Mê Thất
Chương 128
Ngay cả Lâm Hạo biểu tình cũng đều cứng lại, nhìn ta chằm chằm.
Động tác hoảng hốt vô tình cư nhiên lại có hiệu quả lớn như vậy, chính ta cũng rất bất ngờ. Chẳng lẽ mạng của ta so với mạng của ngươi còn có sức uy hiếp hơn? Là ngươi kết luận ta sẽ không nổ súng với ngươi……
“Ngươi mà bước đến ta liền nổ súng!” Ta nhìn thẳng Lâm Nam.
Ánh đèn vàng nơi góc đường mờ ảo chiếu xuống gương mặt Lâm Nam, hắn tức giận nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
“Ta biết!”
Chúng ta cứ như vậy đến hơn mười phút, bởi vì có ít người đến khu núi lưng chừng này nên không bị xe đi ngang qua bắt gặp. Lâm Nam lựa chọn nơi này xuống tay quả là sáng suốt. Lâm Hạo cho rằng mặc dù y gặp phải phiền toái, bất quá cũng sẽ an ổn giải quyết, ngoại lệ là Lâm Nam sẽ không nghĩ đến ta sẽ cầm lấy súng.
“Ta không muốn trở về, A Nam. Ta cũng sẽ không nổ súng với ngươi, cho nên, ta chỉ có thể như vậy……” Ta hạ ánh mắt không nhìn tới hắn.
“……”
“Chỉ xa nhau một khoảng thời gian cũng không được sao? Trong lòng ta hiện tại rất rối loạn!” Ta thấp giọng nói. Cho tới nay ta chưa từng dùng cái chết để đạt được tự do, vậy mà hiện tại lại hành động như vậy. Đau khổ nhiều năm như vậy đã quá đủ rồi, hiện tại tuy rằng không tồi tệ như năm đó, chính là, thể xác tuy đã được thỏa mãn dễ chịu, nhưng lòng tham trong ta về cái gì đó lại càng lớn hơn……
Còn không đợi Lâm Nam trả lời, chợt nghe gặp tiếng ho khan.
“Khụ…… Khụ……” Lâm Hạo sắc mặt trắng bệch, ho ra tơ máu.
Gã trông chừng y nói: “Lâm Nam thiếu gia, hắn khả năng đã xuất huyết bên trong. Cú đấm của A Tề hắn trúng không ít, cần phải nhanh chóng đưa hắn tới bệnh viện!”
Lâm Nam trầm thanh nói: “Đưa hắn đi!”
“Đừng động vào ta!” Lâm Hạo gạt tay người nọ, nghiêng đầu nói với ta: “Ngươi nổ súng đi. Ngươi nếu muốn chết thì phải chết trước mặt ta!”
Lâm Nam quay đầu nói: “Ngươi điên rồi!?…… A Hòa, ngươi đừng nghe hắn, ta thả ngươi đi.”
“Thả hắn đi?” Lâm Hạo bởi vì bị thương, thanh âm hơi khàn khàn, “Ha ha…… Chạy đi nhất thời liệu có thể chạy được cả đời không? Với Lâm Nam hiện tại, ngươi tránh được sao? Ngươi chẳng phải giống như một con chuột chạy trốn mười năm cuối cùng cũng bị bắt trở về sao?”
“Ngươi câm miệng!” Lâm Nam nói với Lâm Hạo: “Ngươi không nên kích hắn!…… A Dịch, dẫn hắn đến bệnh viện.”
Lâm Hạo cúi đầu cười, để mặc cơ thể bị kéo dậy.
Huyết sắc trên mặt ta biến mất, tựa vào mặt sau cửa xe. Lâm Hạo nói đúng vậy, ta cái gì cũng không có. Lâm Nam sảng khoái để ta đi, bởi vì ta căn bản là chạy không thoát. Hiện tại Lâm Nam có tiền, có năng lực, không phải tay không như khi cùng ta rời nhà. Không, cho dù là trước đây hắn cũng đều giả dối.
Phải trải qua tiếp những ngày như vậy? Không cần…… Như vậy quá mệt mỏi, bởi vì khi đó chúng ta yêu nhau, cho nên giờ càng khó có thể chịu được……
“Thực xin lỗi!” Ta nhìn Lâm Nam nói: “Ta biết ngươi đối với ta thật lòng!”
Lâm Nam thần sắc bất định, “A Hòa, ngươi đừng nghe ca ca. Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy!”
Hoàn đệ nhất bách nhị thập bát chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Động tác hoảng hốt vô tình cư nhiên lại có hiệu quả lớn như vậy, chính ta cũng rất bất ngờ. Chẳng lẽ mạng của ta so với mạng của ngươi còn có sức uy hiếp hơn? Là ngươi kết luận ta sẽ không nổ súng với ngươi……
“Ngươi mà bước đến ta liền nổ súng!” Ta nhìn thẳng Lâm Nam.
Ánh đèn vàng nơi góc đường mờ ảo chiếu xuống gương mặt Lâm Nam, hắn tức giận nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
“Ta biết!”
Chúng ta cứ như vậy đến hơn mười phút, bởi vì có ít người đến khu núi lưng chừng này nên không bị xe đi ngang qua bắt gặp. Lâm Nam lựa chọn nơi này xuống tay quả là sáng suốt. Lâm Hạo cho rằng mặc dù y gặp phải phiền toái, bất quá cũng sẽ an ổn giải quyết, ngoại lệ là Lâm Nam sẽ không nghĩ đến ta sẽ cầm lấy súng.
“Ta không muốn trở về, A Nam. Ta cũng sẽ không nổ súng với ngươi, cho nên, ta chỉ có thể như vậy……” Ta hạ ánh mắt không nhìn tới hắn.
“……”
“Chỉ xa nhau một khoảng thời gian cũng không được sao? Trong lòng ta hiện tại rất rối loạn!” Ta thấp giọng nói. Cho tới nay ta chưa từng dùng cái chết để đạt được tự do, vậy mà hiện tại lại hành động như vậy. Đau khổ nhiều năm như vậy đã quá đủ rồi, hiện tại tuy rằng không tồi tệ như năm đó, chính là, thể xác tuy đã được thỏa mãn dễ chịu, nhưng lòng tham trong ta về cái gì đó lại càng lớn hơn……
Còn không đợi Lâm Nam trả lời, chợt nghe gặp tiếng ho khan.
“Khụ…… Khụ……” Lâm Hạo sắc mặt trắng bệch, ho ra tơ máu.
Gã trông chừng y nói: “Lâm Nam thiếu gia, hắn khả năng đã xuất huyết bên trong. Cú đấm của A Tề hắn trúng không ít, cần phải nhanh chóng đưa hắn tới bệnh viện!”
Lâm Nam trầm thanh nói: “Đưa hắn đi!”
“Đừng động vào ta!” Lâm Hạo gạt tay người nọ, nghiêng đầu nói với ta: “Ngươi nổ súng đi. Ngươi nếu muốn chết thì phải chết trước mặt ta!”
Lâm Nam quay đầu nói: “Ngươi điên rồi!?…… A Hòa, ngươi đừng nghe hắn, ta thả ngươi đi.”
“Thả hắn đi?” Lâm Hạo bởi vì bị thương, thanh âm hơi khàn khàn, “Ha ha…… Chạy đi nhất thời liệu có thể chạy được cả đời không? Với Lâm Nam hiện tại, ngươi tránh được sao? Ngươi chẳng phải giống như một con chuột chạy trốn mười năm cuối cùng cũng bị bắt trở về sao?”
“Ngươi câm miệng!” Lâm Nam nói với Lâm Hạo: “Ngươi không nên kích hắn!…… A Dịch, dẫn hắn đến bệnh viện.”
Lâm Hạo cúi đầu cười, để mặc cơ thể bị kéo dậy.
Huyết sắc trên mặt ta biến mất, tựa vào mặt sau cửa xe. Lâm Hạo nói đúng vậy, ta cái gì cũng không có. Lâm Nam sảng khoái để ta đi, bởi vì ta căn bản là chạy không thoát. Hiện tại Lâm Nam có tiền, có năng lực, không phải tay không như khi cùng ta rời nhà. Không, cho dù là trước đây hắn cũng đều giả dối.
Phải trải qua tiếp những ngày như vậy? Không cần…… Như vậy quá mệt mỏi, bởi vì khi đó chúng ta yêu nhau, cho nên giờ càng khó có thể chịu được……
“Thực xin lỗi!” Ta nhìn Lâm Nam nói: “Ta biết ngươi đối với ta thật lòng!”
Lâm Nam thần sắc bất định, “A Hòa, ngươi đừng nghe ca ca. Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy!”
Hoàn đệ nhất bách nhị thập bát chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình luận truyện