnh viện Diệp Tề.
Y hoài nghi ta điên rồi. Ta biết ta rất bình thường, chỉ là, không thể chịu đựng được bản thân mình như vậy. Nhưng chờ khi bụng khôi phục, qua vài năm, ta sẽ tự ám thị mình, cứ lặp đi lặp lại như vậy, quên đi hài tử ta đã sinh ra, tiếp tục cuộc sống của mình……
Bọn họ sẽ không biết, nhìn vào gương, tựa như nhìn thấy bản thân giống như biến dị. Không một nam nhân nào sau khi nhìn thấy bản thân đột nhiên biến thành như vậy còn có thể hồn nhiên như thường.
Nằm lại bệnh viện, bốn phía tuy rằng vẫn rộng mở nhưng so với Lâm trạch[59] ngột ngạt hơn rất nhiều. Thấy ta thần sắc hoảng hốt, Diệp Tề không để những người khác tiếp cận ta, một mình hắn đổi bình truyền dịch và kiểm tra cho ta.
Đối với sự chăm sóc của hắn, ta thực sự rất cảm kích. Lâm Hạo ngủ trên sô pha, chiếu cố ta một đêm. Sắc mặt y cũng không tốt, dường như bị ta làm suy nhược thần kinh.
Diệp Tề nói muốn gọi bác sĩ tâm lý đến kiểm tra, ta vội vàng lắc đầu. Ta không thích bọn họ, ánh mắt luôn lạnh như băng, lãnh đạm phân tích ngôn ngữ nội tâm người khác.
Nhưng Diệp Tề và Lâm Hạo nhất trí cho rằng ta cần phải đến khoa tâm lý. Cuối cùng, Diệp Tề đưa ra ý kiến chiết trung[60]. Hắn cũng có học qua tâm lý học. Trước hết ta nói chuyện với hắn, nếu không cải thiện thì nhất định phải cần mời bác sĩ khoa tinh thần. Hơn nữa hắn sẽ giữ bí mật, ngay cả Lâm Hạo cũng sẽ không lộ ra nội dung cuộc nói chuyện.
Cuối cùng ta đành phải đồng ý. Diệp Tề nói chuyện ngữ khí cùng dùng từ đều rất ôn hòa, cũng không có biểu lộ bất kì ý tứ hàm xúc khinh bỉ hay đồng tình gì. Nói chuyện với hắn rất nhẹ nhàng, bất tri bất giác ta liền đem suy nghĩ nội tâm của bản thân thổ lộ với hắn.
Diệp Tề mỉm cười, nhanh chóng mượn kéo cắt tóc cho ta, sau đó bảo Lâm Hạo đưa ta về nhà.
Lâm Hạo nhìn mái tóc ngắn mắt mẻ của ta cũng không nói gì. Y quả là rất tín nhiệm Diệp Tề, trực tiếp đưa ta trở về. Sau, Diệp Tề đề nghị trong nhà tốt nhất không nên treo gương, Lâm Hạo nghe xong lập tức liền đem tất cả gương đập vỡ.
Cơ hồ chiều nào, Diệp Tề cũng đều đến Lâm trạch, đôi khi chúng ta nói mấy câu, đôi khi chỉ là trầm mặc, nhìn bên ngoài mây trôi. Diệp Tề là loại người có thể khuyên bảo người khác, nếu hắn là bác sĩ tâm lý nhất định sẽ rất xuất sắc a!
Khi ta tinh thần bắt đầu uể oải, Diệp Tề sẽ thỏa đáng nói chuyện tiếu lâm, nói về những đề tài có thể khiến ta nói theo…… Kịp thời dời đi chú ý của ta.
Ban đầu thấy ta tinh thần chuyển biến tốt, tâm tình Lâm Hạo không tệ. Nhưng sau đó, liên tục hơn mười ngày Diệp Tề đều đến, y bắt đầu biểu hiện thần sắc không muốn. Nhưng Diệp Tề thấy y như vậy, cũng không chịu thua, kiêng dè gì tiếp tục ân cần như vậy. Không biết sau lưng hắn nói gì đó, Lâm Hạo thấy cũng không ngăn căn……
Ta tò mò hỏi Diệp Tề, hắn trêu ghẹo nói: “Ta bảo hắn không cần lòng dạ hẹp hòi…… Yên tâm. Ta cũng sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.”
Không biết là thật hay giả, nhưng mặt ta vẫn cứ đỏ lên. Diệp Tề là người giống quân tử nhất mà ta đã từng gặp!
Hoàn đệ nhất bách nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Cho dù trong lòng ta rõ ràng, cố gắng tiếp tục tồn tại trong đau khổ, so với cái chết còn gian nan hơn! Nhưng ta vẫn không muốn hủy hoại cuộc sống của mình hay trở thành kẻ đã chết.
Kiểm tra xong, Diệp Tề nói cơ thể ta không sao cả, bất quá tinh thần có chút vấn đề, bảo Lâm Hạo không được kích động ta.
Lâm Hạo nhăn mày. Kỳ thật gần đây y rất ít khi đánh ta. Bất quá, chỉ cần thấy thân thể này, đối với ta chính là điều khiến ta kích động. Lâm Nam đã không thể trở thành sức mạnh giúp ta chịu đựng nó.
Đối với hành vi ‘tự sát’ của ta, Lâm Hạo vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy rất bất ngờ khi ta đang mang thai hài tử của Lâm Nam mà có thể tự sát! Y tựa hồ nghĩ ta dường như có ‘tình mẫu tử’ của nữ nhân, vì hài tử này nên dù muốn chết cũng phải tiếp tục sống. Thật buồn cười! Không nói đến việc vốn dĩ ta không hề muốn tự sát, cho dù ta có thương tiếc hay hứng thú với hài tử này, cũng chỉ bởi vì nó là một sinh mệnh, và bởi vì Lâm Nam muốn nó. Ta chưa bao giờ biến bản thân thành một ‘mẫu thân’.
Mà ta là một con người, cũng có cảm xúc ích kỷ. Khi hài tử này khiến ta gần như sụp đổ, ta mới biết ta đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của bản thân. Tưởng rằng đã trải qua một lần, thêm một lần nữa hẳn là không có vấn đề gì…… Ta bắt đầu muốn vứt bỏ hài tử này, nhưng là lại không hạ quyết tâm được……
Mỗi khi nhất thời trong đầu hỗn loạn, ta lại lấy lại tỉnh táo. Lặp lại như vậy khiến ta sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần.
Lâm Hạo dạo này thường xuyên nhíu mày, cuối cùng quyết định chia phòng với ta, có lẽ là do y nghe Diệp Tề nói không được kích động ta. Nhưng vẫn vô dụng. Ta mỗi khi cúi đầu là có thể nhìn thấy thân thể của bản thân, thậm chí dù không cúi đầu, ta vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được thân thể biến hóa.
Một đêm, ta lại bị chính mình trong gương dọa đến thét chói tai. Lâm Hạo từ phòng bên cạnh chạy vào đem ta đưa vào bệnh viện Diệp Tề.
Y hoài nghi ta điên rồi. Ta biết ta rất bình thường, chỉ là, không thể chịu đựng được bản thân mình như vậy. Nhưng chờ khi bụng khôi phục, qua vài năm, ta sẽ tự ám thị mình, cứ lặp đi lặp lại như vậy, quên đi hài tử ta đã sinh ra, tiếp tục cuộc sống của mình……
Bọn họ sẽ không biết, nhìn vào gương, tựa như nhìn thấy bản thân giống như biến dị. Không một nam nhân nào sau khi nhìn thấy bản thân đột nhiên biến thành như vậy còn có thể hồn nhiên như thường.
Nằm lại bệnh viện, bốn phía tuy rằng vẫn rộng mở nhưng so với Lâm trạch[59] ngột ngạt hơn rất nhiều. Thấy ta thần sắc hoảng hốt, Diệp Tề không để những người khác tiếp cận ta, một mình hắn đổi bình truyền dịch và kiểm tra cho ta.
Đối với sự chăm sóc của hắn, ta thực sự rất cảm kích. Lâm Hạo ngủ trên sô pha, chiếu cố ta một đêm. Sắc mặt y cũng không tốt, dường như bị ta làm suy nhược thần kinh.
Diệp Tề nói muốn gọi bác sĩ tâm lý đến kiểm tra, ta vội vàng lắc đầu. Ta không thích bọn họ, ánh mắt luôn lạnh như băng, lãnh đạm phân tích ngôn ngữ nội tâm người khác.
Nhưng Diệp Tề và Lâm Hạo nhất trí cho rằng ta cần phải đến khoa tâm lý. Cuối cùng, Diệp Tề đưa ra ý kiến chiết trung[60]. Hắn cũng có học qua tâm lý học. Trước hết ta nói chuyện với hắn, nếu không cải thiện thì nhất định phải cần mời bác sĩ khoa tinh thần. Hơn nữa hắn sẽ giữ bí mật, ngay cả Lâm Hạo cũng sẽ không lộ ra nội dung cuộc nói chuyện.
Cuối cùng ta đành phải đồng ý. Diệp Tề nói chuyện ngữ khí cùng dùng từ đều rất ôn hòa, cũng không có biểu lộ bất kì ý tứ hàm xúc khinh bỉ hay đồng tình gì. Nói chuyện với hắn rất nhẹ nhàng, bất tri bất giác ta liền đem suy nghĩ nội tâm của bản thân thổ lộ với hắn.
Diệp Tề mỉm cười, nhanh chóng mượn kéo cắt tóc cho ta, sau đó bảo Lâm Hạo đưa ta về nhà.
Lâm Hạo nhìn mái tóc ngắn mắt mẻ của ta cũng không nói gì. Y quả là rất tín nhiệm Diệp Tề, trực tiếp đưa ta trở về. Sau, Diệp Tề đề nghị trong nhà tốt nhất không nên treo gương, Lâm Hạo nghe xong lập tức liền đem tất cả gương đập vỡ.
Cơ hồ chiều nào, Diệp Tề cũng đều đến Lâm trạch, đôi khi chúng ta nói mấy câu, đôi khi chỉ là trầm mặc, nhìn bên ngoài mây trôi. Diệp Tề là loại người có thể khuyên bảo người khác, nếu hắn là bác sĩ tâm lý nhất định sẽ rất xuất sắc a!
Khi ta tinh thần bắt đầu uể oải, Diệp Tề sẽ thỏa đáng nói chuyện tiếu lâm, nói về những đề tài có thể khiến ta nói theo…… Kịp thời dời đi chú ý của ta.
Ban đầu thấy ta tinh thần chuyển biến tốt, tâm tình Lâm Hạo không tệ. Nhưng sau đó, liên tục hơn mười ngày Diệp Tề đều đến, y bắt đầu biểu hiện thần sắc không muốn. Nhưng Diệp Tề thấy y như vậy, cũng không chịu thua, kiêng dè gì tiếp tục ân cần như vậy. Không biết sau lưng hắn nói gì đó, Lâm Hạo thấy cũng không ngăn căn……
Ta tò mò hỏi Diệp Tề, hắn trêu ghẹo nói: “Ta bảo hắn không cần lòng dạ hẹp hòi…… Yên tâm. Ta cũng sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.”
Không biết là thật hay giả, nhưng mặt ta vẫn cứ đỏ lên. Diệp Tề là người giống quân tử nhất mà ta đã từng gặp!
Hoàn đệ nhất bách nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình luận truyện